Đại Mộng Chủ

Chương 91

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Nguyên lai là ngươi? Vậy mà đuổi tới chỗ này, xem ra những người này đều là mồi nhử ngươi bố trí rồi?" Thanh niên yêu vật nhìn thấy người này, lập tức triệu hồi hai thanh cự nhận, cả giận nói.

"Tam Nhãn, nếu không phải hắn tham sống sợ chết, để cho ta quan sát nhiều hơn một chút, diệt yêu nghiệt ngươi lại nhiều thêm một phần nắm chắc. Bất quá vậy cũng đủ rồi, huyễn thuật ngươi tựa hồ đã trở nên yếu đi, có phải thương thế lần trước còn chưa hồi phục không?" Giáp sĩ mặt vuông liếc qua thanh niên mặt đen, thở dài nói.

Nói xong, cổ tay y lắc một cái, trong tay áo lóe sáng, một phù lục xích hồng như mũi tên bắn nhanh ra, đánh vào đỉnh chóp động quật, lập tức ánh lửa vừa hiện, hóa thành một mảnh hoả võng xích hồng bao phủ xuống.

Thẩm Lạc xem phù lục kia kịch liệt thiêu đốt, phù văn trên đó không cách nào thấy rõ, bên trong chứa một cỗ dương cương chi khí rực rỡ như mặt trời, trong lòng không khỏi thầm giật mình.

Theo hỏa võng lan tràn ra, động quật vốn âm trầm u ám, bóng tối bốn vách tường bắt đầu rút đi, tầng tầng bạch cốt trên mặt đất cũng như băng tuyết tan rã ra, lần nữa khôi phục khung cảnh đại điện lúc đầu.

Thanh niên yêu vật được gọi là "Tam Nhãn" kia thấy thế, giận tím mặt, vung tay ném đầu người ra ngoài, nện ở trên tường nổ tung ầm ầm.

"Ngô Phá Giáp, ta bất quá chỉ ăn mấy trăm phàm nhân ngu muội phụ cận thôn dân ngươi, ngươi thế mà chết đuổi không thả, một đường giết tới nơi ở của ta? Ngươi đã không biết điều, lần này cũng đừng nghĩ còn sống rời đi." Lông tóc trên đầu Tam Nhãn dựng đứng, quát.

Giáp sĩ mặt vuông nghe vậy, cũng không đáp lời, chỉ cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên, y đưa tay kéo bên cạnh một cái, tên thanh niên mặt đen không chút phòng bị kia bị kéo đến trước người.

Chỉ thấy tay y vỗ lên lưng thanh niên mặt đen kia, một tấm phù lục lóe lên quang mang màu vàng liền dán trên lưng gã.

"Ngô..."

Thanh niên mặt đen vừa hô lên một chữ lập tức toàn thân cứng đờ, thẳng tắp đứng ở nơi đó. Bất quá Thẩm Lạc chú ý tới, con mắt gã vẫn chuyển động không ngừng, chỉ là tay chân lại hoàn toàn không cách nào động đậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Ngô Phá Giáp lại khẽ nắm cái cằm của gã, ném một viên đan dược màu đen to bằng hạt ngô vào trong miệng gã, lại lấy từ trong ngực ra vô số thanh dao găm đỏ sậm được dán phù lục trên đó, một hơi cắm toàn bộ vào mấy chỗ yếu huyệt trên người gã.

Dao găm kia cũng không biết có phải phù khí hay không, xuyên thấu áo giáp trên người thanh niên mặt đen dễ dàng như cắt đậu hũ. Mà càng quỷ dị hơn chính là, chỗ bị đâm trúng lại không có nửa điểm vết máu chảy ra.

"A..."

Thanh niên mặt đen phát ra một tiếng hét dài, hai mắt bắt đầu từ đen chuyển đỏ, thần sắc thống khổ dần dần chuyển thành phẫn nộ.

Theo phù lục trên dao găm sáng lên hồng quang, các nơi trên người gã bắt đầu nổi lên từng cục u lớn, xương cốt trên thân bắt đầu rung động lách cách, thân hình liên tiếp cất cao, biến thành một tiểu cự nhân cao hơn trượng, rống giận nhào tới hướng Tam Nhãn.

Tam Nhãn thét dài một tiếng, lông tóc trên đầu lập tức từng chiếc dựng thẳng, trước trán bỗng nhiên có huyết quang sáng lên, da thịt trên mi tâm tách ra hai bên, bên trong lộ ra một con mắt màu hổ phách lớn chừng trái nhãn.

Gương mặt gã chuyển động, trong mắt dọc hổ phách kia liền lóe lên quang mang, một đạo hoàng quang "Tạch" bắn ra, đánh tới thanh niên mặt đen biến thành tiểu cự nhân kia.

Thân hình tiểu cự nhân cứng ngắc, căn bản không tránh không né, mạnh mẽ một quyền đập tới.

Đạo hoàng quang kia đánh vào trên giáp trước ngực cự nhân, lập tức "Tê lạp" một thanh âm vang lên, ở trong bốc lên từng cỗ khói trắng, đúng là trực tiếp bị rỉ sét hủ hóa, liên tiếp lộ ra quần áo bên trong, cùng một chỗ hóa thành một bãi chất lỏng màu vàng tanh hôi.

