Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 114

Hội Lâm Tố Mỹ về thành phố Vân, lần đầu tiên cô phát hiện đoạn đường đến thành phố Vân này không còn chán nản nhạt nhẽo như trước đây nữa, đoạn đường không ngắn không dài đã trở nên sinh động và thú vị nhờ tiếng nói cười của họ.

Trời xanh mây trắng, ngước mắt là có thể bắt gặp cảnh đẹp tự nhiên và thuần khiết, điều đó khiến Lâm Tố Mỹ có sự chờ mong vô hạn với tương lai.

Lâm Tố Mỹ về đến kí túc, ngồi trước bàn học, cầm chiếc lọ thủy tinh đó lên ngắm. Bên trong tự hình thành một thế giới nhỏ với màu sắc rực rỡ, cô chăm chú quan sát nguyên liệu làm sỏi bên trong, nhìn hồi lâu mới xác định không chắc chắn lắm rằng đó là hạt gạo sau khi được nướng?

Lọ được đậy bằng nút gỗ nên càng có giá trị thưởng thức, cô không thể không thầm khen một câu rằng Tạ Trường Du rất có mắt thẩm mỹ.

“Úi úi úi, đẹp thế, ai tặng chị vậy?” Tô Uyển nhìn lọ thủy tinh trong tay Lâm Tố Mỹ thì háo hức reo lên. “Cho em xem với.”

Lâm Tố Mỹ bất lực đưa lọ thủy tinh cho Tô Uyển xem.

Rất dễ trông thấy vẻ hâm mộ lóe lên trong đôi mắt Tô Uyển, cô nàng thật sự yêu thích, nhưng đồng thời cũng hơi thất vọng khi so sánh. “Tạ Trường Du tặng đúng không?”

Lâm Tố Mỹ nghe vậy thì thoáng khựng lại. “Không thể là chị tự làm hoặc mua hay sao?”

“Em chưa thấy thứ này được bày bán ở đâu cả. Hơn nữa chị giống người biết làm thứ này hả?”

“Sao chị lại không thể? Đây thật sự là chị tự làm đấy.”

Tô Uyển không tin.

Lâm Tố Mỹ chỉ vào vỏ sò màu tím bên trong. “Vỏ sò đó là chị tự mài…”

Tô Uyển “ồ” một tiếng đầy khoa trương. “Vỏ sò là chị mài, nhưng cái lọ thủy tinh này và những thứ khác đều là Tạ Trường Du làm chứ gì?”

Trong nụ cười của Tô Uyển, Lâm Tố Mỹ hơi phát sốt. Cô nhìn Tô Uyển một cái, không muốn để ý đến Tô Uyển nữa.

Tô Uyển lại bắt đầu thảo luận với Thẩm Thanh và Thư Ngôn rằng thứ này do hai người cùng làm, cảm thấy rất có ý nghĩa.

Tô Uyển: “Tiểu Mỹ, đây có được coi là tín vật tình yêu của hai bọn chị không?”.

Lâm Tố Mỹ day trán mình, thở dài một tiếng. “Vậy có thể trả lại chị tín vật tình yêu của chị được không?”

“Không được, em ngắm thêm đã…”

Tín vật tình yêu ư? Khóe miệng Lâm Tố Mỹ cong lên, vậy mà lòng cô thấy ấm áp vì mấy chữ này. Vỏ sò do cô mài, Tạ Trường Du căn cứ vào vỏ sỏ cô mài làm ra thứ này, thật sự là hai người họ cùng làm thành.

Tuy Thẩm Thanh và Thư Ngôn không thể hiện rõ như Tô Uyển nhưng cũng hâm mộ Lâm Tố Mỹ, sự lãng mạn nhỏ này tuy mâu thuẫn với tính cách thực tế của họ, nhưng có ai không hy vọng nhận được sự lãng mạn thế này đâu?

Lâm Tố Mỹ không biết ba người Tô Uyển đều nhắc đến chuyện này với bạn trai hoặc chồng mình.

Ý ám chỉ đã quá rõ ràng.

Vì thế, ban đầu Tô Uyển chịu đả kích, bởi vì Quách Chí Cường không tặng cô gì cả. Song mấy ngày sau, Tô Uyển nhận được một món đồ khắc gỗ. Món đồ cũng không quá tinh xảo, nhưng khoảnh khắc nhận được, cô suýt không nhịn được mà bật khóc, nhất là khi nghe hội Lưu Khánh Đống nói để làm món đồ này Quách Chí Cường đã không ngủ tận mấy ngày.

Còn Thư Ngôn thì nhận được một bó hoa từ chồng. Món đồ được tặng chưa hẳn quá quý giá và có ý nghĩa nhưng bản thân chị rất thỏa mãn, người đàn ông này cũng khó lãng mạn một lần, có thể đi đến bước này đã rất tốt rồi.

Chồng của Thẩm Thanh cũng thực tế giống chị, anh thẳng thắn bảo chị chọn đồ, bởi vì đồ anh tự mua Thẩm Thanh sẽ không thích. Sau đó Thẩm Thanh cũng không nỡ mua, nhưng vì chồng có suy nghĩ này, chị đã cảm thấy lòng ấm áp và mềm mại rồi.

- -----------------------------

Lại nói về Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du, hai người vẫn cùng đến bên ao nước trong trường học buổi sáng sớm, Tạ Trường Du đọc bài văn tiếng Anh, Lâm Tố Mỹ nhắm mắt nghe, nếu có chỗ sai, cô sẽ kịp thời sửa lại.

Cũng vào lúc này, họ đều phát hiện những người cố gắng nỗ lực trong trường không ít, họ ngày ngày ngâm mình trong thư viện chưa hẳn được coi là nhóm người nỗ lực nhất, bởi vì thật sự có người dồn toàn bộ thời gian và sức lực đâm đầu vào học.

Cuộc sống bình đạm và đủ đầy trôi qua từng ngày, cho tới khi Chu Mậu Xuyên lại đến một lần nữa.

Thời gian trước Chu Mậu Xuyên xuất ngoại một chuyến, giờ mới vừa trở về, anh ta mang về một bức thư cho Lâm Tố Mỹ, đó là bức thư mấy người bạn ngoại quốc của cô nhờ Chu Mậu Xuyên đưa cho cô.

Chu Mậu Xuyên mời Lâm Tố Mỹ ăn cơm thì bị cô từ chối.

Lòng cô ngay thẳng, nhưng cô không muốn gây ra chuyện gì. Cô nam quả nữ cùng ăn cơm, bị người có ý xấu trông thấy rồi lại nói này nói nọ. Nếu không cần thiết, cô không hy vọng có những rắc rối này. Tựa như rất nhiều câu chuyện tám nhảm cô từng nghe vậy, sinh viên nhà nghèo ăn một bữa thịt cũng bị người ta nói là ích kỷ, không biết tiết kiệm giúp đỡ gia đình, dù rằng người ta chỉ ăn thịt đúng một lần một tháng…

Đương nhiên, nguyên nhân khác là Tạ Trường Du không thích Chu Mậu Xuyên, cô không muốn can thiệp vào suy nghĩ của Tạ Trường Du, dẫu sao cô là bạn gái anh, trong vấn đề không có nguyên tắc này, cô đương nhiên đứng về phía anh vô điều kiện.

Có vẻ Chu Mậu Xuyên hiểu nguyên nhân cô từ chối. “Tôi tưởng cô không phải kiểu người muốn bị trói buộc chứ.”

“Có lẽ là định nghĩa về trói buộc của chúng ta khác nhau đấy!” Lâm Tố Mỹ không muốn nói sâu về vấn đề này.

Chu Mậu Xuyên cười, ánh mắt nhìn cô có thêm ý khác. “À, thế này là thật sự đến với nhau rồi à?”

“Vâng.”

Chu Mậu Xuyên gật đầu, yên lặng một thoáng. “Hơi bất ngờ, nhưng hình như lại hợp tình hợp lý.”

“Chuyện bọn tôi đến với nhau kích thích không ít người, rất nhiều người còn thật sự đi tỏ tình với người họ thích, sau đó thành công. Chủ nhiệm Chu, anh cũng có thể suy nghĩ đến việc quen một cô bạn gái, cảm giác hẳn không tệ đâu.”

Khóe miệng Chu Mậu Xuyên khẽ nhếch lên. “Cảm ơn đề nghị của cô, tôi sẽ suy nghĩ.”

“Vậy tôi đi trước đây.” Lâm Tố Mỹ lắc bức thư trong tay.

Chu Mậu Xuyên gật đầu.

Anh ta nhìn Lâm Tố Mỹ xoay người rời đi. Anh ta hơi không thoải mái về chuyện cô và Tạ Trường Du ở bên nhau, nhưng đồng thời lại hơi được an ủi. Điều được an ủi là cô quả thực là người nói sao làm vậy, sau khi nói ra suy nghĩ của bản thân, cô thật sự đã ở bên người như thế chứ không phải là miệng nói một đằng nhưng lại làm một nẻo như nhiều người anh ta từng gặp. Song đồng thời, anh ta cũng thoáng buồn.

Có lẽ thật sự thuận buồm xuôi gió quen rồi, xảy ra chút chuyện không như trong dự liệu khiến anh ta liền khó chịu.

……

Lâm Tố Mỹ về đến kí túc thì mới mở thư ra, nội dung thư rất đơn giản, bạn của người bạn ngoại quốc của cô có một dự án cần mời phiên dịch, hy vọng có thể mời cô phụ trách, bởi vì lần trước họ hợp tác rất vui vẻ và đồng thời họ cũng rất xem trọng nhân phẩm của cô.

Lâm Tố Mỹ xem bức thứ này, suy nghĩ đầu tiên chính là nếu xuất ngoại, thời gian nhất định không ngắn, nếu vậy thì cô và Tạ Trường Du sẽ chia xa ư?

Không thể cùng anh học buổi sáng sớm, cùng ăn sáng, cùng lên lớp, cùng ăn cơm…

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hình như cô không thể thích ứng được cho lắm.

Buổi chiều, Lâm Tố Mỹ học xong tiết của mình thì bèn đi tìm Tạ Trường Du.

Chuyện này khiến Tạ Trường Du vô cùng bất ngờ. Thỉnh thoảng anh đi học cùng cô, nhưng số lần cô đến lớp anh rất ít, lần này còn ngồi bên anh cả tiết.

Trong thời gian học, thi thoảng có người lén quan sát Lâm Tố Mỹ, sau đó khẽ bàn tán với bạn rằng đó chính là bạn gái của Tạ Trường Du hả, thật sự là cô ư?

Cũng có cô gái kéo người bạn bên cạnh: nhìn thấy rồi chứ, đó chính là bạn gái của Tạ Trường Du, nghe nói người ta còn quen biết từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, lấy gì để tranh giành với người ta? Cho nên thu lại những tâm tư đó đi.

“Sao các bạn trong lớp anh cứ nhìn em mãi thế?” Lâm Tố Mỹ còn muốn cầm sách che mặt mình lại luôn rồi, nhưng mà hành vi đó có hơi giống bịt tai trộm chuông nhỉ?

“Em phải tha thứ cho họ. Có lẽ họ chưa từng thấy ai đẹp như thế đấy.” Tạ Trường Du nháy mắt với cô.

Tạ Trường Du vừa nói lời này, mấy người bên cạnh, phía trước, phía sau họ đều không nhịn được cười.

Bây giờ Lâm Tố Mỹ vốn nhạy cảm với tình hình xung quanh, đương nhiên chú ý đến tiếng cười như thế, cô kéo tay Tạ Trường Du véo một cái. “Nói vớ vẩn gì đấy.”

Tạ Trường Du dứt khoát cuộn cuốn vở bài tập lại thành chiếc ống, vươn ra chọc vào lưng bạn phía trước. “Chú mày nói xem, lời anh vừa nói là nói vớ vẩn hả?”

Bạn học chẳng hiểu sao bị chọc trúng hơi bất đắc dĩ, được rồi, cậu ta không vô tội một chút nào, ai bảo vừa rồi cậu ta cười vui vẻ nhất chứ.

“Không nói vớ vẩn, lời anh nói là sự thực.”

Vì thế Tạ Trường Du chìa tay với Lâm Tố Mỹ: Xem đi, anh nói thật mà.

Lâm Tố Mỹ lại đỡ trán lần nữa.

“Nghe bài học của anh đi!”

“Tuân mệnh, học tỷ nhỏ.”

Xưng hô này, có lẽ không cai được nữa…

Khi tiết học kết thúc thì đã đến thời gian ăn tối, phần lớn mọi người đều vội tới nhà ăn. Lâm Tố Mỹ không nhúc nhích, Tạ Trường Du cũng ngồi yên.

Một tay Tạ Trường Du đặt lên bàn rồi chống đầu, còn anh thì nhìn nghiêng sang cô với tư thế này. Ánh nắng vừa đúng, mặt mày anh sáng sủa, diện mạo điển trai.

Động tác bình thường này lại một lần nữa khiến tim cô đập nhanh, cô thích anh nghiêng nghiêng lệch lệch thế này, cô cũng bắt đầu hoài nghi gu của mình dị thường rồi.

“Nói đi, có chuyện gì.” Tạ Trường Du vô cùng bình tĩnh.

“Hử?” Lâm Tố Mỹ nhướng mày.

“Em chủ động chạy đến đi học cùng anh, chẳng lẽ không phải vì muốn nói với anh vài chuyện à? Hơn nữa khả năng rất lớn là chuyện đó sẽ khiến anh không vui.”

“Ặc…”

Trông dáng vẻ Tạ Trường Du như nhìn thấu cô, anh vươn tay vò tóc cô, đương nhiên không dám thật sự vò rối. Sau khi vò, anh lại vươn tay chầm chậm vuốt mượt lại cho cô.

“Nói chuyện trước hay ăn cơm trước?” Tạ Trường Du lại hỏi cô.

Lâm Tố Mỹ nghi hoặc nhìn anh, hơi cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.

Sao cô lại cảm thấy điều anh hỏi là: chuyện em muốn nói liệu có ảnh hưởng đến sự thèm ăn không, nếu có thì ăn trước, nếu không thì bây giờ cứ nói luôn.

Tạ Trường Du nháy mắt, yên lặng trả lời: đúng là như vậy.

“Sao anh chỉ biết là em nhất định có chuyện chứ, em không thể đến chỉ để đi học cùng anh hay sao? Sao anh có thể nghĩ về em như thế, cứ như em làm việc đều vì mục đích nào đó ấy.”

Tạ Trường Du bị đánh trả thì ngẩn ra trước tiên, sau đó mới khẽ nói: “Ặc… được rồi, là anh nghĩ nhiều, cho nên em không có chuyện gì đúng không? Vậy mình đi ăn cơm thôi!”

“Thực ra… vẫn có chuyện.”

Tạ Trường Du lập tức vươn tay đè lên trán mình, mắt nhắm chặt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt nhìn cô – Thế này có quá đáng không hả?

Lâm Tố Mỹ móc một bức thư ra cho anh xem.

“Thư tình à? Anh nói em nghe, bây giờ viết thư tình cũng không muộn, anh sẽ coi như sự yêu thích trong lòng em với anh không thể nào dùng lời nói để miêu tả…”

Lâm Tố Mỹ dứt khoát dùng sách đánh vào đầu anh.

Tạ Trường Du úi một tiếng, che đầu mình. “Mưu sát bạn trai đấy nhé.”

“Minh sát.”

“Thế cũng được, anh chết rồi thì em cũng phải chôn cất theo anh.”

Lâm Tố Mỹ không còn lời nào để nói.

Tạ Trường Du nhìn bức thư, sau đó hỏi cô nghĩa của một vài từ vựng trong đó, thế rồi hai người còn chưa phản ứng lại được thì đã coi bức thư như tài liệu dạy học, còn nghiên cứu ngữ pháp một lần.

Sau đó Tạ Trường Du mới hậu tri hậu giác nhận ra: “Em sắp xuất ngoại à?”.

Lâm Tố Mỹ gật đầu trước, sau đó yên lặng một chốc. “Anh muốn em đi không? Chỉ là một lần được mời làm việc, em còn chưa đưa ra quyết định.”

Tạ Trường Du gập thư lại, sau đó nhìn cô. “Nếu đi, thời gian sẽ dài lắm à?”

“Khoảng nửa tháng!”

Sắc mặt anh không dễ coi lắm, vừa chia xa đã tận nửa tháng rồi, sao lại cảm thấy thời gian này dài đến độ khiến người ta cực kì khó chịu chứ!

Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài. “Anh không hy vọng em đi à?”

Tạ Trường Du không lắc đầu, cũng không gật đầu. “Em nói cho anh biết trước đã, em có muốn đi không?”

Lâm Tố Mỹ nhìn anh một lúc lâu, không xác định được vì sao anh hỏi câu này. “Muốn đi, một là vì thời gian này không tiếp xúc với công việc kiểu này, tuy thường dùng tiếng Anh với anh, nhưng cứ luôn làm việc không có cường độ cao, em sợ trình độ sẽ giảm xuống. Nguyên nhân khác là ở bên đó em có một vài người bạn, nếu không liên lạc trong thời gian dài, mọi người sẽ quên mất nhau, em cũng muốn nhân cơ hội này gặp mặt họ.”

Tạ Trường Du khẽ gật đầu. “Nếu em muốn đi thì việc gì phải nói năng e dè như thế? Sợ anh từ chối à? Dù anh từ chối thì em cũng phải thuyết phục anh cho em đi mới được chứ.”

“Vậy anh ủng hộ?”

“Không ủng hộ. Xét từ góc độ của anh thì anh không muốn chúng mình chia xa. Nhưng anh mong em có thể làm chuyện mà em muốn làm.”

“Anh thật tốt.”

Tạ Trường Du được phát cho tấm thẻ “người tốt” bày tỏ mình không cảm xúc với lời khen trên mặt ngôn ngữ này.

Sau đó, Lâm Tố Mỹ mau chóng hôn chụt lên trán anh.

Tạ Trường Du bị ghim nguyên tại chỗ.

“Thực ra anh khá ủng hộ em xuất ngoại làm việc, có chỗ nào cần anh phối hợp nữa không, anh nhất định sẽ phối hợp…”

Lâm Tố Mỹ: …

Tạ Trường Du chỉ vào trán mình: Không cần khen thêm lần nữa ư?

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật.

Tại sao vào lúc này, cô cảm thấy bạn trai mình hoàn toàn không giống một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà là một đứa trẻ chứ?

- ----------------------------------

Khi Lâm Tố Mỹ xin nghỉ, làm thủ tục xong xuôi và sắp rời đi, Tạ Trường Du vẫn không vui.

Bởi vì Chu Mậu Xuyên cũng cùng xuất ngoại.

Đối với việc này, Lâm Tố Mỹ cũng bày tỏ mình hết cách. Cô xuất ngoại đi con đường bên nhà máy dệt, còn Chu Mậu Xuyên muốn xuất ngoại thì dẫu sao cũng có chuyện mà bản thân anh ta cần làm, dù gì cô cũng không thể đòi không đi cùng đúng không?

Đương nhiên, Tạ Trường Du cũng không gây sự vô lý, anh chỉ không nở một nụ cười nào mà thôi.

“Không phải anh đến tiễn em đâu, anh đến sân bay ngắm thôi, dù sao anh cũng chưa thấy máy bay bao giờ.” Tạ Trường Du nói như thế.

Lâm Tố Mỹ: …

“Thật sự không phải đến tiễn em đâu. Chỉ đến ngắm máy bay thôi, nói không chừng ngày nào đó anh cũng có thể ngồi trên chiếc máy bay như vậy ấy chứ.”

Lâm Tố Mỹ: …

Lâm Tố Mỹ kéo Tạ Trường Du sang một bên, Tạ Trường Du liếc xéo cô.

Sau khi đến sân bay, Tạ Trường Du cũng chẳng buồn nhìn Chu Mậu Xuyên cái nào, dường như dùng hành động này chứng minh anh không hề đặt người đó vào mắt.

“Em sắp ra nước ngoài rồi, anh không có gì muốn dặn dò em à?”

“Không.”

“…”

Tạ Trường Du: “Anh phải tự dặn dò bản thân lúc bạn gái không ở đây phải ăn ngon ngủ kĩ, nhất định đừng có cảm thấy mất mát khi trông thấy mấy đôi tình nhân ăn cơm ở nhà ăn, nhất định đừng nhớ đến bản thân mình lẻ loi cô độc khi trông thấy từng đôi tình nhân trên đường… cũng đừng hâm mộ mấy bạn học độc thân…”.

