Đại Mộng Chủ

Chương 806

"A, lại cứng cỏi như thế..." Thẩm Lạc thở nhẹ một tiếng, có vẻ hơi ngoài ý muốn.

Một kích Long Giác Chùy với thế đại lực trầm này, cũng chỉ đâm xuyên một nửa xuyên sọ nó, mà không thể một kích xuyên qua.

Thấy cự ngạc vẫn còn lực phản kích, Thẩm Lạc vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh, thân hình giữa không trung xoay tròn, mượn nguồn sức mạnh này đáp xuống, một quyền đập lên trên Long Giác Chuỳ.

Chỉ thấy một tầng kim quang nhàn nhạt cơ hồ thấy không rõ lắm, từ ngoài thân hắn đột ngột sáng lên, bao cả người hắn ngưng tụ thành một quyền ảnh màu vàng mơ hồ, trùng điệp đánh trên Long Giác Chùy.

"Ầm ầm "

Một tiếng nổ rung trời vang lên, quyền ảnh màu vàng cuốn theo một cỗ lực đạo cường hoành xuyên xuống, lập tức đánh cho Long Giác Chùy nhập vào dưới mặt đất, kéo theo đầu lâu cự ngạc bị nện thành một mảnh máu thịt be bét.

Ba người Thanh Liên tiên tử thông qua Huyền Thiên Kính nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Không biết các ngươi chú ý tới không, một quyền này của hắn phát lực tựa hồ có chút bóng dáng Thiên Cương Khí?" Hoàng Đồng mở miệng nói trước.

"Không chỉ có bóng dáng Thiên Cương Khí, quyền pháp này tựa hồ giống một trong ba mươi sáu vị Thiên Cương binh trong Thiên Cung, chí ít tương tự bốn năm phần. Nhưng cổ quái nhất là, phương thức vận chuyển pháp lực của hắn, lại tựa hồ giống coing pháp Hoàng Đình kinh của Phương Thốn sơn." Quan Nguyệt chân nhân kiến thức rộng rãi, nói ra.

Bọn họ nói đều không giả, Thẩm Lạc vừa rồi tung một quyền này đích thật là sở học một trong ba mươi sáu Thiệ Cương binh trong mộng, bất quá trong mộng có thể làm tương tự chín mươi điểm, trong hiện thế nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt chước được bốn năm phần.

"Hắn không phải tới từ Đại Đường quan phủ à, làm sao biết thật pháp Thiên Cung?" Hoàng Đồng cau mày nói.

"Nghe đệ tử biết Thẩm Lạc kể lại, Thẩm Lạc cũng là nửa đường gia nhập Đại Đường quan phủ, trước đó chỉ biết là sư thừa Tiểu Mao Sơn nhất mạch, sau ở tại Bạch gia Kiến Nghiệp thành, sau đó kinh lịch gì cũng không rõ, có lẽ trước khi gia nhập quan phủ, từng lấy được truyền thừa Thiên Cung cùng Phương Thốn sơn cũng không chừng." Thanh Liên tiên tử suy nghĩ một chút, nói.

"Nếu thế, sở dic hắn tiến cảnh nhanh chóng, cũng có thể giải thích thông. Mặt khác, cơ bản có thể bài trừ khả năng hắn tu tập bí thuật Ma tộc, dù sao đồng thời tu hành hai đường công pháp Tiên Ma, rất khó cam đoan sẽ không phản phệ." Quan Nguyệt chân nhân phân tích.

"Sư thúc nói có lý." Hoàng Đồng cũng đồng ý nói.

"Nếu vậy, không cần phải tận lực quan sát nữa. Chờ lịch luyện bí cảnh có kết quả, nếu hắn thật sự có thể thắng lợi, ta sẽ dùng biện pháp dẫn hắn gia nhập Phổ Đà sơn chúng ta." Thanh Liên tiên tử nghe vậy, trầm mặc một lát, mở miệng nói.

Nói xong, nàng vung tay lên, hình ảnh trên Huyền Thiên Kính mơ hồ một trận, giống như bị mây mù che lại, bất quá rất nhanh mây mù tiêu tán, trong tấm gương liền xuất hiện thân ảnh Nhiếp Thải Châu.

"Thế nào, vẫn chưa yên tâm đồ đệ ngươi à?" Hoàng Đồng hỏi.

"Thải Châu mặc dù cảnh giới không yếu, nhưng từng ấy năm qua, vì truy cầu mau chóng đột phá đến Đại Thừa kỳ, nó vẫn luôn bế quan tự luyện, cơ hồ không có kinh nghiệm thực chiến." Thanh Liên tiên tử nói.

"Dù vậy, cũng không cần lo lắng gì, yêu thú Xuất Khiếu hậu kỳ trở lên đã bị chúng ta nhốt lại, giờ phút này còn có thể hoạt động khắp nơi đều là yêu thú cấp thấp không thể uy hiếp trí mạng với bọn hắn." Hoàng Đồng nói.

Thanh Liên tiên tử nghe vậy, im lặng nhẹ gật đầu, tay vung lên, thu Huyền Thiên Kính vào.

Trong bí cảnh, Thẩm Lạc đánh chết con cá sấu kia xong, lột lấy yêu đan nó, Triệu Phi Kích bên kia cũng hai tay mang theo một bộ thi thể Cuồng Báo cùng một bộ Miêu Linh trở lại.

"Đi thôi, vừa rồi náo ra động tĩnh không nhỏ, đừng lại đưa tới phiền toái gì, chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi." Thẩm Lạc thu hồi pháp bảo, nói với Triệu Phi Kích.

Triệu Phi Kích vừa chiếm sinh hồn hai đầu Yêu thú, liền trở về túi càn khôn, bắt đầu yên lặng tu luyện.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rời đầm lầy này xong, Thẩm Lạc đi trên đường cũng không gặp Yêu thú xâm nhập, rất nhanh liền đi tới một mảnh rừng rậm nguyên thủy.

Đi tới bên ngoài sơn lâm, Thẩm Lạc chợt nghe phía trước truyền đến một trận tiếng đánh nhau, hắn cẩn thận thu liễm khí tức, lặng lẽ đi tới gần xem xét, liền thấy trong rừng rậm phía trước, có một nữ tử đang giao thủ cùng hai cái bóng người màu đen.

Hai bóng người màu đen kia vóc người giống nhau, thân thể tương cận, quần áo trên người cũng giống nhau như đúc, ngay cả trên đầu mang theo mũ rộng vành cũng gần như một, chỉ là một kẻ nắm trong tay một cây trường thương màu đen, một tên nắm trong tay một thanh loan đao.

"Sao lại là nàng..." Thẩm Lạc nhận ra nữ tử kia chính là nữ quan tới từ Thái Ứng quan kia.

Trong tay nàng nắm một cây phất trần màu trắng, mỗi lần huy động, trên phất trần bay múa ngàn vạn tinh ti, chia ta đâm tới phía hai bóng người màu đen kia, lại luôn bị chúng né tránh hoặc đánh lui trở về.

Hai bóng người màu đen kia phối hợp với nhau thập phần thành thạo lại tinh chuẩn, một trong đó đón đỡ, một tên thiếp thân tập sát, đúng là đánh cho nữ quan kia liên tục bại lui.

Thẩm Lạc nhìn động tác hai người kia, mặc dù có thể cảm nhận được trận trận ba động linh lực, lại không phát hiện khí tức trên người bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút nghi ngờ.

Đúng lúc này, chỉ nghe nữ quan kia quát chói tai một tiếng, phất trần màu trắng quét ngang ra, bức lui bóng người cầm trường thương kia, tay kia bỗng nhiên vỗ vào phía sau mình.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay nàng sáng lên quang mang xích hồng, một lá bùa trong tay đột ngột cháy lên, một đoàn hỏa diễm xích hồng "Phần phật" một tiếng tuôn trào ra, đánh tới bóng người cầm đao thiếp thân truy sát theo.

"Ầm."

Theo một tiếng oanh minh, đoàn hỏa diễm kia đột nhiên vỡ ra, bóng người màu đen kia từ đó hốt hoảng lui ra, các nơi trên thân đều có dấu hiệu thiêu đốt, đặc biệt là chiếc mũ rộng vành trên đầu đã bị đốt xuyên hơn phân nửa.

Thẩm Lạc nhìn xuyên thấu qua lỗ thủng mũ rộng vành bị đốt, lúc này mới thấy rõ mặt tên nam tử kia.

Chỉ thấy hai gò má gã rỗng tuếch, không thấy ngũ quan, chỉ có một gương mặt trái soan, phía trên lờ mờ nhìn thấy một chút đường vân bằng gỗ, rõ ràng là lấy gỗ điêu khắc thành.

"Trách không được không phát hiện được khí tức..." Thẩm Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hai tên nam tử áo đen kia, thình lình đều là khôi lỗi.

Nhìn một lát, Thẩm Lạc dự định lách qua nơi đây, tiếp tục tiến đến hướng Khổ Luyện Thụ bên kia.

Nhưng lúc hắn dự định rời đi, chợt nghe một tiếng kinh hô, vội ngừng lại, dò xét bên đó.

Vừa xem xét mới phát hiện, nơi nữ quan kia giao thủ cùng khôi lỗi, chẳng biết lúc nào đột nhiên từ dưới đất toát ra một mảnh dây leo dày đặc, hai chân nữ quan kia đã bị mấy sợi dây leo màu đen to bằng cánh tay trẻ con quấn chặt lấy.

Trong thần sắc nàng có chút kinh hoảng, phất trần đột nhiên quét qua, đánh tới dây leo dưới thân, kết quả chưa chạm đến, trên mặt đất lại có dây leo đâm nhanh ra, tốc độ thập phần mau lẹ quấn quanh cánh tay nàng và phất trần.

Ngay sau đó, dây leo màu đen kia kéo một cái, nữ quan cảm nhận được một cỗ lực cường đại xé rách, lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment