Đại Mộng Chủ

Chương 661

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc cảm thấy trời đất quay cuồng kịch liệt, thần niệm của hắn đã tiến nhập một mảnh không gian màu vàng kỳ dị.

Trong nháy mắt thần hồn Thẩm Lạc tiến vào, thân thể hắn khoanh chân ngồi trong phòng kia, vậy mà cũng trong nháy mắt hóa thành một vệt ngấn sáng, bị hút vào Thiên Sách trong gối ngọc.

Sau khi hai chân Thẩm Lạc chạm đất, nắm tay lại, liền phát hiện nhục thân tiến vào là thật, trong lòng không khỏi run lên.

Thần niệm của hắn lập tức quét về bốn phương tám hướng, ánh mắt cũng dò xét khắp nơi.

Chỉ thấy bốn bề tựa như một tòa đại sảnh màu vàng, giống hệt lúc trước Lý Tịnh dẫn hắn tiến vào không gian chiến đấu kia. Chỉ là diện tích chỉ khoảng mấy chục trượng, bên ngoài bao phủ một tầng sương mù hào quang màu vàng óng.

Tầm mắt của hắn không cách nào xuyên thấu, thần niệm cũng dò xét không qua được.

"Đây là nơi nào?"

Thẩm Lạc thì thầm một tiếng, vô thức đưa tay ra một chiêu, chuôi Thuần Dương Kiếm Phôi kia liền hiện lên ở bên người hắn.

"Còn có thể triệu hoán pháp khí..." Thẩm Lạc nhíu mày, vừa cẩn thận phòng bị, vừa đi đến phía một bên đại sảnh.

"Đinh đông."

Hắn vừa mới cất bước, dưới chân liền có một trận tiếng nước truyền đến, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mặt đất dưới thân là một mặt hồ, mà bên chân của hắn đang có từng vòng từng vòng gợn sóng như gợn nước nhộn nhạo lên.

Bất quá có chút kỳ quái là, mặt đất này mặc dù trơn nhẵn như gương, cũng không phản xạ ra nửa điểm hình ảnh.

Thẩm Lạc cúi người, đưa tay vuốt qua mặt đất, lại phát hiện trên mặt đất cũng không có nước, sờ không khác gì ngọc thạch.

Tâm niệm hắn khẽ động, lấy thần niệm tản ra chung quanh, lại phát hiện nơi này trống rỗng, không cảm giác được một tia khí tức lưu động, cũng không cảm giác được nửa điểm thiên địa linh khí.

"Đi" Thẩm Lạc quát nhẹ một tiếng.

Trước người hắn lơ lửng Thuần Dương Kiếm Phôi lập tức bắn nhanh ra, phóng tới vụ tường đối diện.

Chỉ thấy kiếm quang "Vèo" lóe lên, như một dải lụa bay cực nhanh trong hư không, trong nháy mắt chui vào trong sương mù màu vàng đối diện, biến mất bóng dáng.

Thẩm Lạc nhíu mày lại, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thần niệm của hắn dò xét, vụ tường kia có thể cách trở lực lượng thần thức của mình, hẳn là một tầng kết giới nào đó, kiếm phôi của hắn giống như không gặp trở ngại, trực tiếp xuyên thấu qua.

Đúng lúc này, trong lòng của hắn đột nhiên xiết chặt, thân hình liền lui ra sau, đưa tay kẹp lấy phía trước mắt.

Một đạo kiếm quang màu đỏ trong nháy mắt bay đến gần mi tâm của hắn, bị hai ngón tay hắn kẹp lấy, lại là Thuần Dương Kiếm Phôi của mình.

Thẩm Lạc chau mày, thu hồi kiếm phôi, cổ tay chuyển một cái, vung lên phía không trung, một tấm gương đồng tám góc lơ lửng bay lên, trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu của hắn, tám đạo tường sáng bảo hộ hắn ở trung tâm.

Ánh mắt hắn ngưng tụ, giậm chân, thân hình nhảy lên thật cao, xông thẳng ra bên ngoài trăm trượng.

Thân hình hắn chui vào trong kim vụ hư không phía trên, ánh mắt cũng trở nên hoàn toàn mơ hồ, bốn phía ngược lại không thấy nguy hiểm gì. Nhưng còn không đợi hắn điều chỉnh phương hướng tiếp tục cất cao, thân thể bỗng nhiên trầm xuống, rơi xuống dưới.

Chờ hắn một lần nữa rơi xuống đất, lại xem xét khoảng cách, phát hiện chính mình về lại chỗ cũ.

"Mảnh không gian này quả thật cực kỳ cổ quái. Y.." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, không tiếp tục bay lên nữa, mà tiếp tục bảo hộ bản thân, chậm rãi đi tới trong sương mù màu vàng đối diện.

Đi tới tầm mười bước, thân hình Thẩm Lạc dần dần chui vào trong sương mù, thần thức lập tức không cách nào phóng ra, ánh mắt mặc dù còn có thể nhìn thấy một chút, nhưng khoảng cách cũng chỉ xa ba bốn thước, cách xa hơn thì hoàn toàn mơ hồ.

Thẩm Lạc tiếp tục đi tới bảy, tám bước, đột nhiên phát hiện trong sương mù phía trước xuất hiện một đường ranh giới, tựa như tất cả sương mù đều chồng chất tại nơi đó, tạo thành một tòa vụ tường.

Hắn đi đến một bên vụ tường, đưa tay cẩn thận vuốt ve trên đó.

Kết quả, ngay lúc bàn tay hắn chạm đến vụ tường, mặt trên vụ tường bỗng nhiên lóe lên kim quang.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thân hình Thẩm Lạc biến mất không thấy gì nữa, chờ hắn lấy lại tinh thần, người lại đứng ở trong đại sảnh.

"Tựa hồ là một loại kết giới nào đó, có chút ý tứ... Chỉ là làm thế nào ra ngoài đây?" Thẩm Lạc lúng túng.

Lúc trước chỉ nghĩ lấy thần niệm câu thông Thiên Sách, thế nhưng hoàn toàn không ngờ xuất hiện loại tình huống này. Không gian này lại bị kết giới không biết tên kia bao khỏa, lấy tu vi hắn bây giờ, căn bản không hy vọng xa vời có thể cưỡng ép phá vỡ.

"Muốn ra ngoài, chỉ sợ phải dựa vào Thiên Sách." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, lần nữa thay đổi thần niệm, câu thông Thiên Sách.

Lần này, cũng không biết có phải do hắn ở trong không gian Thiên Sách hay không, thần hồn lại rất dễ dàng liên hệ Thiên Sách.

Bất quá lần này, không phải hư ảnh Thiên Sách xuất hiện trước người hắn, mà là thần hồn của hắn xuất khiếu, rời nhục thể của hắn.

Lúc thần hồn hắn xuất khiếu, lại đi quan sát bốn phía, nhìn thấy cảnh tượng đã trở nên khác biệt. Bốn phía không còn là sương mù mông lung hư ảo nữa, mà bị một mảnh tinh vực rộng lớn bao la vô ngần thay thế.

Thần hồn Thẩm Lạc thấy, trong chòm sao mênh mông có vô số điểm sáng lúc sáng lúc tối, có to như lượng đấu, có nhỏ như trân châu, có huy hoàng kim quang loá mắt, có yếu ớt huỳnh huy ảm đạm, có bao phủ trong tầng tầng tinh vân, có tụ hợp lại với nhau, như từng đống quả lớn treo trên nhánh cây...

Hắn nhìn một đầu tinh hà treo ngược xa xa, bên trong như có tinh vân như khói sóng phun trào, nhìn thật giống như Ngân Hà ở trên trời, tinh hải chảy ngang, cảnh tượng mỹ lệ, đẹp không sao tả xiết.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Lạc như bị cảnh đẹp tinh hải này hấp dẫn, có chút xuất thần.

Trong hai mắt của hắn phản chiếu tinh hà xán lạn cùng điểm điểm lưu quang, trong lúc hoảng hốt tựa hồ thấy được một đạo quang ngấn kỳ dị, lưu chuyển giữa những ngôi sao này, chỉ là quỹ tích kia quá mức mờ mịt, lập loè không rõ ràng.

Ngay lúc hắn muốn cố gắng thấy rõ, trong tinh vực trên đỉnh đầu bỗng nhiên hiện ra một lỗ đen xoắn ốc cự đại, bên trong lập tức truyền ra một cỗ lực hút cường đại.

Thần hồn Thẩm Lạc kinh hãi, lập tức quay người muốn bay trở về nhục thân của mình, kết quả lại nhìn thấy thân thể của mình phía dưới, trên mặt kính kích thích lên từng gợn sóng, mặt đất bắt đầu chậm rãi hạ xuống, nuốt sống thân thể hắn vào.

"Nguy rồi..."

Trong lòng của hắn chỉ kịp toát ra ý niệm này, tiếp theo một cái chớp mắt, hấp lực trong lỗ đen trên đầu bỗng nhiên tăng gấp bội, hút thần niệm của hắn vào.

Cơ hồ cùng lúc, Thẩm Lạc đột nhiên mở hai mắt ra, trong miệng không ngừng thở hổn hển, phía sau đầm đìa mồ hôi lạnh.

Hắn có chút hốt hoảng nhìn quanh một chút, phát hiện mình đã trở về trụ sở quen thuộc, rốt cuộc mới thở dài một hơi, đưa tay vuốt mồ hôi nơi thái dương, mới phát hiện bên ngoài sắc trời tối đen, tựa hồ vẫn còn đêm khuya.

Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, lại liếc mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, ánh mắt không khỏi hơi lóe lên.

Bởi vì gối ngọc nhập mộng, Thẩm Lạc tương đối mẫn cảm với thời gian, trước khi hắn bắt đầu tu luyện đã chú ý tới dầu thắp trong cây đèn dầu, giờ phút này so sánh cơ hồ giống như cũ, căn bản không có biến hoá.

Chuyện này chỉ có thể nói rõ một việc, vừa rồi hắn tiến vào không gian màu vàng, giống như xuyên qua trong mộng, dòng thời gian bên trong không ảnh hưởng biến hoá thời gian bên ngoài.

Nói cách khác, vừa rồi hắn ở trong không gian kia gần nửa đêm mới đúng, nhưng đối với ngoại giới, thậm chí ngay cả một cái chớp mắt cũng không tới, thời gian phía ngoài tựa hồ chưa từng thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment