Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 32

Khi thịt thỏ được nướng chín, mùi thịt phiêu đãng trong không khí. Lâm Tố Mỹ tự nhận mình không phải chú mèo nhỏ tham ăn, nhưng cô vẫn bị hương thơm mê người kia hấp dẫn đến mức thi thoảng nuốt nước bọt, ừm, có hơi mất mặt. Có điều khi phát hiện tất cả mọi người gần như đều giống mình, cô lập tức có được sự cân bằng kỳ lạ và trở nên yên tâm hẳn.

“Hình như chín rồi.” Lâm Tố Mỹ cầm thịt thỏ lên quan sát tỉ mỉ, xác định xong rồi mới nói, nếu như chưa chín thì ăn vào chắc chắn sẽ không ngon.

Thế này thì cô không biết rồi, đám người này có gì mà chưa từng ăn đâu, thứ nửa sống nửa chín, thứ không có mùi vị, thậm chí là thứ còn lông chưa vặt hết, họ không chỉ ăn mà còn tranh đoạt nhau để ăn, đâu bận tâm chuyện này chứ.

Lưu Khánh Đống nhào qua đầu tiên, thiếu chút nữa dọa Lâm Tố Mỹ hết hồn. Kết quả là vừa chạm tay vào thịt thỏ, Lưu Khánh Đống đã bị phỏng đến mức nhảy chồm lên. “Úi úi úi, nóng… nóng chết mất.”

Cả đám người cùng lặng đi hai giây, sau đó thì cười nhạo mà chẳng cố kỵ gì.

Tạ Trường Du day thái dương, khóe miệng cũng vương chút nét cười. “Mày đói chết thành quỷ đầu thai à, vội gì mà vội?”

Vẫn là Quách Chí Cường và Tôn Hữu Vi có mắt nhìn, khi thấy thịt thỏ đã gần chín thì lập tức đến nơi gần đó hái vài phiến lá xanh. Họ hái được một xấp, cầm qua lót trên mặt đất, sau đó ra hiệu bảo Lâm Tố Mỹ đặt hai con thỏ lên mặt đất đã được lót bằng những chiếc lá.

Lúc hội con trai tụ tập thì cũng không băn khoăn nhiều, cùng lắm là không đặt xuống đất mà thôi, lúc nóng vội thì cậu xé miếng thịt nào tôi đoạt miếng thịt đó, đâu cần ngay ngắn chỉnh tề thế này. Nhưng khi ở trước mặt hội con gái, họ vẫn ngại thô bạo và tùy tiện như vậy.

Sau khi Lâm Tố Mỹ đặt thịt thỏ lên lá, Tạ Trường Du bèn cầm ra để thái, anh thái thịt thỏ thành từng miếng, thịt thỏ nóng hổi thơm phưng phức càng hấp dẫn hơn.

Mà rau dại, khoai tây, nấm cũng đã xào chín từ trước đó rồi. Không có đồ để bày ra, khoai tây và rau được đựng hết vào trong chiếc nồi nhôm cỡ nhỏ, còn nấm sau khi được xào chín thì đặt trong chiếc nồi gang bé.

Bưng chiếc nồi nhôm và chiếc nồi gang đặt lên mặt lá, thịt quây một vòng quanh hai chiếc nồi, còn mọi người vây quanh mặt lá, dùng một vài cành cây làm đũa, khỏi cần nói cũng đã cảm thấy vô cùng có không khí.

“Nào, chiến thôi.”

Theo tiếng hô hào, mọi người cũng bắt đầu động tay. Họ cầm thịt thỏ lên, tay trái cầm thịt thỏ để ăn, tay phải cầm đôi đũa thô sơ dùng một lần để gắp, trái phải cùng làm việc.

Lâm Tố Mỹ ăn thịt từng miếng nhỏ, rồi lại nhìn những người bên cạnh. Con gái còn tốt, khá giữ kẽ. Nhưng hội con trai thì đều ăn thịt ăn rau từng miếng lớn, đầy cảm giác không câu nệ gì.

Sức ăn của những cậu trai ở độ tuổi này quả đúng là như chiếc hố không đáy, đừng nói là hai con thỏ, nếu có thêm hai con nữa thì nháy mắt cũng có thể tiêu diệt sạch sẽ.

