Đại Mộng Chủ

Chương 691

"Được chư vị tiên sư xuất thủ, con ta mới bình yên hồi cung, bản vương tới để cảm tạ." Kiêu Liên Mỹ nắm tay con trai đi tới gần, chủ động đưa tay lên ngực làm lễ, nói

Mấy người Thẩm Lạc thấy thế, cũng nhao nhao hoàn lễ.

Chỉ có tên điên Triêm Quả khi nhìn thấy trang phục trên người quốc vương, đưa tay chỉ vương miện trên đỉnh đầu y, lớn tiếng cười ngớ ngẩn không thôi.

Một thị vệ thấy thế, nhao nhao muốn tiến lên bắt gã, kết quả bị Kiêu Liên Mỹ quát bảo ngưng lại.

Y tự nhiên sớm biết rõ lai lịch Triêm Quả, cho nên cũng không so đo, ngược lại hỏi: "Nghe nói mấy vị tiên sư, là từ Đông Thổ Đại Đường đến? Lúc trước thật sự chậm trễ, mong rằng chư vị rộng lòng tha thứ."

"Bệ hạ không cần như vậy, chúng ta vừa vào thành đã được đưa đến dịch quán nghỉ ngơi, những ngày qua dùng lễ đãi, nào có lãnh đạm chứ, chúng ta cũng cảm kích không thôi." Bạch Tiêu Thiên ôm quyền nói.

"Xin hỏi tiên sư, lúc trước quấy phá là yêu vật gì? Chư vị làm sao cứu được con ta trở về? Tên kia đã đền tội chưa, nếu không hãy để Lâm Đạt thiền sư hàng phục nó." Kiêu Liên Mỹ hỏi.

Hỏi xong, y hơi nghiêng người sang, Lâm Đạt thiền sư đứng phía sau y, lập tức tiến lên nửa bước, vỗ tay hành lễ với mấy người Thẩm Lạc.

"Chỉ là một đầu sa yêu bình thường, đã đền tội rồi, cũng không cần làm phiền thiền sư." Thẩm Lạc hoàn lễ nói.

"Như vậy rất tốt. Vị tiểu thiền sư này nhìn tuổi không lớn lắm, khí tượng trên thân lại không tầm thường, giống như có đại công đức trong người, không biết là xuất từ tòa thiền viện nào ở Trung Thổ?" Lâm Đạt khẽ vuốt cằm, ánh mắt rơi vào trên thân Thiền nhi, mở miệng hỏi.

"Thiền sư quá khen rồi, tiểu tăng xuất gia tại Kim Sơn tự, bất quá là tiểu sa di tham thiền mà thôi." Thiền nhi hoàn lễ nói.

"Kim Sơn tự... Hẳn là là chùa Huyền Trang pháp sư xuất gia năm đó?" Thần sắc trên mặt Lâm Đạt thiền sư hơi đổi, lập tức kinh ngạc hỏi.

Thiền nhi không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.

"Trách không được nhìn tiểu thiền sư một thân phật quang phủ thân, nguyên lai là cao tăng Kim Sơn tự. Năm đó Huyền Trang pháp sư trải qua thiên tân vạn khổ, từ Tây Thiên phật quốc cầu mang về Đại Thừa Phật Kinh, tạo hóa vô lượng công đức. Bây giờ tiểu thiền sư kế thừa y bát thiền sư, lại đến Tây Vực chúng ta, chính là ứng lời thiên triệu, mấy ngày sau đúng lúc gặp Đại Thừa pháp hội tổ chức, khẩn cầu tiểu thiền sư nhất định phải đăng lâm pháp đàn, giảng kinh tụng pháp cho mấy chục vạn tăng ba mươi sáu nước Tây Vực chúng ta." Lâm Đạt thiền sư mừng rỡ không thôi, thi lễ thật sâu nói.

Thiền nhi thấy thế, có vẻ hơi khó xử, nhìn về phía Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên một chút, thấy hai người cũng một mặt bất đắc dĩ, đành nói: "Tiểu tăng tài sơ học thiển, phật pháp tạo nghệ nông cạn, thực sự đảm đương không nổi đăng đàn giảng pháp."

"Giảng pháp luận đạo, không phân cao thấp, chỉ cần tiểu thiền sư đến, dù không giảng kinh cho tăng chúng, cũng là công đức vô lượng." Lâm Đạt thiền sư nói.

"Nếu vậy, tiểu tăng từ chối thì bất kính rồi." Thiền nhi từ chối không xong, đành chấp nhận.

"Vinh hạnh mời đến." Lâm Đạt thiền sư nói lần nữa.

"Dịch quán dù sao cũng đơn sơ, mấy vị tiên sư hay là dời vào vương cung đi, để cho bản vương tận tình chủ nhà một phen, cũng coi như báo đáp ân chư vị cứu con ta." Kiêu Liên Mỹ mở miệng nói.

"Đa tạ ý tốt bệ hạ, chúng ta ở nơi này đã quen, dời vào vương cung lại phải lao sư động chúng, thực sự không muốn, mong bệ hạ hiểu cho." Thẩm Lạc do dự một chút, cự tuyệt nói.

"Tốt, tốt, không sao, không sao..."

Đám người đang nói chuyện, Triêm Quả lại phát bệnh điên, bắt đầu kêu lung tung.

Thiền nhi nhìn gã một cái, quay đầu hành lễ với mọi người, sau đó cáo từ rời đi, nắm tay Triêm Quả trở về phòng của mình.

"Tiểu thiền sư đây là..." Lâm Đạt thiền sư thấy thế, có chút khó hiểu nói.

"Thiền nhi sư phụ nói muốn độ hóa Triêm Quả, giúp hắn tỉnh lại." Kỳ Liên Mỹ nghe vậy, mở miệng nói.

"Trên thân Triêm Quả nhiễm nhân quả nặng nề, tiểu thiền sư quả nhiên là cao tăng, có thể độ hóa hắn, bần tăng thật bội phục." Lâm Đạt thiền sư nghe vậy, nhíu mày lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên, bất quá rất nhanh vừa cười nói.

Sau đó, đám người lại nói chuyện một hồi, Kiêu Liên Mỹ liền dẫn đám người rời dịch quán.

Trước khi rời đi, Kỳ Liên Mỹ hỏi thăm Thẩm Lạc, chính mình có thể đến tìm bọn hắn không, Thẩm Lạc gật đầu đáp ứng.

Đưa tiễn đám người đi, Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên đi tới ngoài phòng Thiền nhi, khẽ gõ cửa vài tiếng.

"Mời vào." Thanh âm Thiền nhi từ trong nhà vang lên.

Thẩm Lạc lập tức đẩy cửa đi vào, liền thấy trên mặt đất trong phòng đặt hai cái bồ đoàn, Thiền nhi khoanh chân ngồi ở bên trái, Triêm Quả thì ngồi liệt bên phải, ánh mắt phiêu hốt nhìn quanh phòng.

"Thẩm thí chủ, Bạch thí chủ, ta muốn dùng Thanh Tâm Chú khai trí cho hắn, mời các ngươi giúp ta ở bên ngoài chiếu khán một hai. Đến lúc đó mặc kệ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ cần ta không mở miệng thỉnh cầu, các ngươi cũng đừng tiến vào." Thiền nhi nhìn về phía hai người, ngữ khí trịnh trọng nói.

Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu nhẹ.

"Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định phải gọi chúng ta vào." Thẩm Lạc có chút lo lắng nói.

"Được." Thiền nhi gật đầu nói.

Nói xong, nó đứng dậy đi tới lấy trên bàn một cái lư hương ba chân tinh xảo, đốt một đàn hương ngưng thần, sau đó ngồi xuống.

Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài.

Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng gõ mõ.

"Thành khẩn..."

Nương theo âm thanh gõ mõ không nhanh không chậm, thanh âm Thiền nhi ngâm tụng kinh văn cũng vang lên.

Hai người Thẩm Lạc cách cửa phòng, nghe thanh âm phạn ngữ kia, trong lòng cũng dần thấy yên ổn, vô thức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Không biết qua bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trong phòng đã đốt lên ánh nến, điểm điểm quang mang ấm áp từ bên trong truyền ra.

Bỗng nhiên, trong phòng "Loảng xoảng" một tiếng!

Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên đang ngồi đồng thời mở hai mắt ra, bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên.

Bạch Tiêu Thiên vô thức muốn đẩy cửa phòng ra, nhưng bị Thẩm Lạc đưa tay ngăn lại.

Hắn đến gần cửa phòng, xuyên thấu qua khe hở cửa phòng nhìn bên trong đánh giá, kết quả nhìn thấy trên mặt đất té một cái lư hương đồng, Triêm Quả vốn ngồi đối diện Thiền nhi giờ lại nhào vào người Thiền nhi.

Ngũ quan trên mặt gã vặn vẹo, thần sắc điên cuồng, bộ dạng dữ tợn, quyền đấm cước đá lên Thiền nhi.

Thiền nhi thì hai mắt nhắm nghiền, tay gõ mõ, miệng tụng kinh văn, mặc cho Triêm Quả đánh đập, vẫn lù lù bất động, nhìn vững chắc như phật tượng.

Triêm Quả đập một lát, tựa hồ cảm thấy chưa đủ nghiền, sau đó quay người lại, nắm lư hương trên mặt đất lăn xuống, muốn đập xuống đỉnh đầu Thiền nhi.

Ánh mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên co rụt lại, lập tức muốn xuất thủ ngăn cản, kết quả lại nhìn thấy Thiền nhi nhắm hai mắt, hướng về phía hắn khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không nên làm gì.
Bình Luận (0)
Comment