Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 45

Chu Mạch hiểu ngầm trong lòng, Hứa thị có ý tứ ẩn hiện hỏi nhà mình chi tiền ra sao, nàng vội vàng nói: "Buổi trưa trong lúc ăn cơm Trọng Sơn cũng nói với ta là cho Triệu Tam gia ba mươi văn tiền, nói là gom góp 40 lượng."

Hứa thị nghe gật đầu một cái, sau đó nói: "Nhị tẩu, nói thật với tẩu, hiện giờ ta hâm mộ tẩu, tẩu xem nhị ca sau khi trở lại thì ngày các người trôi qua thật tốt, lại xây phòng ốc lại mua heo con, cuộc sống này tùy ý càng nhiều càng tốt. Nhưng tẩu nhìn chúng ta này, nói thật thúc Hà trừ biết mấy chữ thì cái gì cũng không biết làm, nói không sợ chị dâu ngươi chê cười, bảo hắn đi trấn trên tìm việc hắn lại không muốn, sợ mất mặt. Hắn lại không giống đại ca cùng nhị ca có cái tay nghệ, biết chút nghề thợ mộc mà sống. Năm nay trong đất thu để lại một chút khẩu phần lương thực, tính ra thì tiền nộp thuế sau đó bán lương thực không tới ba lượng bạc, sau này đứa nhỏ trong bụng được sinh ra, lại thêm miệng ăn, cuộc sống sau này cũng không dễ chịu."

Nghe lời Hứa thị nói, Chu Mạch không biết trả lời như thế nào, dù sao nàng không thể nào nói, ta cho muội chút bạc thôi. Nhưng Hứa thị căn bản cũng không đợi nàng trả lời hoặc là nàng căn bản không có trông cậy vào Chu Mạch trả lời lời của mình, liền tự cố gắng nói.

"Nhị tẩu, rõ rệt nhìn cha và mẹ ở cùng chúng ta trong một cái viện, là biết do chúng ta giúp đỡ, nhưng tẩu cũng đã biết Lý thị này, động một chút là ôm con trai của nàng tới đây khóc than, mang đi ba tháng không tới, nhưng giờ lại tới nhiều lần. Lần đó mẹ ta không phải nhìn cháu trai duy nhất của bà sao. Cũng không phải nói tiền của hai lão nhân gia chỉ nên cho bọn họ dùng, nhưng ngươi cũng biết chúng ta ở riêng chẳng phân biệt chi phí ăn mặc cùng lão nhân gia nhưng sao họ lại có thể tính toán rõ ràng như vậy. Không có dư thừa tiền thu, chỉ trông cậy vào ba mẫu đất này mà kiếm cơm ăn, muốn sống tốt có thể phải đợi đến bao giờ." Hứa thị không nhịn được oán trách, xem ra đối với cực phẩm đại tẩu đó đã nhịn đủ lâu.

Nghe Hứa thị oán trách, Chu Mạch cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, từ nhỏ đã thành thói quen không ở sau lưng nói xấu người khác, mặc dù trong lòng nàng đối với đại tẩu đó cũng cực kỳ bất mãn, cũng may gần đây nàng ta còn không có khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mình.

Nhưng mặc kệ thế nào, lời này hẳn là nên nói đi, vì vậy Chu Mạch nói: "Đệ muội, thật ra thì tất cả mọi người cũng không dễ dàng sống, nhị ca của ngươi xế chiều hôm nay đã vào núi đi săn, còn không phải là xây phòng ốc trong nhà tốn chút tiền, những tiền kiếm được trong ruộng đất cũng xài hết. Tiền kiếm được không nhiều lắm nên về sau cũng khó sống a."

Hứa thị chép miệng, muốn nói nhị ca trở lại cũng mang về không ít bạc đi, bất quá trong lòng vừa nghĩ, những thứ này là chuyện nhà họ, nếu Nhị tẩu không muốn nói, nàng nói ra sẽ không tốt, chân mày liền giãn ra một chút, hâm mộ nói: "Mặc kệ như thế nào, cuộc sống của nhị tẩu ngươi là càng ngày càng hi có vọng, nay chỉ kém không có con trai, Nhị tẩu ngươi có thể phải cố gắng nhiều a, nhanh lên sinh cho nhị ca một đứa con trai." Nói xong mỉm cười vuốt ve bụng của mình.


Nói xong chợt nhớ tới cái gì, vội vàng tiến tới trước mặt Chu Mạch, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước Hồ Nhị Lệ đó cũng làm mẹ tới chỗ chúng ta, xách theo bao lớn bao nhỏ gì đó, không biết cùng mẹ ta nói cái gì, nương ta tức giận mắng to nàng không biết xấu hổ, còn gác bỏ những chuyện bọn họ đề cập." Nói xong mặt lo lắng nhìn Chu Mạch.

Chu Mạch nghe xong nhíu nhíu mày, nghĩ thầm mình nghe nhiều lần tin tức đối thủ tiềm này như vậy, đã tô đậm không chênh lệch lắm, nàng cũng nên cùng mình trực tiếp đối mặt đi, nhưng hôm nay không thấy động tĩnh của nàng, địch không động ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa thôi.

"Đệ muội, ngươi cũng là biết ta sau này, không biết trước đó nhị ca của ngươi và Hồ gia Nhị nha đầu có liên quan gì với nhau, nhưng là hiện tại nếu người cùng Trọng Sơn trải qua là ta, vậy sau này cũng sẽ là ta, chỉ có thể là ta, cho nên ngươi không cần thay ta lo lắng, nếu nhị ca ngươi thật sẽ cùng Ngẫu Đoạn Ti Liên kia có gì, vậy ta tình nguyện thoái vị, nhiều nhất chỉ là rời đi." Chu Mạch kiên định nói.

Hứa thị nghe lời của nàng sợ sệt một chút, nàng chưa từng gặp qua Nhị tẩu như vậy, kiên định, không thể xâm phạm. Ý của nàng rất rõ ràng, nếu như Triệu Trọng Sơn có hai lòng, vậy thì rời đi, nhưng ngày sau rời đi nữ nhân có bao nhiêu cực khổ a!

Chỉ là nàng vội vàng an ủi Chu Mạch: "Nhị tẩu, mặc dù bên ngoài cũng đồn đại là nữ nhân kia còn muốn vào cửa Triệu gia ta, nhưng theo bà bà đến thúc hà chúng ta đều không đồng ý, ngươi cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần. Chỉ là về sau cũng đừng ở trước mặt người khác nói những lời rời đi này, đặc biệt là không thể nói trước mặt bà bà ta, nếu không bà nhất định tức giận với ngươi." Không quên dặn dò mấy câu.

Phản ứng kịp mới vừa rồi nét mặt cùng lời nói của mình có thể quá nghiêm túc, chỉ là những lời đó cũng là tùy tâm sinh, vẻ mặt nàng hòa hoãn một chút, lại hỏi tất cả Hứa thị đều chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng những thứ y phục đệm giường gì. Nhắc tới đứa nhỏ trong bụng Hứa thị là bộ mặt chói lọi, liền cùng Chu Mạch lại chuyện trò chút về chuyện đứa nhỏ.


Chị em dâu hai người nói vui mừng, thậm chí đã quên thời gian, đợi Chu Mạch đứng dậy chuẩn bị về nhà thì bầu trời tối xuống. Nàng vừa đi đến cửa liền bị Hứa thị gọi lại: "Nhị tẩu, đừng quên vội vàng sinh con trai."

Vì vậy, Chu Mạch thấy vẻ mặt nàng thành thật trêu ghẹo làm cả khuôn mặt đỏ bừng ra cửa phòng Hứa thị, bà bà Tôn Thị đã ở trong sân cầm củi, cũng không để nàng ở lại ăn cơm, chỉ thúc giục nàng nhanh trở về nấu cơm đi, chớ để Trọng Dơn cùng Đông Nhi đói bụng.

Tâm Chu Mạch nghe lời nói của nàng thì lén nói thầm: "Không ngờ tác dụng món com lê đó của ta chỉ là bản lĩnh trong chốc lát a, hiện tại liền chỉ muốn con trai của ngươi cùng cháu gái ngươi." Nhưng mà vẫn là cười cười cùng nàng nói một tiếng rồi chạy về nhà.

Ra khỏi cửa Lão Viện, liền nhìn đến một hai nam nhân thỉnh thoảng đi ra ngoài làm bảng hiệu tay cầm bàn ghế gỗ trở về nhà mình, còn có hai ba tên tiểu tức phụ ra ngoài ôm củi đốt.

Đang lúc nàng bước nhanh chạy về nhà mình, liền chạm mặt một cô gái đứng trong đường nhỏ, nàng dừng bước lại bắt đầu đánh giá, nhìn tuổi không khác mình là mấy, bộ dạng xem ra là mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc cũng không như nông phụ bình thường, dạng tay áo nhỏ thô đế giày nhét vải, mà là lụa hoa sắc màu đỏ thắm tay áo rộng quần dài. Cho nên Chu Mạch chú ý nàng là bởi vì ở trong thôn xóm có rất ít nữ nhân ăn mặc như vậy, cuộc sống không dễ dàng, trấn trên ngược lại các phu nhân gặp qua một hai người ăn mặc như vậy.

Nguyên nhân nàng dừng bước lại, là bởi vì Chu Mạch có thể cảm thấy nữ nhân này đối với mình nhìn chăm chú cùng quan sát, đối phương thấy Chu Mạch dừng lại không tiến thêm, trước đối với Chu Mạch cúi đầu xuống.


"Tỷ tỷ, hữu lễ." Cô nương này cũng có vẻ tao nhã lễ độ, chỉ là Chu Mạch không có xem nhẹ từ tỷ tỷ trong miệng nàng, ở trong thôn mình bị gọi nhiều nhất là chị dâu, thím, đệ muội, Triệu lão nhị gia. Gọi mình là tỷ tỷ, vị đối diện này vẫn là người đầu tiên. Hơn nữa ở trong thôn xóm hành lễ cúi chào thật đúng là hiếm thấy, mọi người bình thường gặp mặt phần lớn là gọi một chút, hỏi một chút đến nơi đâu a, ăn cơm chưa này đó. Cho nên cử chỉ của cô nương này khiến Chu Mạch có chút cảm thấy giả tạo.

Nhưng mà nếu đối phương hành lễ với mình, đang không rõ ràng lắm đối phương là người nào, Chu Mạch cũng chỉ cúi chào một cái"Vị cô nương này hữu lễ." Bởi vì tóc của đối phương không phải như phụ nhân xuất giá chải lên, mà là trên đầu không búi tóc, hơn phát cũng rải ở đầu vai, rõ ràng một bộ người chưa gả.

Đối phương ngẩng đầu lên, Chu Mạch mới có cơ hội nhìn rõ ràng diện mạo nàng, chỉ thấy đối phương lông mi cong miệng anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn hạt dưa, một đôi mắt to sáng ngời lại lóe lên, trên mặt còn là đồ trang sức trang nhã. Mặc dù không phải là xinh đẹp không gì sánh được, nhưng ở cả trong thôn, cô nương trước mắt có thể đứng nhất.

Mặc dù trong lòng Chu Mạch đã loáng thoáng nhớ được đối phương là người nào, nhưng vẫn có bộ mặt trịnh trọng hỏi: "Xin hỏi vị cô nương này là?"

Lúc nghe hai chữ"Cô nương", trong mắt đối phương hài lòng chợt lóe lên, lập tức đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười vừa thấy đã thương.

"Tỷ tỷ, ngươi tới đây muộn, không biết ta cũng phải, ta là Nhị cô nương nhà lão Hồ ở đầu thôn Bắc, ngươi theo Trọng Sơn ca gọi ta muội muội là được." Âm thanh dịu dàng từ trong miệng của nàng nói ra cũng đặc biệt nghe cảm động.

Hiện tại Chu Mạch đã hiểu tại sao trước kia Triệu Trọng Sơn đối với nữ tử trước mắt này quyết một lòng, không phải là nàng ta thì không cưới. Mỹ nữ nũng nịu như vậy, nhu nhược yếu đuối đặt ở trước mặt nam nhân nào cũng chống đỡ không được, nếu như không phải quan hệ của bọn họ, Chu Mạch cũng cảm thấy mình sẽ động lòng.

Bất quá động lòng là động lòng, nghe từ muội muội trong miệng nàng thì không khỏi cười xùy một hồi: "Thì ra là Hồ nhị tiểu thư, xưng hô muội muội này ta không kêu ra miệng được, muội muội Trọng Sơn chỉ có một là Thu Diệp, nhà mẹ ta cũng chỉ có một đệ đệ, ta không nhớ rõ hai nhà chúng ta có cô muội muội này là ngươi. Lại nói tuổi của ta nhỏ hơn ngươi chút thôi." Triệu Trọng Sơn lớn hơn mình hai tuổi, như vậy Hồ Nhị Lệ lớn lên một chỗ cùng hắn cũng chỉ có thể so với mình lớn tuổi hơn.


Sắc mặt Hồ Nhị Lệ rõ ràng trầm xuống, nhưng mà vẫn duy trì nụ cười: "Bình thường ta đều là xưng Trọng Sơn là Trọng Sơn ca, cho nên tiếng kêu tỷ tỷ cũng không quá đáng."

"Vậy ngươi hẳn nên xưng hô ta là chị dâu mới đúng." Chu Mạch nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nói, so diện mạo ta không được, chúng ta liền liều mạng miệng lưỡi chứ sao.

Thật ra thì, Chu Mạch muốn nói khó nghe hơn, ngươi nói một nữ nhân gấp rút chạy về nhà chồng còn một nữ nhân thì hở ra là gọi thẳng tục danh một người đàn ông khác, còn hở ra là liền kêu ca, sao không dứt khoát chút kêu ca ca, ngươi còn biết xấu hổ hay không. Chỉ là nghĩ đến đối phương không có cho mình vạch mặt, lời nói tổn hại người trước hết giữ lại, sau này nếu nàng trở lại khiêu khích, mình nói không cho phép thì còn có thể nhịn được hay không.

Hồ Nhị Lệ lần này căn bản cũng không có giả bộ mỉm cười, mặt trực tiếp đen, đôi môi động mấy cái cũng không nói ra nửa câu.

Chu Mạch thấy thế cười nói: "Hồ tiểu thư, nam nhân của ta đang ở trong nhà chờ ta nấu cơm đấy, không cùng ngươi nói chuyện được rồi, đi về trước." Nàng nói xong cũng không nhìn nàng ta, liền quay đầu về nhà.

Trên đường không khỏi suy nghĩ, tình địch trước mắt xem ra thật không giống như là đã kết hôn sinh đẻ qua, thật rất trẻ tuổi, đoán chừng là mấy năm này được bảo dưỡng, không giống mình, mỗi ngày nấu cơm thiêu thùa may vá cắt không nói, trước khi Triệu Trọng Sơn trở lại còn phải làm chút việc nặng. Nhưng mà nghĩ đến mình xem như là dung mạo thanh tú, trong lòng nàng đột nhiên sợ hãi, so năng lực mình tuyệt đối chiếm ưu thế, tài sản trong sạch, cần cù chịu khổ, sẽ làm ra tiền. Nhưng nếu như nhà trai là Triệu Trọng Sơn nhìn, những thứ này hắn trừ sẽ để ý thân thể trong sạch ra, cái khác phải là sẽ không để ý.

Chu Mạch cau mày không nhịn được nghĩ, điều kiện của mình so với Hồ Nhị Lệ kia kém nhiều như vậy, hai người còn không có thời gian chung đụng dài, nữ nhân kia ở trước mặt Triệu Trọng Sơn làm nũng, ra sức ngoan hiền, nói không chừng Triệu Trọng Sơn thực sẽ phản bội nàng.

Bình Luận (0)
Comment