Lâm Tố Mỹ còn chưa ăn hết một miếng, thịt thỏ trên lá đã chẳng còn lại chút gì như vừa gặp một cơn cuồng phong kéo qua.

Tạ Trường Bình đang tranh với Lưu Khánh Đống miếng thịt thỏ cuối cùng, trận thế hùng hổ như không chết không ngừng. Nhưng những người xung quanh đều mang dáng vẻ như sợ thiên hạ không đủ loạn, châm chọc Lưu Khánh Đống nếu không đoạt thắng được con gái thì đúng là vô dụng, còn nếu ngang ngạnh tranh cướp thì đương nhiên là vừa không biết ý biết tứ vừa không có phong độ.

Lâm Tố Mỹ nhìn một lát thì cũng cảm thấy thú vị. Đợi qua một lúc sau, nhìn thấy Tạ Trường Bình hơi nghiêm túc, cô lập tức nói: “Chia thành hai phần được không, mỗi người một nửa?”

Lưu Khánh Đống và Tạ Trường Bình tranh đoạt đến bây giờ đã không phải vì một miếng ăn nữa, mà là vì mặt mũi. Có bậc thang này, tuy họ không nói gì nhưng lòng thầm đồng ý.

Tạ Trường Du ném con dao trong tay qua.

Miếng thịt thỏ cuối cùng một phân thành hai, ừm, thiên hạ thái bình.

Tuy thịt thỏ đã hết, nhưng rau vẫn còn không ít, mọi người tiếp tục vây quanh nồi để ăn.

Chiếc nồi gang và nồi nhôm này giống chiếc nồi các gia đình thường dùng phiên bản nhỏ, vô cùng mini.

Lâm Tố Mỹ nhìn một lát như nghiên cứu. Trong các gia đình, một chiếc nồi gang và một chiếc nồi nhôm được coi như tiêu chuẩn, nhìn bếp lò của một gia đình thì có thể biết được mức độ giàu có của nhà đó.

Nếu ở nông thôn, những nhà giàu có thật sự sẽ có ba chiếc nồi: một chiếc nồi gang lớn, dùng để xào nấu thức ăn hoặc đun nấu các loại lương thực dung tích lớn; một chiếc nồi nhôm to dùng để nấu cháo hoặc hấp cơm khô cách thủy; chiếc nồi nhôm nho nhỏ còn lại thì đặt trên ống khói, mượn lửa đun nồi nhôm hoặc nồi gang vừa khéo có thể đun nước trong chiếc nồi nhôm nhỏ, dùng làm nước uống hoặc dùng để rửa mặt rửa chân vào mùa đông vô cùng tiện.

Đương nhiên, phần lớn mọi người bây giờ chỉ có một chiếc nồi gang to, nấu cơm hay xào nấu thức ăn đều dùng nó.

Lâm Tố Mỹ chỉ tò mò một điều, đối với phần lớn mọi người, ngay cả một chiếc nồi còn không nhiều người có, sao còn có người mua chiếc nồi mini kiểu này, đúng là xa xỉ mà.

Tạ Trường Bình huých nhẹ Lâm Tố Mỹ. “Đang nghĩ gì đấy? Chị nói cho gái biết nhé, lúc ăn uống đừng có ngây người, nếu không gái mà hồi hồn thì sẽ phát hiện và thế là hết rồi.”

“Chị nói khoa trương thế.” Lâm Tố Mỹ cười. “Chiếc nồi này mua riêng để dã ngoại sao?”

Lâm Tố Mỹ vừa nói vậy, tất cả mọi người đều ăn ý nhìn sang Tạ Trường Du và Quách Chí Cường.

Lâm Tố Mỹ lập tức vỡ lẽ, chắc chắn là Tạ Trường Du và Quách Chí Cường mua rồi.

Trương Thành An cười. “Bọn tôi chẳng làm cái chuyện vừa vô vị vừa xa xỉ như thế đâu, vì dã ngoại mà mua hẳn nồi riêng, sao có thể…”

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Tạ Trường Du, Trương Thành An cười hì hì, thành công nuốt ba chữ “đần như thế” lại.

Trông Quách Chí Cường đầy phẫn nộ. “Có bản lĩnh thì mày đừng động vào rau trong nồi nữa.”

Trương Thành An lập tức đầu hàng. “Tao không có bản lĩnh, không có bản lĩnh…”

“Tôi làm đấy, chuyện vừa vô vị vừa xa xỉ đó.” Vẻ mặt Tạ Trường Du khó dò. “Trước đây có một khoảng thời gian thường vào núi, thời gian ở lại trong đó quá dài, ăn lương khô đến mức buồn nôn, bèn dứt khoát mua nồi để tiện nấu chút đồ, dạ dày cũng không phải chịu hành hạ như thế nữa.”

Còn về việc vì sao phải mua hai chiếc nồi thì dẫu sao mua thế nào cũng là mua, đương nhiên là mua một thể luôn, tiện làm việc.

Huống hồ Tạ Trường Du tin rằng tiền không phải tiết kiệm mà ra, mà là kiếm mà ra.

Phải ở lại trong núi rất nhiều ngày, thế thì không chỉ đơn giản là vào núi nữa, mà là vào núi sâu.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhìn sang Tạ Trường Du. “Vào tận sâu trong núi?”

Tạ Trường Du lười biếng gật đầu. “Ừ.”

Không chỉ Lâm Tố Mỹ mà những người khác cũng rất tò mò. Tin đồn về những thứ trong núi sâu luôn rất nhiều. Sâu trong núi có tiên nữ và hồ ly tinh, đây đã là tiêu chuẩn của những câu chuyện truyền thuyết rồi. Còn có tin đồn kỳ lạ hơn, nói rằng sâu trong núi có một vài ngôi mộ tàng hình, chỉ có người cầm gương soi mới thấy được, nhưng thứ người ta nhìn thấy không phải mộ mà là cô gái tóc dài cầm lược chải đầu không ngừng, nếu cô gái sửa soạn xong rồi xoay người thì phải mau chạy, nếu không cô ấy sẽ bắt bạn, để bạn mãi mãi bị giam cầm tại đó thay cô ấy, còn cô ấy có thể trốn ra ngoài.

Chút tò mò của Lâm Tố Mỹ thì khá thực tế. “Sâu trong núi thật sự có thú dữ ư?”

Tạ Trường Du và Quách Chí Cường nhìn nhau, thoáng yên lặng, rồi Quách Chí Cường mới nói: “Đương nhiên có, sâu trong tất cả các ngọn núi thật sự đều rất nguy hiểm, hổ rồi sói rồi các kiểu đều có, mọi người đừng tùy tiện đi vào.”

Hành trình vào sâu trong núi của Tạ Trường Du và Quách Chí Cường phải bắt đầu từ con lợn rừng đó. Con lợn rừng đó hẳn là chạy ra khỏi núi sâu, bị thú dữ lớn khác truy đuổi, hoảng loạn chạy đến nơi khá gần khu con người sống, bị hai người phát hiện ra dấu vết, vì thế họ nghĩ đủ cách để giải quyết con lợn rừng đó.

Có con lợn rừng đó rồi, Tạ Trường Du và Quách Chí Cường trào dâng niềm khát vọng với núi sâu. Sau một quãng thời gian do dự, họ giấu người nhà, xuất phát vào sâu trong núi.

Núi sâu rừng già có thú dữ, lời này quả là chẳng sai.

Người ta nói động vật cũng có linh hồn. Thông thường, rất nhiều động vật đều vô thức tránh xa phạm vi con người hoạt động, trốn khỏi cái gọi là “hơi người”. Cho nên càng tiến vào sâu trong núi, ta có thể gặp được càng nhiều loài động vật.

Khi ấy Tạ Trường Du và Quách Chí Cường tiến một mạch vào sâu trong núi, chiến đấu với rất nhiều loài động vật. Họ cực kỳ phấn khích. Cũng chính lần đó đã giúp họ kiếm được một món hời nhỏ.

Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Hai người họ càng làm càng máu lửa, nhất là khi họ hợp sức đánh chết con lợn rừng kia. Mặc dù cũng bị thương, cả người đều là máu, nhưng chuyện đó lại khơi lên bầu nhiệt huyết. Họ cảm thấy có thể không sợ trời không sợ đất rồi, cả trời đất này ông đây là trâu bò nhất, có thể xưng vương xứng bá được trong núi sâu rừng già này.

Điều khiến bầu nhiệt huyết của họ nguội lạnh không phải vì gặp đối thủ mạnh, mà là khi đối phó với một con cáo, Tạ Trường Du phát hiện con cáo đó đang khóc, một lúc lâu sau anh mới hồi hồn, vậy mà con cáo đó đang khóc. Hai cậu nhóc choai choai chợt lúng túng không biết làm sao. Vẫn may là họ chưa làm con cáo bị thương đến trí mạng, con cáo chậm chạp chạy đi.

Sự xuất hiện của con cáo đó khiến họ thoáng cái bình tĩnh lại, có mềm lòng, cũng có thở dài, nếu con cáo đang mang thai đó chết trong tay họ, có lẽ họ sẽ u sầu rất lâu.

Lần bình tĩnh lại đó cũng khiến họ sợ hãi. Họ chỉ là người trần mắt thịt, dựa vào chút kinh nghiệm và kỹ thuật mà vào núi. Thú dữ trong núi sẽ không vô hại như thỏ. Gặp phải một con sói, hai người họ có thể đối phó, nhưng nếu là một đàn sói thì sao? Mà những loài vật ấy chưa hẳn đã ngốc nghếch chờ bị bắt, nếu chúng dựa vào số lượng hoặc đột nhiên tấn công thì thế nào?

Có thể nói, Tạ Trường Du và Quách Chí Cường bị suy nghĩ đó làm cho toát mồ hôi lạnh ròng ròng, không muốn tiếp tục ở lại đó thêm một giây nào. Cánh rừng ấy đột nhiên trở nên nguy hiểm và đầy cạm bẫy.

Sau đó, Tạ Trường Du và Quách Chí Cường rất hiếm khi vào sâu trong núi, chỉ quanh quẩn ở bên ngoài để săn những loài vật như thỏ hoặc gà rừng, tuy không nhiều tiền nhưng chí ít an toàn và an tâm. Nhất là khi không ít người gặp phải nguy hiểm thậm chí là bỏ mạng trong núi sâu, họ không thể không thấy may vì mạng mình khỏe.

Nhìn ra hai người họ không muốn nói nhiều, Lâm Tố Mỹ cười gật đầu rồi không hỏi thêm nữa.

Ngược lại, Dương Xuân Ni khá tò mò họ đã gặp phải những loài vật nào. Quách Chí Cường hiền hòa trả lời từng câu một, khiến Dương Xuân Ni thấy cực kỳ mới mẻ, thì ra sâu trong núi thật sự có sói và các loài động vật nguy hiểm.

Thực ra họ nấu không ít thức ăn, nhưng vì nhiều người nên thức ăn trong nồi gang và nồi nhôm đều được ăn sạch sẽ, chẳng còn sót lại một chút nào.

“Lần sau lại tiếp tục nhé!” Rõ ràng đám con trai mong được cùng dã ngoại với hội con gái hơn. Tuy họ không theo đuổi hương vị, nhưng hương vị ngon hơn thì hiển nhiên tâm trạng cũng tốt hơn. Rau hội con gái xào thịt hội con gái nướng và những món mà họ nấu quả thực là hai loại thức ăn khác nhau.

“Được, chỉ sợ tụi bay lén lút ăn mảnh thôi.” Tạ Trường Bình phỉ báng.

“Tạ Trường Du, mày nhìn xem chị mày nói lời gì vậy kìa?”

“Thường thì tao còn chẳng nhìn bả.”

……

Lâm Tố Mỹ nghe họ nói cười, rồi cô cùng Tưởng Xuân Diệp cầm nồi đến bên kênh nước để rửa sạch. Vì có dầu nên không sạch cho lắm, cô chỉ đành hái chút lá ở bên cạnh để cọ.

Tưởng Xuân Diệp ngồi xổm bên cạnh Lâm Tố Mỹ. “Trước đó tôi mong chờ được lên huyện lắm, nhưng bây giờ lại hơi luyến tiếc rồi.”

“Vì sao?”

“Ừm thì, thích thế này lắm, cùng mọi người chơi đùa ấy.” Tưởng Xuân Diệp cười, thoáng ngượng ngùng. “Tiểu Mỹ, tôi cũng luyến tiếc cậu nữa.”

“Cậu lên huyện thôi chứ có phải là không trở về đâu, đến lúc đó chúng ta vẫn có thể cùng chơi đùa mà.”

“Ừ.” Tưởng Xuân Diệp gật đầu.

……

Buổi dã ngoại kết thúc, mọi người cũng giải tán.

- --------------------------

Buổi sáng mấy hôm sau.

Sau khi trời sáng, La Chí Phàm bèn lén lút đi ra khỏi khu nhà của hội trí thức, chuẩn bị đi lấy hai chiếc giỏ tre mà hôm qua hắn ta đã đặt ở chỗ bắt lươn.

Người trong thôn đều muốn kiếm tiền bằng nhiều cách, phần lớn đều khổ cực kiếm tiền từ các công việc sửa đường, làm thợ đá, thợ mộc, vừa vất vả mà lại ít tiền. Công việc nhẹ nhàng duy nhất có lẽ như của thằng nhóc nhà họ Tạ. Không biết vì sao nó lại may mắn như thế, có thể bắt được các loại thịt thỏ, lươn chạch. Nhưng mà thằng đó lại ích kỷ, không chịu dạy người khác.

Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh nơi mình ở, ngoài tuyệt vọng ra, kiểu người chỉ đến đây làm trí thức như La Chí Phàm vẫn muốn kiếm chút tiền. Nhưng ngoài những thứ học được ở trường, hắn ta chẳng biết gì khác.

La Chí Phàm đã muốn nghiên cứu xem Tạ Trường Du kiếm tiền như thế nào từ lâu, song vẫn không tìm được cơ hội.

Nhưng bây giờ cơ hội đã đến.

Triệu Hòa Bình đã nghe ngóng từ Tạ Trường Du xem bắt lươn như thế nào, có lẽ vì quá hưng phấn nên không nhịn được mà nói với người khác. Chỉ là bây giờ hội đó vẫn còn chưa cầm được giỏ tre, chỉ mới đang chuẩn bị đi tìm người để làm mấy cái. La Chí Phàm lại có tính toán trong lòng. Hắn ta đã lén lút giấu hai chiếc giỏ tre. Trước đây hắn cũng từng mang thả ở một vài nơi rồi, nhưng hoặc là trống không hoặc là bắt được một hai con lươn, hầu hết các lần đều hoàn toàn vô dụng.

Sau khi nghe được nơi mà Triệu Hòa Bình nói, hắn ta thử ngay lập tức, quả nhiên bắt được không ít lươn.

Đợi tích lũy nhiều thêm một chút thì có thể mang lên huyện bán rồi.

Nghĩ đến việc có thể đổi thành tiền, lòng La Chí Phàm sôi sục. Hắn ta đến nơi thả giỏ bắt lươn rồi ngồi xổm xuống, định lấy chiếc giỏ đã thả ở đó từ tối hôm qua.

Chính vào lúc hắn ta cầm được giỏ, nhìn thấy bên trong quả nhiên có không ít lươn, miệng cười toe toét thì đột nhiên, trước mắt hắn tối sầm, một chiếc tải chụp xuống. Trước mắt hắn là một mảng tối đen, chiếc giỏ tre trong tay cũng rơi xuống đất.

“Ai… đấy, cứu mạng…”

La Chí Phàm bị người ta nâng thốc lên, sau đó ném vào một mảnh đất.

Khi những cú đấm thuỳnh thuỵch của Tôn Hữu Vi và Dư Đại Khánh chuẩn bị thu về, Lâm Tố Mỹ đột nhiên từ đâu chạy ra. Cô lập tức đá hai cú vào người bị chụp trong tải, còn chê không đủ, lại đá thêm hai cú nữa. Sau động tác của cô, mọi người mới phản ứng lại, lập tức xông lên, đá, đấm, đánh…

Còn Lâm Tố Mỹ, sau khi đá mấy cú thì chạy mất tiêu.

Tạ Trường Du đứng một bên, bị hành động cấp tốc của Lâm Tố Mỹ làm cho sững sờ. Cô thực sự phản ứng còn nhanh hơn thỏ nữa, sau khi đá người ta thì vẻ mặt vừa sung sướng vừa đắc ý, dáng vẻ hớn hở đó giống như một chú hồ ly nhỏ vậy.

Tạ Trường Du hồi hồn, mau chóng vẫy tay ra hiệu cho hội Quách Chí Cường.

Quách Chí Cường tỏ ý đã hiểu, lập tức khiêng La Chí Phàm lên, ném vào trong mương. Con mương này đào từ năm trước, không biết để làm gì. Dù sao thì bên trên đã sắp xếp nên người ta làm theo, nói là xả nước dùng, nhưng quanh năm chẳng thấy nước đâu, bên trong đều là bùn đất chảy vào lúc trời mưa và cỏ dại um tùm.

Sau khi ném La Chí Phàm vào con mương không cao, họ lập tức co giò chạy. Bên cạnh là rừng ngô, họ chạy vào đó thì cho dù La Chí Phàm có phản ứng lại ngay lập tức họ cũng không sợ.

Tạ Trường Du nhìn phía trước, đâu còn thấy bóng dáng Lâm Tố Mỹ nữa, thật sự là… chạy nhanh ghê.

Tạ Trường Du không định để Lâm Tố Mỹ tham gia vào chuyện này, dẫu sao cũng có mối nguy rằng sẽ bị lộ dấu vết. Hội con trai bị phát hiện thì cũng chỉ bị coi là nghịch ngợm thôi, nhưng con gái lại không tốt lắm, người khác sẽ lời ra tiếng vào.

Kết quả là cô thì hay rồi, cô trao đổi với Tạ Trường Bình, nói đi nói lại bảo Tạ Trường Bình nhắc nhở anh rằng lúc hội bọn anh định thực hiện kế hoạch thì nhất định phải báo cho cô biết.

Thực ra Tạ Trường Du thật sự không bận tâm lắm, anh tưởng cô chỉ nói suông mà thôi, ai biết được cô lại thật sự chạy đến, không chỉ đến mà còn thật sự động tay nữa, à không đúng, là động chân.

“Mày thế này là vẻ mặt gì đây?” Quách Chí Cường vừa chạy vừa hỏi Tạ Trường Du.

“À… tiếc nuối.”

“Hả?”

“Cái tải của tao cứ thế đi tong rồi.”

“…”

……

Lâm Tố Mỹ đương nhiên phải chạy nhanh, nếu mà chạy chậm, nhỡ bị đuổi kịp thì làm sao? Chỉ là sau khi chạy được một đoạn, cô phát hiện phía sau không có ai cả, bản thân cô cũng hơi nghệt ra, có phải mình chạy quá nhanh rồi không?

Kể ra thì cô vẫn có chút hưng phấn nho nhỏ. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện xấu thế này đấy. Nhưng cô không có một chút tâm lý áy náy nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên cũng hơi tiếc nuối, nên đá thêm mấy cú nữa, rồi lại thêm mấy cú nữa mới phải.

Không chỉ là vì hành vi buồn nôn muốn dùng phương thức đó khiến cô thỏa hiệp của La Chí Phàm, mà còn vì hành vi bỏ rơi “Lâm Tố Mỹ” của La Chí Phàm ở kiếp trước.

Cô chạy bước nhỏ về nhà, sau đó lấy chỗ hành cô đã hái từ trước được đặt bên cạnh hàng rào ra. Ừm, cô ra ngoài sớm như thế là vì muốn đi hái hành, chứ không phải là muốn đi làm chuyện xấu đâu!

Dẫu sao mọi người đều biết cô thích ăn nhất là hành xào khoai tây thái lát mà, càng nhiều hành càng tốt. Cô ra ngoài từ sớm chỉ là vì muốn được ăn hành xào khoai tây thái lát thôi.
Bình Luận (0)
Comment