Đại Mộng Chủ

Chương 945

Tôn bà bà tiếp nhận quyển trục từ trong tay Mộ Dung Ngọc, từ từ mở ra xem xét, mày nhíu lại chốc lát, lại giãn ra, nhưng không nói chuyện.

"Luyện Thân đàn bên kia cũng đã nói, ngài bên này không cần đáp ứng vội, để tỏ lòng thành ý, bọn hắn trước tiên có thể vận dụng bí pháp giúp một vị tu sĩ Đại Thừa đỉnh phong Nữ Nhi thôn thành công tấn thăng Chân Tiên, sau đó ngài hẵng quyết định có nên hợp tác hay không?" Mộ Dung Ngọc đánh giá sắc mặt biến hoá của lão, mở miệng nói.

Nghe lời ấy, thần sắc Tôn bà bà khẽ động.

Trong ánh mắt trưởng lão Đại Thừa kỳ ở đây đều hiện lên một tia lửa nóng không dễ phát giác, nhưng dường như ngại Tôn bà bà nên không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng Tôn bà bà.

"Nếu thế, vậy đương nhiên không gì không thể." Tôn bà bà chỉ hơi do dự, mở miệng nói.

"Bất quá bên kia cũng đã nói, muốn triển khai phép thuật này, tốt nhất là chọn lựa một chỗ linh khí nồng đậm, nơi này Luyện Thân đàn bọn hắn có thể cung cấp, nhưng sinh ra tiêu hao, cần Nữ Nhi thôn phụ trách." Mộ Dung Ngọc dừng một chút, tiếp tục nói.

"Không cần như vậy. Nếu sau này hợp tác với bọn hắn, chẳng lẽ lại nhiều lần đem người đến Luyện Thân đàn bên kia? Nơi linh khí dư thừa thì Nữ Nhi thôn chúng ta cũng có, nếu thật sự có thành ý, cứ để bọn hắn phái người đến đây đi, cần chuẩn bị cái gì, Nữ Nhi thôn chúng ta tự chuẩn bị là đủ." Tôn bà bà cơ hồ không do dự, lập tức nói.

"Tốt rồi, việc này ta sẽ nói với bọn hắn một tiếng, chắc không vấn đề." Mộ Dung Ngọc thở dài một hơi, cười nói.

Trong thạch thất, trên mặt những người khác cũng đều nổi lên ý cười, dù sao việc này cùng nhịp thở với đại đa số bọn họ, tương lai còn có thể tiến thêm một bước đạp vào Chân Tiên cảnh giới, phải xem lần này hợp tác có thành công hay không.

...

Thời gian nhoáng một cái, lại qua mấy ngày.

Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên ở trong thôn quen thuộc mấy ngày, phát hiện đúng như Tôn bà bà nói, chỉ cần bọn hắn không chạy loạn, trong thôn ngược lại sẽ không can thiệp hành động của bọn hắn.

Bất quá, dù đi ra ngoài nơi nào, cũng đều sẽ có người Nữ Nhi thôn quăng tới bọn hắn các loại ánh mắt dò xét.

Ngay từ đầu cảm thấy như có gai sau lưng, nhưng nhìn nhiều hơn, bọn hắn dần quen thuộc, những người trong thôn cũng dần quen.

Một ngày này, sáng sớm.

Thẩm Lạc đang khoanh chân ngồi tại lầu một phòng khách thổ nạp điều tức, vừa uẩn dưỡng Thuần Dương phi kiếm thể nội, trên bậc thang phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân, Bạch Tiêu Thiên đang bước nhanh tới.

"Ngươi lại muốn đi?" Thẩm Lạc mở hai mắt ra, cau mày hỏi.

"Đó là đương nhiên, theo đuổi nữ tử trọng yếu nhất là cái gì? Không phải là kiên trì bền bỉ à?" Khoé miệng Bạch Tiêu Thiên nhếch lên, tự đắc cười nói.

"Ngươi xác định mỗi ngày cứ hái hoa dại tặng, thật hữu dụng sao?" Thẩm Lạc cố nén cười hỏi.

"Ta nói Thẩm Lạc ơi Thẩm Lạc, ngươi không hiểu, nữ tử thế gian đều thích chưng diện, sáng sớm ngậm lấy hoa tươi cam lộ, tất nhiên là đồ vật mỹ hão tôn lên vẻ đẹp nữ tử nhất rồi." Bạch Tiêu Thiên tự lý luận một phen.

"Vậy nàng tiếp nhận sao?" Thẩm Lạc cười hỏi.

"Hôm nay sẽ tiếp nhận." Bạch Tiêu Thiên chém đinh chặt sắt nói.

"Ngươi hôm qua cũng nói như vậy." Thẩm Lạc vô tình vạch trần.

"Ngươi... Được rồi, không so đo với ngươi, chờ đến buổi tối đi nha." Bạch Tiêu Thiên chỉ Thẩm Lạc một cái, lách mình đi ra cửa.

Thẩm Lạc nhìn bóng lưng y biến mất, lắc đầu bất đắc dĩ.

