Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 53

"Nhưng chàng uống say!" Chu Mạch nghe hắn nói như vậy cũng không mãi dây dưa, trực tiếp kháng nghị nói.

"Ta thừa nhận là lỗi của ta, uống một bầu rượu đã say rồi, có thể là do quá lâu không uống rượu, nhưng mà đầu ta vẫn tinh tường, lúc nàng xông vào ta đã quyết định chuẩn bị rời đi Hồ gia." Triệu Trọng Sơn nói đến xin lỗi khí thế nhưng lại yếu đi không ít.

"Ta đi nhà hắn tìm chàng, vừa tới cửa liền nghe hai lão hồ ly kia nói chiều hôm qua Hồ Nhị Lệ đi trấn trên mua thuốc mê, nói muốn nhét ngươi đang mê đảo nhét vào ổ khuê nữ bọn họ."Chu Mạch tiếp tục bất mãn nói.

Triệu Trọng Sơn nghe nhíu mày kiếm một cái,"Người nhà này thật đúng là. . . . . ." Lời khó nghe phía sau hắn không nói ra miệng.

"Thật là không biết xấu hổ, ta xem cả nhà bọn họ không có gì hay, đều âm hiểm xảo trá." Chu Mạch không nhịn được nói tiếp.

Triệu Trọng Sơn nghe xong lắc đầu cười khổ, nói một câu, nàng a! Chu Mạch thấy bộ dáng hắn như vậy, gặp may tựa sát hắn, ôm hông của hắn nói: "Chàng đừng lo lắng, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản. Tại sao chúng ta phải sợ bọn hắn chứ?"

Triệu Trọng Sơn không có trả lời, tay lại không ý thức vỗ bả vai Chu Mạch, "Chuyện này chung quy là do ta không đúng, chỉ lo phòng người một thước, không ngờ bọn họ còn có một trượng chờ ở đó. Lại càng không ngờ người nhà bọn họ lại. . . . . . Tới tình trạng này." Hắn dừng một chút, lập tức phản ứng kịp: "Tiểu Mạch, tối qua ta vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, làm sao nàng biết võ công?"


Chu Mạch nghe xong lời của hắn hoàn toàn không có ý tức giận, trong lòng rất thoải mái, cảm thấy cho dù sau đó phải đối mặt bao nhiêu người bức bách, cũng không sợ, vợ chồng liền tâm, kỳ nghĩa đồng tâm. Nhưng hôm nay thấy hắn hỏi như thế, nhăn nhó không biết nên làm sao trả lời, nàng biết mấy chữ thì còn có thể tìm chút lấy cớ, thế nhưng chuyện có võ công thật nhất thời không tìm được cái cớ tốt.

"Trọng Sơn, không phải chàng khát nước sao? Ta đi bưng nước cho chàng." Chu Mạch vội vàng tránh khỏi ngực của hắn, khoác áo bước xuống giường, Triệu Trọng Sơn thấy thế chỉ lắc đầu, mặc dù trong lòng hắn nghi ngờ càng ngày càng nặng, nhưng trước mắt phải đối mặt là một cuộc ác chiến sau khi trời sáng.

Chu mạch bưng nước cho hắn đi vào, sau khi Triệu Trọng Sơn uống chút, nhìn bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng rồi, hắn nghĩ một chút, nói cho Chu Mạch: "Tiểu Mạch, nàng bây giờ cũng nên trang thủ, đưa Đông Nhi đến Lão Viện, sau đó dắt ngựa chúng ta cho Hà thúc, để cho hắn ra roi thúc ngựa đi trấn trên, trấn trên tổng cộng có ba tiệm thuốc, để cho hắn đến tra từng nhà, nàng đã nghe bọn họ nói Hồ Nhị Lệ đi trấn trên mua thuốc, vậy thì nhất định có ghi chép, sau khi tra được mang theo người bán cùng sổ sách của nhà đó. Ta đi đem Triệu Tam gia cùng một số thúc bá huynh đệ kêu đến, chuyện tới chúng ta cũng không sợ. Nàng ở Lão Viện đợi không nên quay lại."

"Ta không thể để cho chàng đi đối mặt một mình, đợi bọn ta đi tìm Hà thúc xong sau đó lập tức trở lại." Chu Mạch không thuận theo, kiên định nói.

"Tiểu Mạch, nghe ta an bài, nàng ở Lão Viện đợi, chuyện giải quyết xong ta sẽ tới đó tìm nàng." Triệu Trọng Sơn cũng kiên trì.

Thấy bộ dạng Chu Mạch còn không theo, hắn không nhịn được thở dài: "Tiểu Mạch, tháng nguyệt tín này nàng đã chậm trễ năm ngày không tới, vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng, hôm qua nàng gây chiến như vậy, bây giờ ta nhớ tới cũng cảm thấy sợ. Nàng ở Lão Viện đợi cho thỏa đáng, ngộ nhỡ sau đó mọi người động thủ, cũng không đụng tới nàng. Chuyện là do ta mà ra, ta sẽ xử lý tốt."

Triệu Trọng Sơn nói một mạch xong những câu này sau đó liền đứng dậy mặc quần áo, Chu Mạch thấy thế biết mình kiên trì nữa cũng phí công, cũng không dám kéo dài, vội vàng theo sát phía sau, đi trước đánh thức Đông Nhi ở sát vách.


Triệu Trọng Sơn vừa ra khỏi cửa liền nhắc nhở Chu Mạch mang cho Hà thúc năm lượng bạc, Chu Mạch nghe xong gật đầu nói được.

Một tay Chu Mạch dắt Đông Nhi cặp mắt tỉnh táo, một tay dắt nhóm lão Mã đi đến Lão Viện, trong khi đến đó, tất cả mọi người vẫn chưa rời giường, trước gọi Tôn thị tỉnh, sau đó gọi Triệu Hà thúc ra, trước mặt bọn họ Chu Mạch nói tóm tắt chuyện tối ngày hôm qua một chút.

Triệu Hà thúc vừa nghe, không dám chậm trễ, vội vàng lên ngựa chạy đến trấn trên, Tôn thị nghe xong trong miệng mắng thẳng người Hồ gia là thiếu đức tám đời, chiêu tổn hại như vậy bọn họ cũng có thể nghĩ ra được.

Còn lại Triệu Đại Ngưu hỏi nàng Trọng Sơn đâu rồi, có đi tìm Triệu Tam gia hay không, thấy Chu Mạch gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy nghĩ một chút vẫn lo lắng, liền ra cửa Liễu gia đi tìm ca ca của cùng huynh đệ của mình thương lượng chuyện này một chút.

Chu Mạch không nghĩ tới chuyện sẽ náo lớn như vậy, sớm biết như vậy tối hôm qua nàng trực tiếp đem Triệu Trọng Sơn kéo về nhà, không phải như hôm nay làm cho tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.

Nàng thận trọng nói xin lỗi Tôn thị, nói mình tối qua quá lỗ mãng, mà Tôn thị thế nhưng lại không trách nàng, chỉ nói chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra, Hồ gia nén một bụng đầy ý nghĩ xấu, hôm nay không được như ý thì ngày mai vẫn sẽ tiếp tục, cho nên không trách nàng, còn khen nàng đánh tốt.

Nhưng mà vẫn nén không được đáy lòng buồn bực hỏi nàng đánh như thế nào lại thắng được mấy người Hồ gia, Chu Mạch nhăn nhó nói: "Nam nhân thì chuyên đá hạ bộ của bọn họ, một cái đã khiến cho bọn họ không đứng dậy nổi, nữ nhân thì đánh bụng các nàng, đợi các nàng che bụng thì nắm tóc tát bạt tai."


Chỉ là, Tôn thị đối với lời nói của Chu Mạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không nhịn được khen nàng có phương pháp thích đáng, nói nếu cuối cùng tối hôm qua Hồ Nhị Lệ được như ý, Trọng Sơn chỉ có bị đánh rớt răng nuốt vào trong bụng, cưới nàng làm thiếp, thú cái loại nữ nhân đó về như c** chuột phá hư nồi cháo lớn, sau này nàng ở trong thôn xóm không ngốc đầu lên được, hơn nữa tương lai còn có thể cho Triệu Trọng Sơn mang đỉnh nón xanh nữa.

Hứa thị ở hướng tây đang lúc cũng đã nghe bọn họ nói chuyện, đỡ bụng đứng lên hỏi làm sao, nhưng bị Tôn thị đuổi về nhà nghỉ ngơi, nói cho nàng biết là không có việc gì , sợ nàng lo lắng động thai khí.

Làm việc nửa canh giờ, trong Lão Viện đã tụ tập hơn mười cô vợ của Triệu gia, có cấp bậc bá mẫu và thím, cũng có chị dâu đệ muội ngang hàng. Các cô nương không lấy chồng bình thường không tham dự loại sự kiện quần thể ẩu đả này, những tiểu tức phụ và bà lão chà sát tay, giống như cắn loại thuốc lắc hưng phấn, lần trước đánh nhau đã qua hai năm, tay đã sớm ngứa, lần này cần phải đánh cho đã nghiền; trách Chu Mạch tối qua đi thu thập Hồ Nhị Lệ sao lại không kêu mình, đã sớm không ưa hồ ly tinh đó, ngay cả đại tẩu Lý thị bình thường cùng mình không hợp nhau cũng kích động mà nói đợi lát nữa phải xé nát miệng hồ ly tinh kia, Chu Mạch nghe xong đầu đầy hắc tuyến, mặc dù nàng đã sớm biết cái thời đại này người trong dòng họ ý thức rất mạnh, nhưng bây giờ không có nghĩ đến người dân trên đất này hung hãn tới mức như thế a, các nữ nhân cũng thích đánh nhau như thế a.

Các nam nhân còn lại nghe Triệu Đại Ngưu cùng Triệu Trọng Sơn cho gọi, trực tiếp đến nhà Chu Mạch, chỉ nghe bình thường sơn thôn buổi sáng yên tĩnh lúc này lại náo náo nhiệt nhiệt.

Trong sân nữ nhân càng tụ càng nhiều, có người đã chạy tới nói là thấy một nhóm lớn nam nam nữ nữ của Hồ gia đang chạy tới nhà Chu Mạch.

Các nữ nhân trong sân vừa nghe, đập bể nồi, la hét đến nhà Chu Mạch, vì vậy phần lớn liền hùng dũng kéo nhau đuổi đến nhà Chu Mạch, Tôn thị thấy Chu Mạch không động, hỏi nàng vì sao, Chu Mạch thưa dạ mà nói Trọng Sơn không để cho nàng đi, muốn nàng ở Lão Viện chờ.

Tôn thị nghe xong, gật đầu tán dương Trọng Sơn suy tính có đạo lý, nói cơ hội Chu Mạch đánh nhau ở nơi nào tương đối lớn, trước hết để cho nàng ở Lão Viện đợi.

Thấy mọi người bỏ đi như ong vỡ tổ, Chu Mạch đang ở Lão Viện ngồi chờ, nàng thật sự ngồi không yên, phải đi phòng bếp trước làm điểm tâm cho Hứa thị, sau khi làm xong suy nghĩ một chút có cái gì không đúng, mọi người trong Triệu gia đi cũng chưa có ăn cơm, lúc này trời vừa sáng, lại tiến vào phòng bếp nấu một nồi cháo lớn.


Cho đến khi Chu Mạch cũng nấu được một nồi cháo lớn, cũng không một bóng người trở lại trở lại, nghĩ đến Triệu Hà thúc trực tiếp đến nhà mình, nhưng những nữ nhân kia cũng phải trở lại đưa cho mình cái thư từ a, họ không biết người trong cuộc như mình ở chỗ này nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng a.

Chu Mạch thật sự ngồi không yên, nói một tiếng cho Hứa thị liền đứng dậy đến nhà mình, để Đông Nhi ở lại chỗ này mà chờ, nàng cảm giác trong bụng mình còn chưa có viên trứng thụ tinh a, lại nói cho dù có nhiều nhất chỉ có mấy ngày, sẽ không có chuyện gì, sau đó mình chỉ trộm nhìn tình huống bên kia một chút.

Sắp tới cửa nhà mình, chu mạch liền thế nhưng không có nghe được trong viện của mình truyền đến bất kỳ âm thanh gì, nàng rón rén vào sát vách Lý Thị Gia trong, theo chân tường nghe lén một cái bên kia truyền tới động tĩnh.

Chỉ nghe bên kia truyền tới âm thanh của một mình Triệu Trọng Sơn, cao vút trầm ổn: "Lý Chính đại nhân, mới vừa rồi Hồi Xuân đường bán thuốc đưa sổ ghi chép ngài cũng nhìn rồi, bầu rượu ôm trở về từ Hồ gia cũng xin đại phu nghiệm qua, chuyện hôm nay ngài xem nên xử lý như thế nào?"

Chỉ nghe kế tiếp một hồi nhốn nha nhốn nháo lên tiếng phê phán, tất cả mọi người đang trách người Hồ gia sử dụng thủ đoạn làm tâm trí mê muội, làm chuyện thất đức như vậy, không phải là người a. Sau đó âm thanh Lý Chính đại nhân chậm rãi vang lên, trong tiếng chửi bới lung tung lộ vẻ uy nghiêm mười phần: "Trọng Sơn, Triệu Tam gia, chuyện này ta xem ra cứ tính như vậy, Đại Nạo bọn họ làm sai chuyện, nhưng cũng đã nhận được dạy dỗ, sau này bảo bọn họ đàng hoàng một chút là được. Chỉ là các ngươi cũng không cần thiết vì chuyện này mà khai báo, hai bên đều thối lui một bước."

"Nếu Lý Chính nói như vậy, vậy chúng ta cũng cho lão ca ngươi chút thể diện, chuyện này cũng không so đo nữa." Âm thanh Triệu Tam gia.

"Chỉ là, Lý Chính đại nhân, hôm nay vợ chồng Trọng Sơn không thể nhận không hãm hại như vậy, kính xin Lý Chính đại nhân cho cái công đạo, về sau chúng ta cùng nhà họ không có bất kỳ qua lại nào, hai bên cũng không lui tới nữa." Âm thanh Triệu Trọng Sơn vang vang có lực, Chu Mạch nghe trong lòng hưng phấn a, nhịn được kích động đi lên bổ nhào vào Triệu Trọng Sơn, đây mới là tướng công của mình nha, quá có lực rồi.

"Trọng Sơn, cái này ta cũng bảo đảm, về sau Đại Nạo của nhà bọn họ tuyệt sẽ không quấy rầy các ngươi nữa. Chuyện hôm nay liền dừng ở đây đi, tất cả mọi người giải tán đi, cũng nên trở về ăn điểm tâm rồi." Sau khi Lý Chính nói xong, liền nghe được đám người bên trong viện tử từ từ tiêu tán, mặc dù người Triệu gia được tiện nghi, nhưng là thật cũng không tra cứu nữa, trừ các nữ nhân nhất quyết không tha ngoài miệng nói thêm mấy câu, cũng đều tản đi.

Bình Luận (0)
Comment