Đại Mộng Chủ

Chương 968

Thẩm Lạc nhìn một màn trước mắt, lông mày cau lại.

Nơi này cũng không phải là mặt biển, lúc trước hắn dụng kế dẫn đại hán da vàng đi, nghĩ cách dẫn gã tới chỗ động quật Kính Yêu bố trí Lưỡng Nghi Vi Trần Trận. Không gian mặt biển này chính là do Lưỡng Nghi Vi Trần Trận huyễn hóa thành.

Bốn người Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên, Kính Yêu, Nguyên Khâu trốn ở chung quanh, dưới đại trận yểm hộ vây công đại hán da vàng.

Hắn vốn cho là bốn người liên thủ, lại thêm Lưỡng Nghi Vi Trần Trận tương trợ, có thể tuỳ tiện bắt lại người này. Nhưng đại hán da vàng không hổ là tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, lấy một địch bốn, mặc dù hoàn toàn rơi xuống hạ phong, nhưng vẫn không bại.

"Tiếp tục như vậy không được, những người trong không gian động đá vôi kia không bao lâu nữa sẽ thoát ra, nhất định phải nhanh bắt giữ Mân Xuyên." Thẩm Lạc vung hai tay lên, hai đạo quang mang một kim một trắng bắn ra.

Kim quang lóe lên đã đến trước người đại hán, lại là Trảm Ma Tàn Kiếm, lăng không chém xuống.

Đại hán da vàng tựa hồ tìm được cách ứng đối tình huống trước mắt, Trảm Ma Kiếm cách gã còn mười trượng, một cái kim bạt xoay tròn nghênh đón.

Đáng tiếc lần này đại hán da vàng lại thất sách, công tới chính là Trảm Ma Kiếm.

Chỉ nghe "Két" một tiếng, kim bạt bị chém thành hai nửa, Trảm Ma Tàn Kiếm chém xuống bả vai đại hán da vàng.

Đúng như Bảo Thiện thiền sư đoán, sỡ dĩ Thẩm Lạc hao phí tâm tư, lợi dụng Lật Lật Nhi đảo loạn thế cục, mục đích chính là bắt giữ Mân Xuyên này, do có việc còn muốn hỏi, bởi vậy không hạ sát thủ với gã.

Đại hán da vàng kinh hãi, lập tức tránh sang bên cạnh, đáng tiếc lần này không thể hoàn toàn né tránh, cánh tay phải đến khuỷu tay bị chém đứt, máu tươi vẩy ra.

Vào thời khắc này, đỉnh đầu gã "Vù" một tiếng, một đạo bạch quang bay vụt tới, lại là một bình ngọc màu trắng, đập xuống giữa đầu.

Đại hán da vàng không còn dám chủ quan mảy may, lại lần nữa tránh nhanh sang bên cạnh, đồng thời nơi ngực lóe lên thêm ra một gương đồng màu vàng, hoàng mang sáng tỏ từ đó bắn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một vòng bảo hộ màu vàng đất dày nửa thước, bảo vệ toàn thân gã.

Bình ngọc màu trắng đụng phải vòng bảo hộ, lập tức phịch một tiếng nổ tung, một mảnh sương độc màu tím hiện ra, bao phủ đại hán và cả vòng bảo hộ vào trong.

Kịch độc màu tím lập tức bám vào trên vòng bảo hộ, nhanh chóng ăn mòn vào trong.

Không chỉ như vậy, trong bình ngọc kia còn lăn xuống một vòng tay màu bạc, kề sát trên vòng bảo hộ, chính là Lâm Lang Hoàn.

Đại hán da vàng nhìn thấy cảnh này, lập tức giật mình, tiếp tục tránh ra xa, nhưng một cánh tay bao phủ trong tử quang đột nhiên trống rỗng xuất hiện bên cạnh vòng tay màu bạc, đặt trên màn sáng màu vàng.

Lam quang trùng thiên từ trên bàn tay nở rộ ra, một cỗ khí tức kỳ hàn bộc phát, một toà băng sơn màu lam cao mười mấy trượng trống rỗng xuất hiện, đông kết toàn bộ lồng sáng màu vàng vào trong.

Trong lồng sáng, thân thể đại hán da vàng cũng bị hàn khí ăn mòn, cỗ hàn khí kia dị thường lợi hại, cho dù tu vi của gã thâm hậu, pháp lực trong nháy mắt cũng bị đông cứng, toàn thân cứng ngắc tại đó, không thể động đậy.

Mà bàn tay kia tiếp tục đặt trên lồng sáng, lòng bàn tay đột nhiên loé lên kim quang, ngưng tụ thành một hư ảnh Thiên Sách, soạt lật ra.

Đại hán da vàng và băng sơn chung quanh lóe lên biến mất, được thu vào trong không gian Thiên Sách.

Thân ảnh Thẩm Lạc lập tức hiển hiện ra, thu sương độc màu tím chung quanh vào không gian Thiên Sách, sau đó lấy ra Lâm Lang Hoàn, một lần nữa đeo trên tay.

Loại phương pháp tự thân trốn vào không gian Thiên Sách, sau đó ném Lâm Lang Hoàn tới gần địch nhân, lại từ bên trong xuất thủ đơn giản khiến người ta khó lòng phòng bị, duy nhất có chút tiếc nuối là, Lâm Lang Hoàn không thể điều khiển giống như pháp khí, nếu không sẽ càng hoàn mỹ.

Hắn rất nhanh không nghĩ thêm những thứ này nữa, bấm niệm pháp quyết đình chỉ thôi động Lưỡng Nghi Vi Trần Trận. Thân ảnh Bạch Tiêu Thiên, Nguyên Khâu, Kính Yêu hiện ra.

Trước đó Thẩm Lạc cũng không dùng Lưỡng Nghi Vi Trần Trận hạn chế thần thức ba người, hết thảy bọn họ đều thấy, thần sắc có chút phức tạp nhìn Thẩm Lạc.

Một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ cứ như vậy bị tóm?

"Những người kia sắp tới, các ngươi trốn vào không gian màu vàng trước, chờ chúng ta triệt để rời khỏi nơi này rồi lại nói." Thẩm Lạc lách mình tới gần ba người, thu bọn họ vào không gian Thiên Sách, sau đó phất tay áo lên.

Một mảnh lam quang bắn ra, thu trận kỳ Lưỡng Nghi Vi Trần Trận trên mặt đất lại, thu vào trong Lâm Lang Hoàn.

Lưỡng Nghi Vi Trần Trận biến mất, trong động quật lần nữa khôi phục nguyên dạng.

Thẩm Lạc đang muốn thi triển Ất Mộc Tiên Độn rời đi, đột nhiên ngừng lại, một bóng người thanh tú động lòng người xuất hiện ngoài động, lại là nữ tử váy vàng.

"Là ngươi!"

Thẩm Lạc trừng lớn mắt, người này trước kia đã gặp qua, chính là nữ tử váy vàng trước đó cùng bọn đại hán họ Chân gài bẫy hắn, sau lại từ trong Lưỡng Nghi Vi Trần Trận hư không tiêu thất.

"Lật Lật Nhi lúc trước là ngươi huyễn hóa ra? Còn có ở trong La Tinh thành, ngươi đã từng ở ngoài Nhất Dược trai thăm dò ta, lúc đó điều tra chúng ta muốn đi Nữ Nhi thôn, cho nên giả mạo bộ dáng của ta bắt đi Lật Lật Nhi, để Nữ Nhi thôn đặt lực chú ý lên người của ta, còn mình thì thừa cơ chui vào trong thôn, quả nhiên giỏi tính toán." Mặc dù bề ngoài nàng này thay đổi, nhưng Thẩm Lạc vẫn nhìn ra người trước mắt chính là Lật Lật Nhi trước đó, cũng xâu chuỗi lại các sự tình khó hiểu trước đó.

"Ha ha, Thẩm đạo hữu thật đúng là ánh mắt nhạy cảm, liếc qua liền phá chân thân của ta, trước đó nhiều lần đắc tội, bất quá chúng ta dắt tay rời bí cảnh, những chuyện này đều xóa bỏ đi." Nữ tử váy vàng nở nụ cười xinh đẹp nói.

"Cái này hiển nhiên, ta nói với ngươi những lời này, cũng chỉ là xác nhận một chút. Nếu chuyện giữa chúng ta đã xong, các hạ còn tới chỗ này làm gì?" Thẩm Lạc thấy khuôn mặt trắng nõn như ngọc của đối phương vòng vo vài vòng, thần sắc bình hòa hỏi.

"Thẩm đạo hữu anh hùng, tiểu nữ rất là khâm phục, ngươi ta cũng coi như nhiều lần gặp nhau, đáng tiếc từ đầu đến cuối không chính thức quen biết, cho nên tiểu nữ tới để chính thức giới thiệu mình một chút, tại hạ Kim Lưu Ly, muốn kết giao bằng hữu với đạo hữu." Nữ tử váy vàng chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái.

"Ta không có hứng thú nói nhảm, các hạ có việc cứ nói." Thẩm Lạc hờ hững nói.

"Nghe đồn người Đại Đường phong lưu, Thẩm đạo hữu vì sao thô lỗ như vậy, đây cũng không phải là đạo đãi khách của người Đại Đường nha." Sắc mặt Kim Lưu Ly hơi trầm xuống, nhẹ nhàng gảy một chút mái tóc.

"Các hạ nếu như không có chuyện quan trọng, Thẩm mỗ xin lỗi không tiếp được." Truy binh lúc nào cũng có thể tới, Thẩm Lạc không muốn tiếp tục nói nhảm, trên thân sáng lên lục quang.

"Chờ một chút, ta nói." Kim Lưu Ly thấy vậy, thái độ lập tức mềm nhũn ra, vội vàng nói.

Lục quang trên thân Thẩm Lạc không tiếp tục gia tăng, chỉ nhìn nàng này.

"Ta tìm đến Thẩm đạo hữu, là muốn mời ngươi giúp một chút." Kim Lưu Ly nói, từ trên thân lấy ra một khối mảnh vỡ lưu ly màu vàng lớn chừng bàn tay.

Thẩm Lạc nhìn mảnh vỡ lưu ly, thần sắc không khỏi khẽ động.

Trên mảnh vỡ này ẩn chứa linh tính cực mạnh, cách xa cũng có thể cảm ứng được.

"Thẩm đạo hữu kiến thức cao minh, chỉ sợ đã nhìn ra lai lịch bản thể nữ tử?" Kim Lưu Ly không lập tức đưa ra lời thỉnh cầu, nói đến chuyện khác.

"Khí tức các hạ đặc biệt, cũng không phải là linh vật thành tinh bình thường, mà trên người lại mang theo một tia tiên khí thượng giới. Nếu như ta đoán không sai, các hạ hẳn là đến từ Thiên giới." Thẩm Lạc trầm ngâm một chút, nói.
Bình Luận (0)
Comment