Tên này bắt đầu từ ngày thứ hai, sáng sớm đi khắp thôn hái hoa, xâu thành một nắm lớn đưa tặng Lâm Tâm Nguyệt. Nàng kia nhìn như không thấy, mỗi lần cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp đi ra thôn hái độc thảo.

Bạch Tiêu Thiên không ra được thôn, cũng chỉ có thể trông mong chờ nàng kia trở về, cho đến khi bó hoa trong tay khô héo ỉu xìu.

Hai người một kẻ hái hoa, một kẻ lấy độc, cũng tôn nhau lên thành thú.

Thẩm Lạc bị Bạch Tiêu Thiên cắt ngang, cũng không có ý định tiếp tục ngồi xuống, đứng lên tới bên bàn gỗ ngồi xuống.

Một tay hắn khoác lên trên mặt bàn, tựa như đang lầm bầm nói: "Nguyên Khâu, mấy ngày nay thả ra cổ trùng cũng chừng ba mươi con, vẫn không hề có chút tin tức nào sao?"

"Chủ nhân, thôn này nói là thôn, trên thực tế chính là tông môn quy mô trung đẳng, chiếm diện tích không nhỏ, ba mươi cổ trùng vẩy ra lại giống như ném đi mấy hạt hạt cát vào trong hồ, căn bản không được việc. Nếu không ta lại thả ra mấy trăm hơn ngàn cổ trùng, có lẽ hiệu suất sẽ cao một chút." Thanh âm Nguyên Khâu vang lên trong đầu Thẩm Lạc.

"Như vậy sao được? Cổ trùng một khi thả ra quá nhiều, khó đảm bảo sẽ không bị phát hiện, ít chút mới ổn thỏa. Chú ý, những nói mà Liễu Phi Tự không cho đi như Phác Dược viên, mới là khu vực tìm kiếm trọng điểm." Thẩm Lạc lắc đầu, ngưng trọng dặn dò.

"Hiểu rồi." Nguyên Khâu trả lời.

"Họ Thẩm..." Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu trách móc.

Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, đứng dậy kéo cửa ra xem, phát hiện đúng là Liễu Phi Tự ở bên ngoài.

"Liễu cô nương, hôm nay sao lại có hứng tới tìm ta?" Thẩm Lạc tràn đầy ý cười, mở miệng hỏi.

"Bớt nói nhảm, đi theo ta." Thái độ Liễu Phi Tự vẫn ác liệt như vậy.

"Đi đâu?" Thẩm Lạc hỏi.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, mang ngươi đi xem phong quang Nữ Nhi thôn không được à?" Gương mặt Liễu Phi Tự lạnh lùng, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, suy nghĩ một phen, nói: "Cũng tốt."

Liễu Phi Tự thấy Thẩm Lạc không chút do dự liền đáp ứng, sắc mặt thoáng dừng một chút, nói một chữ "Đi", quay người đi ra phía ngoài thôn.

Không bao lâu, bọn hắn đi tới chỗ kết giới thôn, chỉ thấy Liễu Phi Tự lấy từ trong tay áo ra một khối mộc lệnh lớn chừng bàn tay, lung lay trước kết giới.

Trên thanh mộc lệnh bài có một đạo quang mang bắn ra, đánh vào trên kết giới, trên kết giới tự động hiện ra một cửa hẹp cao hơn một trượng.

"Ngươi không sợ ta thừa cơ trốn à?" Thẩm Lạc hơi kinh ngạc hỏi.

"Bằng hữu của ngươi không phải còn trong thôn sao? Lại nói, mục đích của ngươi không phải cong chưa đạt được à?" Liễu Phi Tự cũng không quay đầu, hỏi ngược lại.

"Lúc trước Tôn bà bà không phải nói, để cho ta tuyệt vọng rồi sao? Làm sao? Hẳn là ta còn có cơ hội?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Ngươi còn có thể thử vụng trộm nhìn." Liễu Phi Tự quay người nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên thập phần băng lãnh.

"Vậy ta phải biết Cửu Phạm Thanh Liên ở nơi nào mới được." Thẩm Lạc không đổi sắc, nói.

Trên thực tế, hắn cũng có tâm tư trộm cắp, dù sao đã không còn cách, cũng chỉ còn biện pháp duy nhất này.

Liễu Phi Tự nghe vậy, không nói gì, cất bước đi ra ngoài thôn.

Thẩm Lạc đi theo ra, phát hiện nơi này là nơi trước đó bọn hắn chạm mặt lần đầu, trong lòng hiểu ra.

"Lật Lật Nhi mất tích ở nơi này sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Quả nhiên là ngươi làm?" Sắc mặt Liễu Phi Tự bỗng nhiên phát lạnh, quay người giương cung lắp tên, nhắm ngay Thẩm Lạc.

"Ai, ngươi có thể dùng chút đầu óc không, nếu là ta làm, chẳng lẽ ngu xuẩn hỏi như thế?" Thẩm Lạc thở dài nói.
Bình Luận (0)
Comment