“Không đúng, tại sao anh phải hâm mộ người độc thân?”

“Bởi vì người ta ăn cơm một mình đi đường một mình là chuyện hợp lý, mà anh - rõ ràng không hợp lý nhưng lại giống họ.”

Lâm Tố Mỹ: “…”

Lâm Tố Mỹ vẫy tay. “Xích qua đây chút.”

“Làm gì? Em đừng có chắn anh, anh muốn ngắm máy bay…”

Lâm Tố Mỹ khẽ níu cổ anh rồi chạm nhẹ vào môi anh, sau đó mau chóng tách ra, cách xa anh một chút, còn nhìn ngó xung quanh xem có ai nhìn qua không. Nụ hôn kích động như vậy khiến cô bối rối không biết làm sao, đồng thời còn rất sợ hãi, bởi vì khoảnh khắc vừa rồi, cô thật sự không nghĩ gì cả.

Cuối cùng Tạ Trường Du cũng nở một nụ cười. Thấy mặt cô đỏ lựng, anh đột nhiên ồ một tiếng: “Sao em còn đẹp hơn máy bay vậy nhỉ?”.

Lâm Tố Mỹ: …

Tạ Trường Du: “Anh quyết định không ngắm máy bay nữa, bây giờ anh chỉ ngắm em thôi”.

Lâm Tố Mỹ bực, cũng muốn che giấu sự kích động của mình lúc này: “Em cảm ơn anh nhé”.

……

Lâm Tố Mỹ lên máy bay, Chu Mậu Xuyên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười lắc đầu, nhưng không nói gì.

- -------------------------

Sau khi xuống máy bay, Lâm Tố Mỹ liền tách khỏi Chu Mậu Xuyên. Lần này cô xuất ngoại vì việc riêng, đương nhiên không muốn đi cùng mấy người của nhà máy dệt, nếu không sẽ có hiềm nghi chiếm hời.

Cô đi gặp người bạn muốn tìm cô làm phiên dịch trước, hỏi đối phương cho rõ ràng rằng dự án nghiên cứu ở phương diện nào, sau đó không tiếp tục nói chuyện ăn cơm cùng bạn mà về thẳng khách sạn, bởi vì cô muốn vừa điều chỉnh bản thân sau sự chênh lệch thời gian vừa chuẩn bị vài thứ cho công việc.

Thứ mang tính nghiên cứu kiểu này yêu cầu rất cao về mặt chuyên môn, nhất là một vài thứ phức tạp đều cần nói cụ thể.

Cô mau chóng vùi đầu vào công tác chuẩn bị, may là chuyên ngành này không quá kinh khủng, chỉ cần học thuộc từ vựng chuyên ngành và hiểu một vài thứ cần nghiên cứu, khớp hai vế này lại là được.

Sau khi cô điều chỉnh xong sự chênh lệch thời gian thì đã có thể đi làm việc.

Trước đó, cô nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, sau khi phỏng vấn đạt, cô kí hợp đồng, mau chóng tham gia vào làm việc.

Công việc cường độ cao như vậy khiến thần kinh cô hoàn toàn căng chặt, nhưng cô cũng học được không ít thứ.

……

Mười ngày sau, công việc của cô chính thức hoàn thành, đối phương đánh giá cao, bản thân cô cũng thở phào một hơi. Không thể không nói cô rất thích cảm giác này - thần kinh căng thẳng, mỗi giây mỗi phút đều không dám thả lỏng, sau đó khi công việc kết thúc thì hoàn toàn nhẹ nhõm.

Cuộc sống có nhẹ nhõm có căng thẳng mới là cuộc sống hoàn hảo.

Sau khi kết thúc công việc, cô không lập tức về nước mà tụ tập với một vài người bạn ngày trước. Cô rất thích trò chuyện với họ, trong quá trình tán gẫu, cô giới thiệu với họ về đất nước mình, hơn nữa còn tiến hành sửa chữa một vài kiến thức sai lầm, có lẽ vì bị cô ảnh hưởng, họ cũng bắt đầu rất hứng thú với đất nước này.

……

Một lần tụ tập kết thúc, cô về khách sạn. Sau khi xuống xe, cô đi mấy bước.

Hôm nay cô uống rượu, cho nên sinh ra ảo giác ư?

Ngoài khách sạn trồng một vài loại hoa, thậm chí còn có một vài loài dây leo, rất có cảm giác lịch sử, khách sạn cũng được thiết kế kiểu lâu đài, chỉ là khá nhỏ mà thôi.

Song bây giờ, ở cửa khách sạn có một người đang đứng. Người ấy mặc vest, trông vô cùng sang trọng, tựa như hoàng tử bước ra từ trong lâu đài vậy. Người ấy đút hai tay trong túi, đang nhìn về phía cô.

Ánh đèn ban đêm ngả vàng, rơi sau lưng người ấy chiếu ra một chiếc bóng dài. Mà ngũ quan của người ấy như bị chiếc bóng đó che lấp, khiến cô nhất thời không nhìn rõ được, là anh sao, hay là không phải.

Là ảo giác ư?

Rõ ràng biết bây giờ hẳn anh đang ở đại học Vân, hẳn đang ở trong kí túc, hoặc đang trò chuyện với bạn cùng phòng của anh, hoặc đang ở cùng hội Quách Chí Cường, nhưng tim vẫn đập thình thịch, vẫn muốn chạy qua đó đầy kích động.

Công việc bận rộn, cùng bạn bè chơi đùa, cuộc sống của cô rất đầy đủ, đầy đủ đến độ thực ra thời gian nhớ bạn trai cũng chẳng có bao nhiêu, dù gì nhớ cũng vô dụng, anh lại không thể đến bên cạnh mình.

Nhưng giây phút này, cô đột nhiên trào ra rất nhiều cảm xúc.

Muốn kể anh nghe công việc của mình vất vả thế nào, ngoài ra lần này làm việc cô phạm một sai lầm nhỏ, tuy đối phương cảm thấy có thể cảm thông nhưng bản thân cô ảo não gần chết. Còn cả lúc ăn được món bánh ngọt ngon, cô nhớ đến anh, cảm thấy nếu anh ở đây thì tốt, có điều suy nghĩ này khiến cô rất áy náy, bởi vì cô muốn chia sẻ với anh chứ không phải là nghĩ đến bố mẹ mình đầu tiên…

Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện đều muốn chia sẻ với anh.

Cảm xúc mãnh liệt trào dâng khiến cô có thứ kích động muốn khóc.

Sau đó người ấy cử động, bước từng bước về phía cô…

“Mới mười mấy ngày ngắn ngủi mà đến bạn trai mình cũng không quen nữa à?” Tạ Trường Du thở dài thườn thượt. “Quá đáng rồi đấy nhé.”

Cuối cùng cô không nhịn được, có nước mắt chua xót trào ra, nhưng trong đôi mắt và trên khuôn mặt cô được lấp đầy bằng nụ cười.

Thật đáng ghét, thật sự thật sự rất đáng ghét.

Tạ Trường Du bước lên trước, khẽ ôm cô. “Anh đến để em làm quen vậy.”

Lâm Tố Mỹ khẽ đấm anh.

Tạ Trường Du cười, vươn tay nắm tay cô, sau đó chăm chú nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới như đều yên lặng trong giây phút này. Hoa tươi rở rộ, dây leo xanh mướt, còn cả khách sạn có lịch sử lâu đời bên cạnh họ đều là bối cảnh.

Anh khẽ cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, sau đó dần di chuyển, cánh môi dán chặt, từ từ quấn quýt, nụ hôn phớt biến thành nụ hôn sâu, cơ thể ôm chặt nhau, dùng nụ hôn này bày tỏ nỗi nhớ nhung dành cho nhau và hóa giải khát vọng với đối phương.

Cô chỉ cảm thấy mình như phát sốt, tựa như một con nhộng muốn phá kén chui ra, tựa như một đóa hoa muốn bung mình nở rộ, tựa như pháo hoa muốn bắn phụt lên trời.

Có một người có thể cho cô cảm nhận như vậy, khát vọng như vậy. Thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment