Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 157

Vấn đề giáo dục Tạ Gia Vũ được Lâm Tố Mỹ chuyển giao cho Tạ Trường Du, cũng có thể nói là Tạ Trường Du chủ động nhận. Chủ yếu là vì Tạ Trường Du thấy trạng thái của Lâm Tố Mỹ đã rất bất thường rồi.

Không cần nghiêm túc suy ngẫm những lời con gái nói, Lâm Tố Mỹ thực sự không còn quá phiền lòng nữa.

Sau khi suy nghĩ về mấy lời của con gái, cô luôn cho rằng rõ ràng con gái rất không ổn khi có thể nói ra mấy lời như thế. Cô muốn uốn nắn, nhưng lại không muốn đứng ở góc độ của con gái, thử lý giải xem con gái dùng thái độ và tâm trạng thế nào mà nói ra lời như thế.

Đồng thời, cô lại hoài nghi bản thân, có phải mình đã nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng hay không, con gái chỉ thuận miệng đề cập mà cô đã nhìn bản chất qua hiện tượng rồi.

Cô cứ lặp lại mấy suy nghĩ này, tự giày vò mình điên đảo.

Bây giờ giao vấn đề giáo dục Tạ Gia Vũ cho Tạ Trường Du, thú thực, cô cảm thấy mình đã lập tức trở nên nhẹ nhõm. Cảm giác cụ thể chính là cảm giác khi mùa đông kết thúc mùa hè đến, ta cởi bỏ quần áo dày nặng rồi thấy cả người nhẹ như mây bay.

Còn tại sao mùa đông kết thúc rồi đến mùa hè, đó là vì thời tiết thành phố Vân, mùa xuân và mùa thu đều có thể lờ đi không tính…

Ban đầu Tạ Trường Du mặc kệ Tạ Gia Vũ, chỉ quan sát hành vi của cô nhóc.

Tạ Trường Du chủ động cho Tạ Gia Vũ một ít kẹo, nói với cô nhóc đó là kẹo của cô nhóc và Tạ Gia Kỳ, cô nhóc có thể tự chia thành hai phần, một phần cho bản thân và một phần cho Tạ Gia Kỳ.

Tạ Gia Vũ không khiến Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ thất vọng một chút nào, chia kẹo một phần nhiều một phần ít, phần nhiều cô nhóc lấy luôn, còn phần ít cho Tạ Gia Kỳ.

Còn các loại hoa quả, chẳng hạn như táo hoặc lê, nếu Tạ Gia Vũ chia thì luôn là một nửa to một nửa bé, chẳng nghi ngờ gì, nửa to là của cô nhóc.

Tạ Gia Vũ làm vậy giống như phản ứng bản năng vậy.

Qua mấy hôm, Tạ Trường Du tìm Tạ Gia Vũ nói chuyện. “Tiểu Vũ, bố có chuyện muốn nói với con.”

“Vậy bố nói đi!” Tạ Gia Vũ thờ ơ, ngẩng đầu, sau đó muốn đưa cặp sách cho bố với dáng vẻ lười nhác.

Tạ Trường Du tay mắt lanh lẹ, xách chiếc cặp của cô nhóc lên đeo lại ngay. Cho nên dù Tạ Gia Vũ giảo hoạt muốn cởi cặp sách thế nào, Tạ Trường Du đều đeo chắc cặp sách lên lưng Tạ Gia Vũ.

“Bố ngẫm nghĩ thì thấy con và Kỳ Kỳ đều là con của bố và mẹ, thứ bố cho hai đứa đều do con chia phần hoặc do con lựa chọn, vậy thì sẽ không công bằng với anh con cho lắm, con nói xem có đúng không nào?”

Tạ Gia Vũ nghĩ ngợi, sau đó gật đầu.

Tạ Trường Du nheo mắt. “Cho nên sau này, đồ cho con thì để con chia phần, sau đó để anh con chọn, được không? Một đứa chia một đứa chọn, thế là tốt nhất rồi.”