Sau khi thiết giáp tiểu cự nhân bị ăn mòn, làn da trên thân trần lộ ra ngoài, lại có màu xích hồng quỷ dị. Yêu vật độc nhãn bắn ra hoàng quang đánh vào trên đó, chỉ có thể như bỏng nóng đốt ra từng cái sẹo đen, nhưng không thể xâm nhập thể nội, hiệu quả có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.

Mắt thấy nắm đấm tiểu cự nhân lớn như nồi đất đập xuống giữa đầu, Tam Nhãn vội lùi lại một bước, hai tay bấm pháp quyết, lông tóc trên thân lập tức sinh trưởng tốt, vặn thành một thanh cự nhận màu vàng, như tấm chắn ngăn trước người.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang trầm.

Tam Nhãn bị một quyền nện bay ngược ra sau, lập tức ngay tại chỗ lăn mình một cái, lại bò dậy. Mắt dọc trên trán chớp liên tiếp hoàng quang, không ngừng đánh về phía mặt tiểu cự nhân, tựa hồ muốn hủy đi hai mắt cự nhân.

Một tay tiểu cự nhân ngăn trước mặt, tay kia nắm lại đập xuống.

Ngô Phá Giáp một bên thấy thế, trên mặt ý cười càng đậm, tay kết động pháp quyết, hơi cúi thân về phía trước. Phía sau sáng đỏ lên, trên bảy chuôi đoản thương quấn quanh lửa nóng hừng hực, đồng thời bắn nhanh ra.

Bảy chuôi hỏa thương hóa thành bảy đạo xích hồng, lại không bay thẳng đến Tam Nhãn, mà là vờn quanh bốn phía, từ nhiều phương hướng khác nhau đâm tới chỗ hiểm quanh thân gã.

"Rống..."

Tam Nhãn phát giác được nguy hiểm, trong miệng phát ra một tiếng gào thét, trong cả ngôi điện gió tanh đại tác.

Chỉ thấy quần áo quanh thân gã bạo liệt ra, toàn thân lại sinh đầy lông tóc màu vàng, đều sinh trưởng tốt ra, trực tiếp vặn làm tám chín thanh cự nhận màu vàng, vờn quanh thân, như bạch tuộc múa trảo huy động tứ tán.

Bất luận là nắm đấm tiểu cự nhân, hay là bảy chuôi hỏa diễm đoản thương, trong lúc nhất thời đều bị cản lại.

Tam nhãn yêu vật kia vẫn còn dư lực khống chế con mắt dọc trên trán, không ngừng phun ra hoàng quang, chỉ là dưới sự phân tâm nên thiếu chính xác, nhiều lần kém chút đánh trúng Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc tự nhiên không dám ngạnh kháng, chỉ có thể mượn hoàn cảnh cung quanh cuống quít tránh né.

Ánh mắt của hắn trong lúc vô tình quét qua thân Tam Nhãn, lại phát hiện trước ngực tên kia chẳng biết lúc nào, lại nổi lên một con mắt yêu văn màu đỏ.

Kết quả Thẩm Lạc vừa nhìn thấy, lại không cách nào dời đi được.

Hắn cảm thấy tựa như bị người ta gõ một ám côn, trước mắt một trận mê muội, liền nhìn xem trung tâm con mắt yêu văn kia, xuất hiện một đường vân hình xoắn ốc, một vòng một vòng xoay tròn lấy, tựa như vĩnh viễn cũng xoắn không hết.

Đường vân xoắn ốc kia càng chuyển càng nhanh, trước mắt Thẩm Lạc càng thêm mơ hồ, trong dạ dày cũng theo đó một trận dời sông lấp biển, một cỗ buồn nôn đến cực điểm dâng lên ngực, để hắn cơ hồ muốn phun ra.

Bất quá, cũng chính khoảng khó chịu ngắn ngủi mãnh liệt này, khiến cho hắn thoáng khôi phục một chút thần trí, lập tức dời ánh mắt đi.

Thật vất vả thoát khỏi yêu văn khống chế, thân thể Thẩm Lạc bỗng nhiên mềm nhũn, kém chút ngã xuống đất. Một tay hắn chống trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển, trong lòng kinh hãi không thôi.

Một yêu văn kia đã có hiệu quả khủng bố như thế, tam nhãn yêu vật này chỉ sợ đã là tồn tại cường đại Tích Cốc kỳ trở lên. Bản dịch tại bạch ngọc sáchh. Mà vị Ngô thống lĩnh kia có thể chém giết cùng yêu vật này mà không rơi xuống hạ phong, tự nhiên cũng là tu sĩ cùng cấp.

Nhìn y dùng nhiều phàm nhân như vậy làm mồi nhử, lại tâm ngoan thủ lạt với thanh niên mặt đen, chỉ sợ cũng không phải người lương thiện gì.

Trong lòng Thẩm Lạc nghĩ như vậy, lặng lẽ đi dần về phía chỗ cửa điện.

Nhưng lúc hắn tới gần cửa đại điện, dị biến lần nữa phát sinh!

Đại điện vốn đã khôi phục bình thường, đột nhiên tối sầm lại, lần nữa huyễn hóa thành bộ dáng quỷ vật lúc trước, xương khô khắp nơi trên mặt đất, mà cánh cửa sắt màu đen nặng nề kia, cũng tự động đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment