Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 155

Sau khi đến căn nhà của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ở nội thành, mặc Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du thuyết khách ra sao, Từ Lâm đều kiên trì nấu cơm, quét dọn vệ sinh, thu dọn ngôi nhà sạch bong sáng bóng. Điều này khiến Lâm Tố Mỹ rất ngại, luôn cảm thấy mình đã khiến Từ Lâm ấm ức.

Còn bản thân Từ Lâm lại không cảm thấy vậy, chỉ là dọn dẹp nhà cửa và nấu chút cơm thôi mà. Huống hồ ở đây còn chẳng cần tiền thuê nhà, chị đã hời lắm rồi, nếu không làm gì, bản thân chị cũng ngại sống tiếp ở đây.

Tay nghề nấu ăn của Từ Lâm rất tốt, vì thế chất lượng cuộc sống của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng được nâng cao.

Lúc rảnh rỗi, Từ Lâm cũng sẽ ra ngoài dạo mấy vòng, dẫu sao ở đây chẳng ai biết chị. Mà thực ra bản thân chị rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Phải biết là lúc mang thai đứa đầu, dù là lúc bụng đã rất to, một thai phụ như chị không chỉ phải xuống đồng gặt lúa mà còn phải đập lúa, mùi vị đó mới gọi là khó chịu.

So sánh với nhau, lúc mang thai đứa con này, nói là sống trên thiên đường cũng chẳng ngoa.

Khi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ về nhà, Lâm Tường sẽ nhờ hai người mang theo một chút đồ. Thi thoảng lúc không bận việc, Lâm Tường cũng sẽ lén lút đến thành phố Vân thăm Từ Lâm, chỉ là số lần rất ít mà thôi.

Có những lúc rảnh rang, Từ Lâm sẽ tự đan áo len cho Lâm Tường và đứa bé chưa ra đời.

Sau khi nhìn thấy cảnh đó, Lâm Tố Mỹ cũng mua len về tự đan.

Lâm Tố Mỹ vốn muốn đan cho mẹ mình một chiếc áo len. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô chỉ đan áo cho Trần Đông Mai thì chắc chắn không ổn, còn phải đan cho Trần Tư Tuyết nữa. Thế rồi nếu chỉ đan áo len cho mẹ và mẹ chồng thì dù bố và bố chồng mình không nói gì nhưng cũng hoàn toàn không tốt cho lắm.

Vì thế Lâm Tố Mỹ quả quyết từ bỏ. Thời gian của cô vốn không nhiều, một lần mà đan những bốn chiếc áo len thì không biết đến tháng nào năm nào mới có thể đan xong nữa. Chi bằng cứ đan cho hai đứa nhóc. Chỉ là quần áo của hai cô cậu nhóc đã nhiều đến mức khiến cô phát sầu, thực sự không cần cô đan. Vì thế cuối cùng Lâm Tố Mỹ quyết định đan áo len cho Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du biết được chiếc áo len của mình bắt nguồn từ đó thì có tâm trạng phức tạp.

“Về sau mong em hãy tỉnh lược quá trình này, anh chỉ cần kết quả là được.” Tạ Trường Du nhíu mày. Bây giờ anh không chỉ xếp phía sau mẹ mà còn xếp sau các con nữa.

“Thế không được, em phải cho anh biết em nghĩ thế nào chứ.”

Tạ Trường Du đỡ trán, lập tức tự an ủi mình. “Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.”

Tạ Trường Du ngồi một bên, nhìn Lâm Tố Mỹ đan áo len, từng mũi từng mũi đan, trông rất dễ dàng.

“Trông có vẻ rất đơn giản.” Tạ Trường Du bày tỏ quan điểm. Sau đó, vừa thấy ánh mắt Lâm Tố Mỹ nhìn qua, anh lập tức có dự cảm không lành.

“Ừm, đơn giản như thế thì anh làm xem?”

Sau khi thầm thở dài, Tạ Trường Du vẫn nhận lấy, sau đó vụng về đan từng mũi dưới sự chỉ bảo của Lâm Tố Mỹ. Nói thực lòng, cũng thú vị ra trò, cái gì mà mũi thuận mũi nghịch, cứ đan như vậy thật sự có thể đan ra “gì và này nọ”.

Động tác của Từ Lâm nhanh hơn đôi vợ chồng kia. Chị ngước mắt nhìn họ, luôn cảm thấy cách chung đụng giữa họ khác với nhà mình hoặc nhà người khác. Họ tìm thấy niềm vui trong những chuyện nhỏ nhặt, còn bản thân chị hình như chỉ là vì cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Chẳng hạn như bây giờ, Lâm Tố Mỹ hưởng thụ thú vui chỉ bảo Tạ Trường Du, động tác lóng ngóng của Tạ Trường Du quả thực rất buồn cười.

Nhưng giả dụ khi ướm vào Từ Lâm, nếu Lâm Tường làm vậy, chị đảm bảo sẽ nổi cáu vì anh làm chậm trễ thời gian của mình, bảo anh đi đâu chơi cho mát.

Người với người hoàn toàn khác biệt. Từ Lâm Nghĩ vậy, động tác đan càng nhanh hơn.

Từ Lâm ở lại đây, nói hoàn toàn không ảnh hưởng là không thể. Trong tình huống thông thường, lúc chỉ có Lâm Tố Mỹ, Tạ Trường Du mới trò chuyện với chị, còn lúc bình thường, hai người rất ít khi tán gẫu, Tạ Trường Du sẽ cố hết sức duy trì khoảng cách, không phải chỉ nhằm vào Từ Lâm mà với người khác gần như đều nhất quán như thế.

Cho nên rất nhiều lúc, Từ Lâm mong ngóng Lâm Tố Mỹ trở về, nhất là khi Lâm Tố Mỹ về từ thôn Cửu Sơn. Bởi vì lúc đó, Lâm Tố Mỹ sẽ luôn mang về một vài tin tức mới.

Chẳng hạn, Từ Lâm rời đi như vậy, nhà chị nói với người khác là chị ra ngoài làm thuê. Mấy năm nay, những người đi làm thuê ở các thành phố duyên hải không ít. Cho dù nhà máy của tập đoàn Du Mỹ sờ sờ ra đó nhưng luôn không tuyển hết tất cả mọi người mà chỉ nhận một vài người ở gần có thể đi làm gần mà thôi. Cho nên Từ Lâm muốn ra ngoài đi làm thì cũng không ai nghi ngờ.

Nhưng không phải không có ai cảm thấy bất thường. Nếu thật sự muốn làm thuê thì sao không vào tập đoàn Du Mỹ? Từ Lâm cũng được coi như họ hàng có quan hệ thân thiết với vợ chồng Lâm Tố Mỹ, vợ chồng họ không thể không nể mặt.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều giật nảy mình, còn tưởng người ta đã đoán ra. Kết quả là những người đó tự giác tưởng tượng ra một vài khả năng.

Nếu Từ Lâm thật sự đi làm trong thôn Cửu Sơn thì vẫn phải sống cùng vợ chồng Lâm Kiến Dân. Từ Lâm không muốn sống cùng hai ông bà nên mới muốn đi làm thuê, đương nhiên phải đi làm xa rồi.

Sau đó người trong thôn còn thì thụt nói ai mà trốn ra ngoài thì là vì muốn sinh đứa thứ hai. Thực ra, chuyện này không giấu nổi ai, chỉ là mọi người đều biết hòm hòm, nhưng không ai nói ra. Còn về việc chuyện đó là thật hay giả thì đến lúc ấy sẽ biết thôi.

Lần nào Từ Lâm cũng cảm thấy thú vị. Chị hỏi Lâm Tố Mỹ: “Không ai đoán chị cũng lén sinh con à?”

“Thật sự không có ai cả.”

Nói xong, bản thân Lâm Tố Mỹ cũng cười. Chủ yếu vẫn là vì mối quan hệ giữa Từ Lâm và mấy người Lâm Kiến Dân không tốt lắm, chị vừa cảm thấy bố mẹ chồng lười vừa thấy họ thiên vị.

Lâm Tố Mỹ nhìn Từ Lâm, cũng muốn khuyên nhủ đôi câu. “Chị dâu, chị đừng chê em lắm lời nhé, chị xem đấy, chị mua không ít đồ cho chú thím út, quần áo giày dép các kiểu cũng đều phải tốn tiền, nhưng mọi người vẫn cảm thấy tính cách chị không tốt, vẫn luôn cảm thấy chị bắt nạt họ. Sau này chị đừng nóng vội như thế nữa, nói chuyện dễ nghe chút, đừng bỏ ra rồi khiến người ta cảm thấy chị vẫn chưa cho đi gì cả, như thế thì được không bằng mất.”

“Tiểu Mỹ, chị hiểu ý của em. Nhưng tính cách chị không thay đổi nổi đâu. Mặc xác đi, dẫu sao chị cũng không muốn sống cùng họ. Hiếu thảo với họ là chuyện đương nhiên, nhưng chị vẫn không thích cho lắm. Em không biết họ quá đáng thế nào đâu, có chút đồ mà còn giấu giếm cho đứa cháu nội kia của họ ăn, còn đâu mặc kệ con trai chị…” Sắc mặt Từ Lâm sa sầm.

Lâm Tố Mỹ thở dài, cũng không nói gì nữa. Chuyện này, Lâm Tố Mỹ biết, vì chẳng thể nào không biết cho được. Khi ấy Từ Lâm làm ầm lên, chẳng hề sợ bị người ta bàn tán chút nào mà mắng thẳng mẹ chồng mình thiên vị.

Tuy Lâm Kiến Dân lười nhưng thực ra không mấy thiên vị. Song mẹ chồng Từ Lâm thì không như thế.

Khi ấy, vợ chồng Lâm Kiến Dân bị Từ Lâm mắng đến mức còn ngại ra ngoài.

Chuyện này, lại một lần nữa củng cố cách nói là không thể đắc tội Từ Lâm. Dẫu sao chỉ cần Từ Lâm vừa quát nạt hay tức giận thì căn bản không ai dám nói gì, cho dù Từ Lâm có nói sai đi chăng nữa.

Thấy Từ Lâm nói vậy, Lâm Tố Mỹ cũng không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, Tạ Trường Du phải đi công tác, Lâm Tố Mỹ bèn tự lái xe về thôn Cửu Sơn. Trong tình huống bình thường, hai vợ chồng đều cùng trở về, khi đi công tác mới có ngoại lệ.

Kết quả, vừa về đến thôn Cửu Sơn, Lâm Tố Mỹ đã bị Trần Tư Tuyết bắt gặp. Sau đó Trần Tư Tuyết vẫy tay, vui vẻ gọi cô. “Con về rồi hả, đúng lúc đấy, con mau đến nhà trẻ đón hai đứa đi.”

“Vâng mẹ.”

Bây giờ Trần Tư Tuyết và Tạ Minh không cần trông coi nhà nghỉ, căn nhà nghỉ đó đã hoàn toàn thuộc về Tạ Trường Linh, hơn nữa việc làm ăn không tệ. Tạ Minh hiện đang trông coi chiếc máy xay gạo của ông. Còn Trần Tư Tuyết thì trông coi một chiếc máy khác, đó là máy xay bột. Thứ này nhiều công năng, vừa có thể xay đậu để làm đậu phụ, cũng có thể xay vụn thịt, còn có thể xay các loại hạt tiêu, ớt.

Từ sau khi học xay, Trần Tư Tuyết không cho Tạ Minh động vào, tất cả đều do bà xay.

Kể từ khi nhà họ Tạ có chiếc máy này, số lần người trong thôn Cửu Sơn ăn đậu phụ nhiều hơn rất nhiều. Hai cân đậu là có thể mang đi xay, sau đó cả nhà ăn một bữa đậu phụ sống là được. Đâu giống ngày trước, xay có chút đậu tương bằng cối xay mà cũng tốn sức, nếu làm đậu phụ thì phải làm cả nồi to mới ổn.

Bây giờ Trần Tư Tuyết đang bận xay ớt cho người ta. Có chiếc máy này rồi, sau khi nướng qua ớt là có thể xay vụn bằng máy.

Lâm Tố Mỹ nhìn chiếc máy đó một cái rồi mau chóng đi về phía nhà trẻ. Nếu hôm nay Trần Tư Tuyết đi đón cháu, vậy thì mẹ cô Trần Đông Mai không đi nữa. Dẫu sao bây giờ không phải lúc chia nhau mỗi người đón một đứa nữa rồi.

Nhưng vừa rồi lòng Lâm Tố Mỹ chùng xuống.

Lúc mới mua chiếc máy xay bột đó, Trần Tư Tuyết đã làm rất nhiều ớt. Ớt đỏ thì không nói, nói ớt xanh đã. Trần Tư Tuyết làm hai loại, một loại là ớt nấu trước rồi mới xay, một loại không cần nấu mà xay luôn.

Loại ớt không nấu trước xay xong sẽ được tưới dầu, chẳng mấy ngày sau sẽ chua, nhưng không phải là hỏng, chỉ là vừa chua vừa cay. Sau đó, Lâm Tố Mỹ nhìn thấy chiếc máy đó thì đã ê răng.

Ai bảo Tạ Trường Du tay thối, lúc đi lấy ớt vừa khéo lấy loại không được nấu trước đó chứ?

Hai vợ chồng ăn suốt hai tháng trời mới ăn hết loại ớt chua đó. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy thế giới lại trở nên tươi đẹp.

Lâm Tố Mỹ đi đón con. Người có mục đích giống cô rất nhiều, cô được coi là đi muộn, những phụ huynh sống hơi xa đã xuất phát từ lâu rồi.

Chỉ là phần lớn người đến đón trẻ đều là người già, là ông bà nội hoặc ông bà ngoại của lũ trẻ.

Vì ngôi trường này thuận tiện, thậm chí quản lý hơi nghiêm nên một vài gia đình sẽ cố cho con ở nhà mẹ đẻ để học ở đây.

Một đám phụ huynh vây quanh nhà trẻ để có thể đón được trẻ nhà mình.

Người có đồng hồ sẽ bị những người không có đồng hồ hỏi phát phiền, họ hỏi còn bao lâu nữa mới tan học, còn bao nhiêu thời gian nữa.

Lâm Tố Mỹ nhìn cổ tay mình, không có đồng hồ, nhưng cô có di động. Tuy hiện giờ chiếc điện thoại này chiếm diện tích hơi lớn, nhưng vẫn tiện dụng hơn máy nhắn tin.

Có điều, cô vốn nghĩ có di động thì trao đổi sẽ tiện lợi, nhất là trong công việc. Nhưng cô nghĩ hơi nhiều rồi, không phải ai cũng mua di động vào lúc này, cho nên trao đổi nhiều nhất vẫn là gọi điện thoại cho người trong nhà, bởi vì nhà họ Lâm và nhà họ Tạ đều đã lắp điện thoại để bàn.

Vì lắp điện thoại rất đắt nên nếu người trong thôn tới gọi điện thoại thì phải thu phí theo số phút, còn nhận điện thì áp dụng mức phí một lần hai hào.

Không thể không nói, lúc cô lấy di động ra, rất nhiều người đều nhìn sang. Bây giờ mà có di động thì cũng coi như người rất tài giỏi rồi. Những người có điều kiện gia đình tốt chưa chắc đã mua di động, phải là người có rất nhiều bạn bè hay gì cần liên lạc thì mới chịu mua.

Lâm Tố Mỹ bị người ta nhìn như vậy thì cũng cảm thấy rất buồn cười. Cô chưa từng bị người ta lén lút quan sát vì diện mạo hay thân phận như thế, nhưng lại trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người vì một chiếc di động.

Khi lũ trẻ được giáo viên sắp xếp đi ra, sự chú ý của tất cả mọi người lập tức thay đổi, tất cả đều bất giác chen lên trước.

Lâm Tố Mỹ không chen. Thị lực của cô không tệ, cô phát hiện con trai và con gái mình xếp hàng đứng vị trí cuối cùng. Điều này chứng tỏ hôm nay cô là người cuối cùng.

Thực ra cũng không thể nói vậy. Bởi vì nếu có một vài phụ huynh đến muộn, đứa trẻ chưa được đưa đi kịp thời thì các giáo viên sẽ bảo chúng đến đứng cuối hàng.

Tốc độ đón trẻ vẫn tương đối nhanh.

Một lúc sau, các phụ huynh đến đón con đã rời đi hơn nửa.

Cuối cùng cũng đến lượt Lâm Tố Mỹ.

Cô giáo Lý nhìn Lâm Tố Mỹ. “Hôm nay chị đích thân đến đón con ạ!”

“Ừ, hôm nay chị không bận.”

Bây giờ nhà trẻ, trường tiểu học và cả trường trung học cơ sở đều do tập đoàn Du Mỹ đầu tư, không phải trường công lập, nói là trường của cô cũng không sai. Có điều cô và Tạ Trường Du đều không nhúng tay vào, người biết chuyện này cũng không ít.

Cô giáo Lý cười vô cùng dịu dàng. “Chị đến cũng tốt, em để hai cháu lại sau cùng là vì muốn trò chuyện với phụ huynh của hai cháu.”

Lâm Tố Mỹ khẽ nhướng mày, lập tức cảm thấy đã có chuyện.

“Sao thế cô?” Lâm Tố Mỹ bất giác nhìn sang Tạ Gia Vũ. Hết cách thôi, người nghịch ngợm phá phách luôn luôn là cô nhóc.

Thi thoảng, Lâm Tố Mỹ nghĩ không thông, hai anh em sinh đôi mà tại sao tính cách lại khác xa nhau đến vậy. Rõ ràng Tạ Gia Kỳ có tính cách trầm ổn, ngoan ngoãn, trước giờ chưa từng khiến họ phiền lòng. Nhưng cô con gái này luôn có thể làm ra một vài chuyện khiến người ta bất lực, thậm chí là cạn lời.

Cô giáo Lý xoa đầu Tạ Gia Vũ, bị Tạ Gia Vũ quay đầu đi, chạy ra ngoài hai bước, vừa nhìn đã thấy cô nhóc đang hờn dỗi.

“Đợi lát nữa về nhà, chị nấu chút đồ ăn cho Tiểu Vũ nhé, trưa nay em đoạt bát của cô bé đi rồi.” Cô giáo Lý nói rất bình tĩnh, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích. “Cô bé ăn quá chậm, em phải bón cơm cho. Nhưng bé không chịu, còn làm vung vãi cơm khắp nơi. Các bạn khác đều đã ăn hết rồi mà chỉ còn một mình bé vẫn đang ăn, cơm đã nguội luôn rồi. Em cũng bực, liền lấy bát đi luôn. Em nói với bé, nếu còn tiếp tục ăn chậm như thế thì sau này không cho bé ăn cơm nữa.”

Bạn nhỏ mấy tuổi cũng đã nghe hiểu, cho nên Lâm Tố Mỹ bảo hai con đi sang một bên chơi, nhưng đừng đi xa quá, cô và cô giáo Lý còn nói chuyện tiếp.

Lâm Tố Mỹ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của con gái mình, thở dài một hơi.

“Con bé này… làm phiền các cô rồi.”

“Có gì đâu chị, chỉ là em nói với chị một tiếng thôi, buổi trưa bé ăn ít, em sợ bé sẽ đói.”

Lâm Tố Mỹ đương nhiên nghe hiểu, đây là sợ trẻ về nhà mách, sau đó phụ huynh đến trường gây chuyện.

Song Lâm Tố Mỹ lại không nghĩ vậy, thậm chí còn cảm thấy học ở đây rất tốt vì các giáo viên không có sự đối xử khác biệt.

Giọng cô giáo Lý hơi thay đổi. “Ngoài ra, chiều nay đã xảy ra một chuyện. Bởi vì trường chúng em yêu cầu trẻ học thêm một vài tiết, cho nên còn có lớp dạy trẻ vẽ tranh để làm giàu thêm trí tưởng tượng của trẻ. Vì thế hôm qua lúc tan học, em đã nói với các phụ huynh là phải mua bút màu… Có khả năng là bút màu hơi đắt, nhưng mọi người có thể mua chung. Song chiều nay lúc đến tiết vẽ, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ đều không có bút màu…”

“Chắc là bà ngoại chúng quên mất rồi, đợi lát nữa chị sẽ dẫn hai cháu đi mua.”

Cô giáo Lý lắc đầu. “Mẹ Tiểu Vũ, không phải chuyện bút màu đâu chị. Hai cháu không có bút màu thì có thể mượn bạn cùng bàn. Em Tạ Gia Kỳ làm rất tốt, tìm bạn mượn, dùng xong thì trả cho bạn, còn nói cảm ơn. Nhưng bạn nhỏ Tạ Gia Vũ…”

Lâm Tố Mỹ nhíu mày, rất muốn nói thẳng thừng – Cô cứ nói thẳng đi, tôi có thể làm gì được đâu.

“Bạn nhỏ cho cô bé mượn màu cũng muốn dùng cây màu đỏ, bèn tìm Tạ Gia Vũ đòi. Cô bé ấy nói năng vẫn bình thường, chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà Tạ Gia Vũ liền tức giận, ném cây bút màu đi, chống eo bực bội nói tôi không thèm dùng bút màu đểu của cậu… Chuyện này, em cảm thấy tuy bây giờ trẻ còn nhỏ, nhưng vẫn phải nói chuyện về phương diện này. Dù chúng em là giáo viên, nhưng một lớp nhiều cháu như thế, có vài thứ có thể chúng em không chăm lo hết được, cho nên chỉ có thể để phụ huynh các chị quản lý chút thôi.”

“Được, chị biết rồi.”

“Mẹ Tiểu Vũ, em ngẫm nghĩ thì thấy có lẽ cô bé không vui lắm vì buổi trưa bị đói.”

“Chị biết rồi, làm phiền em rồi.”

……

Sau khi trao đổi với giáo viên xong, Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Gia Vũ từ xa, bỗng không biết nên đối phó thế nào.

Để làm dịu lại tâm trạng của mình, tuy Lâm Tố Mỹ nhìn hai đứa con nhưng tay cô lấy di động ra, gọi điện cho Tạ Trường Du.

Cô thật sự tức điên rồi.

Tạ Trường Du ở bên kia nghe điện mà giật nảy mình. “Em sao đấy, ăn phải thuốc nổ à.”

“Con gái anh lại làm chuyện tốt ở trường rồi.”

Con gái anh, nói cứ như không phải con gái em sinh ra vậy. Tạ Trường Du nghĩ bụng như thế, nhưng đương nhiên không thể nói vậy. Biết cô đang bực mình nên anh định nói chuyện để làm dịu. “Làm chuyện tốt thì không phải em nên vui hay sao? Sao còn bực thế?”

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, kể lại những lời giáo viên nói cho Tạ Trường Du nghe.

Giọng nói của Tạ Trường Du nghiêm túc hơn rất nhiều. “Anh biết giờ em đang bực, nhưng em phải nói chuyện hẳn hoi với con bé, đừng hung dữ với con ngay.”

“Nói chuyện hẳn hoi, em phải nói chuyện hẳn hoi thế nào, đã nói một trăm hai mươi lần rồi, còn phải nói thế nào nữa? Không bảo nó phải ngoan ngoãn ăn cơm, ăn cơm nhanh lên hay sao? Không bảo nó đến lớp phải nghe lời cô giáo, hòa thuận với bạn bè hay sao? Đã nói mấy trăm lần rồi, có tác đụng không?”

“Em đừng nóng. Em xem đấy, thời gian chúng mình ở bên các con đã không quá nhiều, em vừa về đã nổi trận lôi đình với con bé, vậy con bé càng không nghe lời chúng mình còn gì?”

Lâm Tố Mỹ day day thái dương. “Haizz, anh nói xem rốt cuộc phải dạy con thế nào đây?”

“Em cứ nói chuyện hẳn hoi với con bé đã, hỏi con xem tại sao lại tức giận, bảo con ngoan ngoãn ăn cơm…”

“Em biết rồi.”

Lâm Tố Mỹ gọi điện cho Tạ Trường Du cũng chỉ là muốn làm mình hạ hỏa mà thôi. Sau khi nổi cáu với Tạ Trường Du, quả nhiên cô không còn tức giận như vừa rồi nữa.

Kết quả là lúc này, Tạ Gia Vũ lại đeo cặp sách nhỏ đi qua. “Mẹ ơi, mẹ rề rà gì thế, con đã đợi chán chê rồi, đừng nói nữa, về nhà thôi.”

Lâm Tố Mỹ: …

Sau đó Tạ Gia Vũ thoăn thoắt cởi cặp xuống, đưa cho Lâm Tố Mỹ, bảo mẹ cầm hộ.

Lâm Tố Mỹ không nhận. “Tự cầm lấy.”

“Không muốn.”

“Không muốn cũng phải muốn.”

“Dù sao con cũng không muốn.” Tạ Gia Vũ nhìn cô, hậm hực ném cặp xuống đất, sau đó chạy thẳng.

Lâm Tố Mỹ điên tiết, nhưng Tạ Gia Vũ đã chạy rồi, cô thật sự không thể không nhặt cặp sách từ dưới đất lên.

Lâm Tố Mỹ tức tối vô cùng. Cô đã có thể hiểu mẹ và mẹ chồng mình rồi. Chẳng trách lần nào cô yêu cầu họ đừng cầm cặp cho Tạ Gia Vũ cũng không có chút tác dụng nào. Con nhỏ hư đốn này thật sự có thể làm ra được chuyện như vậy.

Lâm Tố Mỹ cầm cặp sách đuổi theo. “Tạ Gia Vũ, con đứng lại cho mẹ.”

“Không đấy.” Tạ Gia Vũ làm mặt quỷ, chạy nhanh hơn.

Tạ Gia Kỳ nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Tạ Gia Vũ mà hơi bất lực, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Lâm Tố Mỹ. “Mẹ ơi, mẹ đừng đuổi theo em.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không cần đuổi theo đâu mẹ.”

“Tại sao không cần đuổi theo?”

Rất nhanh chóng, Lâm Tố Mỹ đã biết tại sao không cần đuổi theo rồi. Bởi vì Tạ Gia Vũ không chạy nữa. Trước quầy hàng ở cổng trường tiểu học và trung học cơ sở, Tạ Gia Vũ đứng im tại đó, có vẻ đang chọn xem muốn ăn gì.

“Hai người đi chậm quá, vừa rồi con đợi hai người lâu lắm đấy.” Tạ Gia Vũ ca cẩm. “Mẹ ơi, con muốn ăn thứ này.”

Lựa chọn quên sạch mọi chuyện vừa xảy ra rồi ư?

Lâm Tố Mỹ giận run người. “Mẹ cũng muốn ăn, con mua cho mẹ không?”

Tạ Gia Vũ nhìn mẹ mình với vẻ mặt cực kì vô tội. “Mẹ, con không có tiền, nhưng mẹ có tiền mà.”

“Đi, về nhà.”

“Không…” Tạ Gia Vũ vội kéo tay Lâm Tố Mỹ. “Mẹ, con muốn ăn, muốn ăn lắm ấy.”

“Hôm nay con không ngoan, mẹ không muốn mua cho con.”

“Con ngoan lắm ngoan lắm mà.”

Lâm Tố Mỹ đỡ trán. “Nhưng cô giáo con đã nói rồi, hôm nay biểu hiện của con trên lớp không tốt lắm…”

“Cô Lý xấu xa, lại còn mách tội nữa.” Nét mặt Tạ Gia Vũ còn có chút xem thường. “Có phải trẻ con nữa đâu.”

Lâm Tố Mỹ câm lặng một lúc. “Cô Lý của các con nói chuyện của các con cho mẹ biết, nhưng đó không phải là mách tội, mà chỉ là để bố mẹ biết ở trường con đã làm những gì, để mẹ hiểu con hơn thôi.”

“Vậy bây giờ mẹ đã hiểu con chưa?” Tạ Gia Vũ chớp mắt. “Bây giờ con muốn ăn… Mẹ ơi, con đói rồi, đói meo rồi ấy.”

Tạ Gia Vũ xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình, còn kéo tay Lâm Tố Mỹ sờ vào đó, để Lâm Tố Mỹ cảm nhận được bụng cô nhóc đang xẹp xuống.

Lâm Tố Mỹ nghĩ đến lời cô Lý nói trưa nay cô nhóc không ăn được bao nhiêu, hơn nữa ánh mắt đó của Tạ Gia Vũ thực sự khiến người ta cảm thấy xót và hoàn toàn mềm lòng.

“Muốn mua cũng được, nhưng con bắt buộc phải tự đeo cặp sách.”

Tạ Gia Vũ bĩu miệng không thích.

“Không muốn đeo cặp, vậy thì không ăn gì hết. Con xem anh con tự đeo kia kìa.”

Tạ Gia Vũ không nói gì nữa. Lâm Tố Mỹ đeo chiếc cặp sách mình đang cầm trên tay cho cô nhóc, Tạ Gia Vũ yên lặng chấp nhận.

Chỉ là lúc mua đồ, Lâm Tố Mỹ mua hai phần, Tạ Gia Vũ không vui nữa.

“Anh ấy có đói đâu, tại sao mẹ lại mua cho anh ấy?” Tạ Gia Vũ hậm hực chỉ vào anh trai.
Bình Luận (0)
Comment