“Bố cầm cặp sách cho con, con sẽ cảm thấy được.”

Tạ Trường Du đau đầu. “Cặp sách có nặng đâu nào, tại sao con không tự đeo?”

“Đâu có.” Tạ Gia Vũ chỉnh cho sắc mặt nghiêm lại. “Nặng lắm đó bố.”

Tạ Trường Du cầm cặp sách sau lưng con gái. “Được rồi, bố cầm giúp con. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, phải làm như lời bố nói, con phụ trách chia phần, anh con phụ trách lựa chọn, không ai được nói lời mà không giữ lời đâu nhé.”

“Vâng.”

Tạ Trường Du còn ngoéo tay với con gái, lấy đó làm lời hẹn không ai được hối hận.

Tạ Gia Kỳ vẫn một mực nghe bố và em gái nói chuyện. Lúc này Tạ Trường Du nhìn cu cậu, Tạ Gia Kỳ gật đầu.

Bố đã lén nói với cậu rồi, sau này nếu em gái phụ trách chia phần, cậu chẳng cần bận tâm gì hết, chỉ cần lấy phần to là được.

Cho nên về đến nhà, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ nhoài người làm bài tập. Sau khi chúng làm xong, Tạ Trường Du liền lấy mấy cái kẹo hiếm gặp ra.

Tạ Trường Du đưa cho Tạ Gia Vũ. “Tiểu Vũ, con chia đi này.”

Tạ Gia Vũ đương nhiên rất hớn hở. Chỉ là chia xong, cô nhóc lập tức muốn lấy luôn.

Tạ Trường Du vội ngăn cản. “Tiểu Vũ, bố con mình đã hẹn trước rồi cơ mà, con phụ trách chia, anh con phụ trách chọn.”

Tạ Gia Vũ thu tay về, bĩu miệng, rất không vui, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Tạ Gia Kỳ chằm chặp.

Dưới ánh mắt có thể gọi là hơi có áp lực đó, Tạ Gia Kỳ chọn phần nhiều hơn.

Mắt Tạ Gia Vũ càng trợn to. “Tạ Gia Kỳ anh không được lấy phần của em, đó là của em, em tự chia cho em cơ mà.”

Tạ Gia Kỳ bị em gái chỉ trích như thế thì lập tức nhìn sang Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du nghiêm mặt, gõ mặt bàn trước mặt Tạ Gia Vũ. “Tiểu Vũ, bố con mình đã nói thế nào? Con chia phần, anh con chọn, đã hẹn trước rồi, sao có thể nói lời không giữ lời được.”

“Nhưng đó là phần của con…” Tạ Gia Vũ hậm hực.

Tạ Trường Du tức cười. “Anh con chọn rồi thì đó là phần của anh con.”

“Đó là phần con tự chia cho con mà…” Tạ Gia Vũ tranh luận dựa vào lý lẽ. “Tạ Gia Kỳ anh trả lại cho em, đó là phần em tự chia cho mình, ai cho anh lấy? Anh trả cho em…”

Nói đoạn, Tạ Gia Vũ muốn đoạt lấy.

Tạ Gia Kỳ đã quên cả phản ứng.

Còn Tạ Trường Du bế Tạ Gia Vũ lên một phen, rồi nhéo mặt con gái. “Sao con có thể như thế? Hôm nay biểu hiện của con không ngoan, cho nên con không được một cái nào cả, đây là hình phạt.”

Tạ Trường Du nhét luôn một nửa chỗ kẹo thuộc về Tạ Gia Vũ vào túi mình.

Tạ Gia Vũ khó mà tin nổi cú đả kích này. “Đừng… của con mà…”

“Không phải của con, rõ ràng vừa rồi con không cần nữa…”

Tạ Gia Vũ giận dữ nhìn bố mình, hai cánh tay nhỏ đánh bố mình thật mạnh. “Bố tránh ra, con không cần bố nữa, con không thích bố một chút nào cả…”

Tạ Trường Du thả Tạ Gia Vũ xuống. “Ồ, vừa khéo, bố cũng không thích trẻ con không ngoan.”

Tạ Gia Vũ xuống khỏi vòng tay Tạ Trường Du rồi chạy ngay ra ngoài sân để mở cửa cổng. Nhưng cô nhóc quá thấp, căn bản không mở được cửa, cậy cả buổi mà cửa không chỉ không mở ra, ngược lại bản thân cô nhóc mệt phờ.

“Mở cửa mở cửa…” Cô nhóc vừa vỗ cửa vừa khóc.

Tạ Gia Kỳ luống cuống nhìn bố mình. Kết quả là bố và mẹ mình hoàn toàn không định bận tâm, cứ để mặc Tạ Gia Vũ khóc ở đó.

Lâm Tố Mỹ nhìn con trai. “Kỳ Kỳ, hôm nay biểu hiện của con ngoan, bây giờ con đi xem vô tuyến đi!”

Tạ Gia Kỳ chậm chạp đi qua, rồi lại quay đầu nhìn em gái một cái. Tiếng khóc của em gái càng to hơn. “Em gái…”

Tạ Trường Du lắc đầu với con trai, chỉ vào trong nhà, ý bảo con trai cứ mặc kệ, vào nhà xem vô tuyến là được.

Tạ Gia Kỳ nhíu mày, nhưng vẫn đi vào.

Mà lúc này, có lẽ Tạ Gia Vũ cũng biết mình không mở nổi cửa, bèn xoay người nhìn bố mẹ. “Mở cửa mở cửa, con muốn bà ngoại, con muốn bà nội…”

Nhìn con gái khóc thành như thế, Lâm Tố Mỹ thấy bản thân mình và Tạ Trường Du giống như mẹ kế bố dượng vậy. Cô nhẫn tâm, đi thẳng vào bếp nấu cơm, vẻ như cố ý gây ra động tĩnh lớn, tựa như vậy là có thể phớt lờ tiếng khóc của con gái.

Tạ Gia Vũ thật sự có thể khóc được. Cô nhóc khóc mãi không ngừng, đòi mở cửa, cô nhóc muốn tìm ông bà ngoại muốn tìm ông bà nội…

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cứ để cô nhóc khóc, chẳng ai buồn đoái hoài.

Đợi sau khi nấu cơm xong, Lâm Tố Mỹ phát hiện con gái đã không khóc nữa thì không khỏi thở phào một hơi. Cô sợ con gái sẽ khóc hỏng người mất.

Kết quả là chờ khi cô ra ngoài nhìn thì suýt cười. Lúc này Tạ Gia Vũ không ở sau cổng nữa mà trốn ở góc tường trong vườn. Cô nhóc ngồi xổm ở đó, cơ thể co lại, còn cố ý quay lưng với họ, không muốn nhìn họ.

Cả cục nhỏ tí xíu khiến trái tim người làm mẹ như Lâm Tố Mỹ mềm nhũn.

Lâm Tố Mỹ đi qua, vỗ vai con gái. “Tiểu Vũ, ăn cơm thôi.”

Tạ Gia Vũ quay đầu nhìn mẹ. “Không ăn.”

“Tiểu Vũ không đói à?”

“Con không ăn.”

“Ồ, Tiểu Vũ không đói, thế thì không ăn cũng được!”

Tạ Gia Vũ kinh ngạc quay đầu lại nhìn mẹ mình.

Sau đó Lâm Tố Mỹ trở lại phòng bếp, bưng cơm nước ra đình, một nhà ba người ăn cơm.

Lâm Tố Mỹ còn cố ý hỏi chồng và con trai: “Đồ ăn em nấu hôm nay thế nào?”

Ta Trường Du: “Ngon lắm.”

“Cực kì cực kì ngon ạ.” Bạn nhỏ Tạ Gia Kỳ cũng tâng bốc.

Tạ Trường Du lại thở dài. “Úi, ở đây có hai cái đùi gà, một cái là của Kỳ Kỳ, còn một cái của ai đây?”

Lâm Tố Mỹ: “Còn một cái là của Tiểu Vũ đấy. Nhưng em vừa hỏi rồi, con bé nói nó không đói, thế nên cho anh ăn đấy!”

“Vậy được… Anh ăn nhé!”

Tạ Trường Du vừa dứt lời, góc tường kia lại truyền đến tiếng khóc của Tạ Gia Vũ.

Tạ Trường Du lại thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười. “Tiểu Vũ, con nói cho bố biết, có thật là con không đói không? Nếu con không đói thì bố ăn cái đùi gà này nhé!”

“Hừ!” Tạ Gia Vũ khóc, một chút khí thế cũng chẳng có.

“Thế là đồng ý rồi hử…”

Lúc này, cuối cùng Tạ Gia Vũ cũng đứng dậy, đôi chân ngắn nhỏ bé chạy vòng qua góc tường về bên này. Cô nhóc chạy đến bên cạnh Tạ Trường Du. “Bố hư… hu hu hu…”

“Vậy rốt cuộc Tiểu Vũ có đói không?”

Tạ Gia Vũ tự lau nước mắt, vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm ra. “Bố, bố phải xin lỗi con… Nếu không, con sẽ không tha thứ cho bố.”

“Tại sao bố phải xin lỗi?”

“Bố lấy đồ của con… Đó đều là của con.”

Tạ Trường Du buông bát đũa. “Vậy con nói xem, tại sao bố phải lấy đồ của con đi?”

Tạ Gia Vũ nhìn Tạ Trường Du. “Vì bố xấu xa.”

Tạ Trường Du nhìn bầu trời, hít sâu một hơi. “Bố lấy đồ của con là bởi con không tuân thủ quy tắc, rõ ràng đã nói rõ rồi, con chia phần, anh con chọn. Nhưng con lại không để anh con chọn, con tự nói xem, có phải là con sai không?”

Tạ Gia Vũ bĩu miệng, nước mắt vẫn rơi tí tách.

Tạ Trường Du thở dài. “Con xin lỗi anh vì không nên không cho anh con lấy đồ. Sau đó bố sẽ xin lỗi con và trả lại đồ cho con, như vậy được không?”

Tạ Gia Vũ băn khoăn một lúc, rồi gật đầu, đi đến trước mắt Tạ Gia Kỳ, kéo áo cậu. “Anh ơi, em xin lỗi.”

Tạ Gia Kỳ cười. “Không sao hết.”

Lúc này, cuối cùng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng thở phào một hơi.

Bấy giờ, Tạ Trường Du mới đặt kẹo mình đã lấy đi lên bàn. Rồi anh kéo con gái qua, nghiêm túc nói với cô nhóc. “Bố xin lỗi, bố không nên lấy đồ của Tiểu Vũ đi.”

Lúc này, Tạ Gia Vũ mới cẩn thận nhét từng chiếc kẹo vào trong chiếc túi nhỏ của mình.

Lâm Tố Mỹ nhìn con gái. “Bây giờ Tiểu Vũ có muốn ăn cơm không?”

Tạ Gia Vũ gật đầu.

“Vậy mẹ đi xới cơm cho con nhé.”

Lâm Tố Mỹ lập tức xới cơm cho con, lúc quay lại đã trông thấy con gái đang gặm chiếc đùi gà kia rồi. Dáng vẻ đói ngấu ấy khiến cô bật cười.

……

Nhưng có lần đầu tiên như vậy rồi, Tạ Gia Vũ vẫn chưa thích ứng được.

Lần thứ hai khi chia một miếng dưa lê, Tạ Gia Vũ vẫn ngựa quen đường cũ, lại chia một nửa to một nửa bé.

Tạ Gia Vũ chỉ vào miếng nhỏ rồi nói với Tạ Gia Kỳ: “Anh, anh chọn miếng đó, có được không?”

“Không được.”

Tạ Gia Kỳ chọn miếng lớn.

Tạ Gia Vũ tức giận. “Tạ Gia Kỳ, em không bao giờ để ý đến anh nữa.”

Tạ Gia Kỳ mặc kệ cô nhóc, lấy miếng lớn.

Tạ Gia Vũ tự bực bội một mình, thấy không ai đoái hoài đến mình thì lại khóc hu hu mấy tiếng, vẫn không ai để ý, cô nhóc dứt khoát lau nước mắt, rồi chạy đi xem vô tuyến cùng Tạ Gia Kỳ.

Hai đứa trẻ cầm mỗi đứa một miếng dưa lê, vừa gặm vừa xem vô tuyến.

……

Lần tiếp theo là chia một miếng dưa vàng.

Tạ Gia Vũ vẫn chia một nửa nhiều, một nửa ít hơn.

Kết quả cuối cùng vẫn là Tạ Gia Vũ hậm hực rất lâu. Lần này cô nhóc tức điên rồi, dưa vàng ngon hơn dưa lê, cô nhóc luôn cảm thấy mình đã rất rất thiệt thòi.

……

Thấy con gái buồn bực không vui lại chạy ra góc tường, Lâm Tố Mỹ không khỏi thấy buồn cười. Cô đi qua. “Tiểu Vũ, con đang làm gì thế?”

Tạ Gia Vũ mặc kệ cô.

“Tiểu Vũ đang tức giận à? Bởi vì anh đã chọn miếng to hả?”

Bấy giờ Tạ Gia Vũ mới cắn môi. “Đó đều là thứ con để lại cho con, nhưng anh lại lấy mất.”

Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài. “Tiểu Vũ, con muốn miếng to đúng không?”

Tạ Gia Vũ gật đầu.

“Con nghĩ như vậy thì người khác cũng nghĩ vậy mà. Nhưng miếng to chỉ có một chút như thế, ai cũng muốn thì không thể chỉ thuộc về con được.”

Tạ Gia Vũ nghiêng đầu qua nhìn mẹ.

“Nhưng con muốn mà.”

“Anh con cũng sẽ muốn.”

Tạ Gia Vũ nhìn mẹ đăm đăm, nhíu mày. “Anh… không tốt.”

“Anh con đâu có không tốt. Anh có quyền lựa chọn, chọn miếng to hơn mà mình thích thì có thì sai? Nếu là con, con cũng sẽ chọn miếng to hơn mà. Nếu anh con sai, vậy thì con cũng sai.”

“Vậy thì không cho anh chọn.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu. “Được, nhưng phải để anh con chia phần, còn con chọn, được không?”

Tạ Gia Vũ gật đầu. “Anh chia, con chọn.”

……

Những ngày tiếp theo đều là Tạ Gia Kỳ chia phần, Tạ Gia Vũ chọn.

Nhưng điều đó khiến Tạ Gia Vũ đã gặp phải chứng khó lựa chọn. Hai miếng to bằng nhau, hai đống kẹo nhiều bằng nhau, phải chọn thế nào? Có cảm giác không chọn ra được cái nào to cái nào nhỏ hơn cả.

Tạ Gia Vũ cứ đắn đo rất lâu.

Cuối cùng cô nhóc đã chấp nhận hai nửa đều như nhau. Vì thế cô nhóc tự nói với mình, phần mình chọn chắc chắn ngon hơn phần của anh trai.

……

Lại quay lại lúc Tạ Gia Vũ chia, Tạ Gia Kỳ chọn.

Chỉ cần Tạ Gia Vũ chia thành một to một nhỏ, Tạ Gia Kỳ sẽ chọn phần to.

Có lẽ Tạ Gia Vũ đã ý thức được điều đó, không muốn để anh trai được hời, vì thế nghĩ cách chia thành hai phần giống nhau – Xem anh chiếm hời thế nào.

Sau đó Tạ Gia Vũ cũng vui vẻ.

……

Trải qua một tháng chia đồ, hai đứa trẻ thì chẳng sao, nhưng lại khiến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mệt lử.

Song bây giờ có vẻ Tạ Gia Vũ đã nhận ra thứ mà cô bé có thì anh trai cũng sẽ có, bảo cô bé chia phần thì đều là chia một nửa.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du khẽ đập tay với nhau, cảm thấy còn vui hơn khi hoàn thành một dự án hợp tác lớn. Trông con quả là còn mệt hơn đi làm.

Hai vợ chồng ngồi trong đình nhìn hai đứa trẻ chơi đùa trên bãi cỏ. Lâm Tố Mỹ chống một tay lên bàn để đỡ đầu mình. “Đúng là làm bố mẹ rồi mới biết sự vất vả khi trông con, sợ chúng ngã, sợ chúng bị bắt nạt, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn… còn sợ tính cách chúng có vấn đề nữa.”

“Ừ.”

Hai vợ chồng nhân lúc có thời gian dẫn hai con đi chơi một vòng ở thành phố Vân. Tuy cũng có một vài sự hục hặc nhỏ. Đó là thứ mà Tạ Gia Vũ muốn, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cảm thấy ăn vào không tốt, rất nhiều lúc hai vợ chồng đều từ chối. Còn những chuyện khác đều ổn.

Sau khi hai đứa trẻ lại được đưa về thôn Cửu Sơn, tâm tư của Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều dồn vào công việc. Bởi thời gian trước, vì chuyện con cái mà họ đều cố đẩy lùi một vài công việc nên bây giờ lại phải bận rộn.

Thi thoảng hai vợ chồng đi công tác, học thêm một vài kĩ thuật mới, cũng sẽ quan sát một vài nhà xưởng ở tỉnh khác, tóm lại là bận đến nỗi không thấy bóng dáng đâu.

Ngay cả Từ Lâm cũng rất hiếm khi gặp được họ. Thỉnh thoảng họ trở về một lần thì cũng là dáng vẻ mệt nhoài.

- ------------------------------

Trong guồng bận rộn đó, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đương nhiên rất ít khi về thôn Cửu Sơn.

Hôm nay, cuối cùng hai vợ chồng cũng về thôn Cửu Sơn…

Hai người vừa đi đến nhà họ Tạ thì đã nghe thấy tiếng khóc.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều giật nảy mình. Suy nghĩ của hai vợ chồng đều nhất trí, nếu chỉ có tiếng khóc của con gái thì có lẽ họ không cảm thấy sao, bởi vì con gái quả thực khá nhỏ nhen. Nhưng lần này, vậy mà còn có tiếng của Tạ Gia Kỳ nữa.

Hai vợ chồng chạy qua.

Liền trông thấy Tạ Gia Kỳ vừa khóc vừa lau nước mắt, trừng Tạ Gia Vũ với vẻ rất tức giận. “Em khóc, em chỉ biết có khóc, anh ghét em muốn chết.”

Trần Tư Tuyết đi kéo Tạ Gia Kỳ mà cũng bị Tạ Gia Kỳ tránh đi.

“Con không thích bà một chút nào cả…” Tạ Gia Kỳ nói với bà nội mình như thế.

Vào khoảnh khắc đó, đầu óc Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đờ đẫn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trần Tư Tuyết nhíu mày, cũng không vui lắm, dù ai bị trẻ con nói thế thì đều khó chịu. “Con không thích bà mà thích bà ngoại con hả? Vậy con đi tìm bà ngoại con là được.”

Lời Trần Tư Tuyết nói, vừa nghe đã biết là nói cho bõ tức.

Kết quả là Tạ Gia Kỳ nói thẳng thừng: “Con cũng không thích bà ngoại…”

Trần Tư Tuyết càng khó hiểu. “Bà bảo này, con là con trai, còn là anh, nhường em gái một chút có làm sao? Còn so đo với em gái con nữa…”

Vừa nghe thấy lời này, mắt Lâm Tố Mỹ đã hoe đỏ.

Con trai có tính cách thế nào, thực ra cô khá hiểu. Phần lớn thời gian cậu bé đều rất nghe lời và ngoan ngoãn, cũng hiếm khi so đo. Nhưng có thể khiến con trai nói ra lời như vậy, nhất định cậu bé đã phải chịu sự ấm ức rất lớn.

Lâm Tố Mỹ vội đi qua, ôm Tạ Gia Kỳ, sau đó nhìn Trần Tư Tuyết. “Mẹ, cái gì gọi là Kỳ Kỳ là con trai, lớn hơn thì phải nhường em gái? Hai đứa là anh em sinh đôi, thằng bé có lớn hơn thì có thể lớn đến đâu được?”

Sắc mặt Trần Tư Tuyết hơi lúng túng. “Mẹ chỉ nói vậy thôi…”

“Thứ nên là của Kỳ Kỳ thì chính là của Kỳ Kỳ, dựa vào đâu mà thằng bé phải nhường?” Lâm Tố Mỹ không nghe nổi lời như thế.

Trần Tư Tuyết: “Chỉ là chuyện bé cỏn con, không biết sao Kỳ Kỳ lại khóc nữa… Trẻ con bây giờ… Mẹ không quản mấy đứa nữa…”

Lúc này Tạ Gia Vũ lại kéo Trần Tư Tuyết. “Bà ơi bà đừng tức giận, bà nội đừng tức giận…”

Bấy giờ nét mặt Trần Tư Tuyết mới tốt hơn một chút.

……

Lâm Tố Mỹ nhắm mắt, để lại con gái cho Trần Tư Tuyết và Tạ Minh. Cô tự bế con trai đi. Chủ yếu là vì bây giờ cô cũng rất tức giận, trong cơ thể như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Đến Tạ trạch, Lâm Tố Mỹ mới đặt con trai xuống, dịu dàng hỏi con trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Gia Kỳ đã khóc rất lâu trong lòng Lâm Tố Mỹ, cơ thể khó bé khóc mà run rẩy không ngừng.

……

Tất cả phải bắt đầu kể từ món thạch hoa quả.

Lúc tan học về nhà, Tạ Gia Vũ muốn ăn thạch, đã nói với Trần Tư Tuyết là muốn mua món thạch đó. Thạch đó hơi đắt, Trần Tư Tuyết không nỡ mua cho lắm, chỉ một cốc thạch mà đã mất tận mấy đồng, khiến Trần Tư Tuyết xót hết cả ruột.

Nhưng Trần Tư Tuyết vẫn mua hai cốc, Tạ Gia Kỳ và Tạ Gia Vũ mỗi đứa một cốc.

Đến đây không có vấn đề gì.

Có vấn đề là tính cách của Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ khác nhau. Tạ Gia Vũ lấy được thạch thì ăn ngay. Còn Tạ Gia Kỳ muốn để lại, đợi khi về nhà làm bài tập xong rồi xem vô tuyến thì mới ăn.

Vì thế bạn nhỏ Tạ Gia Vũ đã gặm xong cốc thạch kia ngay trên đường.

Sau khi ăn xong thạch của mình, Tạ Gia Vũ dán mắt vào cốc thạch của Tạ Gia Kỳ.

Ban đầu Trần Tư Tuyết cũng không muốn…

Nhưng không lấy được thạch của anh, Tạ Gia Vũ liền không vui. Trần Tư Tuyết dỗ dành một lúc, thương lượng với Tạ Gia Kỳ hay là chia một nửa cho em gái.

Tạ Gia Kỳ yên lặng.

Mà Tạ Gia Vũ không muốn một nửa, cô bé muốn cả cốc thạch.

Tạ Gia Vũ khóc, Trần Tư Tuyết cảm thấy vừa phiền lòng lại vừa thương cháu, chẳng màng đến suy nghĩ của Tạ Gia Kỳ, lấy luôn cốc thạch kia ra cho Tạ Gia Vũ.

Đây là lần đầu tiên Tạ Gia Kỳ phản kháng, cho dù bà nội ra hiệu bằng mắt với cậu rằng một lúc nữa sẽ mua bù một cốc khác cho cậu.

Dù cậu không thông minh thì cũng biết, em gái ăn hai cốc, cậu được bù một cốc thì cậu vẫn ít hơn em gái một cốc.

Chuyện thế này đã xảy ra không phải một hai lần rồi, lần nào cũng thế, em gái vừa khóc thì cái gì bà nội và bà ngoại đều cho em gái, cái gì cũng bảo cậu nhường em gái.

Tạ Gia Kỳ cũng cảm thấy tủi thân.

Tại sao cậu nhất định phải nhường em gái chứ?

Đó rõ ràng là những thứ cậu nên có được mà.

Tại sao bà nội và bà ngoại đều muốn dỗ dành em gái, đều muốn bảo cậu nhường em gái, chỉ bởi vì em gái biết khóc ư?

Cho nên bây giờ cậu ghét em gái, em gái chỉ biết mỗi khóc.

Lâm Tố Mỹ ôm con trai vào lòng. Nhìn thấy con trai tổn thương, ấm ức như thế, cô cũng rơi nước mắt theo.

“Kỳ Kỳ, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi…” Nước mắt Lâm Tố Mỹ rơi xuống không ngừng.

Cô và Tạ Trường Du đều cho rằng sau một tháng kia, hai đứa trẻ sẽ chung đụng hòa hợp. Hai người đã ngần này tuổi rồi, vậy mà vẫn ngây thơ như thế.

Sau mấy lần đến thành phố, Tạ Gia Vũ không muốn đi nữa. Bởi vì bố mẹ không chiều cô nhóc, cô nhóc không thể làm gì tùy thích.

Nhưng bà nội và bà ngoại lại chiều cô nhóc, cho dù không muốn thì hai bà cũng sẽ để cô nhóc được toại nguyện khi cô nhóc khóc.

Một là bởi người già không chịu nổi việc trẻ con khóc, sợ trẻ khóc hỏng người, cũng thương con cháu. Hai là vì con người đều có tâm lý ngại phiền phức, vừa thấy con cháu khóc mãi không dứt như thế thì chỉ muốn mau chóng để nó đừng khóc nữa, cứ tùy nó đi, miễn đừng khóc nữa là được.

Còn những thứ bên cạnh, họ sẽ không nghĩ đến. Chỉ là vì không muốn nghĩ quá sâu, cũng cảm thấy trẻ con mà, có phải chịu thiệt thòi thật đâu, sau này bù đắp là được.

Nhưng lại không có ai hỏi đứa trẻ rõ ràng đã chịu ấm ức kia có muốn chịu ấm ức như thế hay không.

Mà sau khi chịu ấm ức lâu như thế, Tạ Gia Kỳ không muốn ấm ức nữa.

Lâm Tố Mỹ đau lòng ôm con trai.

Đều là lỗi của cô và Tạ Trường Du. Những chuyện này đã xảy ra lâu như thế, họ lại cứ luôn bận rộn chuyện công việc, nếu không phải vì hôm nay đột ngột bắt gặp thì e rằng đến bây giờ họ cũng không biết con trai đã tủi thân lâu đến vậy.

“Kỳ Kỳ… Vậy con còn thích mẹ và bố không?”

Tạ Gia Kỳ gật đầu. “Con thích mẹ và bố.”

Mẹ và bố sẽ không bảo cậu nhất định phải nhường em gái, cũng sẽ không nói với cậu rằng cậu là con trai thì nên nhường em gái, hay cậu lớn hơn em thì nên nhường em gái.
Bình Luận (0)
Comment