Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 62

"Nhị thẩm? Mấy ngày nay không có nghe nói Nhị thẩm có chuyện gì a." Trên mặt Tiểu Lý thị hiện vẻ nghi ngờ đáp, cảm thấy Chu Mạch hỏi vấn đề này có chút kỳ quái, không kìm được hỏi nàng tại sao.

"Không có gì, chính là hỏi một chút, quan tâm bà bà nhà mình, đúng rồi các ngươi nấu cháo mồng 8 tháng chạp sao?" Chu Mạch thấy không lấy được tin tức gì từ Tiểu Lý thị, liền dời đề tài đi.

"Không, đại ca ngươi chẻ củi ở trong sân, mặc dù không giống như nhà ngươi muốn đưa mười mấy hai mươi chén, chúng ta cũng muốn đưa bảy tám chén, chỉ là không có vật liệu gì nên miễn cưỡng gọp đủ tám dạng." Tiểu Lý thị trả lời.

"Người trong thôn không phải đều là như vậy, gom đủ tám dạng đã không coi là sai rồi, chị dâu, không có việc gì ta liền về trước. Kim chỉ đưa tới cho tẩu rồi, trời rất lạnh, không làm trễ nãi tẩu làm việc." Chu Mạch nói xong muốn đứng dậy.

Tiểu Lý thị thấy thế trước hết ấn nàng xuống, xoay người nói muốn đưa cho Chu Mạch tiền, Chu Mạch vội vàng khoát tay nói chỉ có mấy đồng tiền, không cần, nói xong đi ra nhanh, vô luận Tiểu Lý thị nhún nhường thế nào chính là không thu, nói rằng không chừng cần chị dâu hỗ trợ việc gì đấy.

Thấy Chu Mạch chết sống không thu mấy văn tiền này, Tiểu Lý thị cũng đành thôi, chỉ nói sau này nếu có cái gì cần giúp đỡ chỉ cần kêu một tiếng là được.

Rời khỏi nhà Tiểu Lý thị, Chu Mạch liền suy nghĩ chuyện bà bà cưới thiếp cho trượng phu mình vẫn chưa ai biết, người biết nhất định cũng không nhiều. Hôm nay chỉ có thể đi Lão Viện hỏi thăm đệ muội Hứa thị, dù sao nàng và Tôn thị sống chung lâu ngày, sẽ biết chuyện gì xảy ra.

Nghĩ được như vậy, Chu Mạch liền xoay người đến Lão Viện, trên đường gặp mấy người trong thôn cũng đều cười chào hỏi, nhưng khi nhìn mọi người vui vẻ ra mặt chào hỏi mình, cũng không giống Tiểu Lý thị nói với mình. Nhưng mà vẫn từ trong mắt một hai người thấy được đồng tình, cũng có bội phục.

Đang đi về phía trước, Chu Mạch liền thấy một phụ nhân lạ mặt ven đường, búi tóc ngược lại giống nữ nhân trong thôn tới không thể nghi ngờ, chỉ là bộ quần áo trên người sang trọng hơn một chút so với những người khác, hơn nữa không phải là cùng mấy người kia đứng làm đất, một mình cách đám người có vài bước xa.


Không biết người này, Chu Mạch theo lễ tiết tính cười với người này, không chào hỏi với nàng, cũng không biết xưng hô như thế nào.

Ai ngờ, sau khi nàng kia chạm được ánh mắt mỉm cười của Chu Mạch thì khinh thường xoay đầu, Chu Mạch ngẩn người một chút, nhưng cũng không để ý, không cần thiết để một người không quen biết ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Nhưng là, lúc mới vừa đi ngang qua bên người nàng ta lại rõ ràng nghe được: "Vượt qua cái gì mà vượt qua, xem ngươi còn có thể vui vẻ bao lâu?"

Nghe nói thế, Chu Mạch dừng bước, quay đầu lại đi tới trước mặt nàng ta, "Xin hỏi, ngươi mới vừa rồi là nói ta?"

Ai ngờ nàng kia biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, thấy mặt Chu Mạch nghiêm túc còn có chút đè nén hỏi mình, vội vàng thay một bộ tươi cười, trong âm thanh cũng lộ ra nịnh bợ: "Nhị tẩu, ta mới vừa rồi không lên tiếng a, tẩu nghe lầm thôi."

Chu Mạch nghe nàng gọi mình là Nhị tẩu, mặc cũng cùng người khác bất đồng, cũng không làm bạn cùng phụ nhân khác, quan sát cẩn thận khóe mắt đuôi mày lộ ra phong trần, nàng đoán được người này chính là thiếp của Triệu Tề gia Hoa Lan.

"Đừng, cái thanh danh Nhị tẩu này ta không dám nhận, ta chỉ nhận thức một đệ muội là Lục thị, ngươi nhiều nhất cũng chính là người thiếp." Mặt Chu Mạch khinh bỉ nhìn nàng ta nói.

Bởi vì đã sớm nghe nói người này là đồng chí lui tới mật thiết cùng tiểu tam hồ ly tinh Hồ Nhị Lệ, mới vừa nghe câu nói kia, có thể là do người Hồ gia kích động, đã sớm đối với mình bất mãn trong lòng, tuy nói hai người không xung đột lợi ích, nhưng là bọn họ thuộc về phe cánh bất đồng, Chu Mạch là đại biểu cho phe cánh vợ cả, mà Hoa Lan là bên đối lập — Đại biểu cho phe cánh tiểu tam.

Hai người không thuộc về cùng một phe cánh, nên là người ở hai bên phe cánh đối địch gặp mặt, vì vậy không cho đối phương sắc mặt tốt, Chu Mạch cảm thấy cũng không cần thiết cho đối phương sắc mặt tốt, đối với nữ nhân biết rõ nam nhân có gia thất còn bò lên giường, Chu Mạch luôn luôn khinh thường, mặc dù nói trách nhiệm chủ yếu là do nam nhân không nắm chặt lưng quần, nhưng loại nữ nhân này cũng thêm vào dầu khi lửa cháy.


Không ngờ Chu Mạch lại nói mình như vậy, Hoa Lan tức giận mặt đỏ rần, Hoa Lan đưa ra ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ vào Chu Mạch: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . .." Rồi lại không thể nào phản bác, chỉ vì mỗi lời nói của Chu Mạch đều là sự thật.

Chu Mạch thấy nàng nổi giận, trong lòng mình ngược lại không tức giận nữa, trên mặt cũng bình tĩnh chút, bắt được tay nàng chỉ mình kéo xuống.

Thản nhiên nói: "Một thị thiếp như ngươi chỉ vào Nhị tẩu của mình, thật là rất bất kính, chẳng qua ta là trưởng bối ngươi, lần đầu tiên thì sửa chữa cho ngươi, không có lần sau nữa đâu." Chu Mạch nói lời này hơi lớn, mấy phụ nhân một bên đều nghe được, họ cũng nghiêng đầu nhìn sang bên này, thấy Hoa Lan, mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, dù sao đứng ở nơi này đều là chính thê, họ thấy thế thì bu lại, miệng cũng không có nhàn rỗi.

"Ô, ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là hồ li tinh chuyên quyến rũ nam nhân." Một người trong đó là biểu tỷ của Lục thị, đã đến Triệu thôn, trước vẫn bất bình thay Lục thị, miệng của nàng cũng tương đối độc, thấy Hoa Lan một lần mắng nàng ta một lần.

"Chị dâu, ngươi nói thị thiếp này như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy, cả ngày quang minh chính đại ra ngoài đi dạo, thiếp không phải là người làm sao? Thế nào thiếp này cũng chưa có một chút tự giác của người làm." Một người phụ nhân khác đứng bên cạnh phối hợp nói.

"Nếu so sánh người không mặt mũi, thì là thiên hạ vô địch!" Người phụ nhân thứ ba cũng lên tiếng phụ họa.

Lúc mọi người ngươi một câu ta một câu chế nhạo, Hoa Lan đâu còn đứng vững được bước chân, tức giận tới nước mắt cũng rơi, liền giẫm chân quay người đi.

Thấy nàng đi, Chu Mạch lại cùng mấy vị chị dâu đệ muội thím nói xấu mấy câu, rồi đi Lão Viện.

Ở trên đường, Chu Mạch suy tư một chút câu mới vừa rồi Hoa Lan kia nói: "Xem ngươi còn có thể vui mừng bao lâu?", đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, không thể nào Hoa Lan sẽ đối với mình như thế, tuy nói nàng ta và Hồ Nhị Lệ quan hệ tốt, có thể vì bằng hữu oán trách, nhưng trong lời nàng ta nói lộ ra tin tức, đó chính là nàng ta biết Chu Mạch gặp việc khó, Hoa Lan thường ngày cũng chỉ thân cận cùng Hồ Nhị Lệ, như thế xem ra, chuyện Tôn thị để cho chồng mình cưới thiếp chẳng lẽ có quan hệ cùng người Hồ gia, nghĩ như vậy, Chu Mạch đi nhanh hơn.


Đến Lão Viện, phát hiện Tôn thị đang ở trong phòng bếp nhóm lửa, bây giờ Tôn thị thấy Chu Mạch có thai, cũng không tiện để cho nàng tới đây giúp đỡ, chỉ là hỏi chuyện bà ta nói cùng nàng hôm qua suy tính thế nào.

Chu Mạch chỉ nói đến tìm Hứa thị nói chút chuyện may vá, cũng không trực tiếp trả lời bà ta, Tôn thị cũng biết bây giờ từ nàng không đột phá được, chỉ có thể xuống tay từ trên người con trai mình, nghĩ thầm chờ lúc Trọng Sơn đưa cháo mồng 8 tháng chạp nhất định phải cùng hắn nói rõ ràng việc này.

Sở dĩ Tôn thị có tâm tư liều lĩnh cho con thứ hai của mình cưới thiếp, trừ sau lưng có người chỉ ra, mấu chốt là nhìn con dâu thứ hai này ăn mặc càng ngày càng xa xỉ, chỉ nói áo bông mùa đông này, ít nhất thấy nàng mặc bốn năm bộ mới, mặc dù nói nàng cũng may cho mình cùng Triệu Đại Ngưu hai bộ, mỗi ngày Trọng Sơn và Đông Nhi mặc cũng là bộ đồ mới, nhưng bạc không phải xài thế này, như vậy quá phá của, hơn nữa thấy Trọng Sơn càng ngày càng nghe lời của nàng dâu này, trong lòng bà thấy trống trải.

Chu Mạch tất nhiên không biết bà bà mình ở trong phòng bếp có ngàn vạn suy nghĩ, trực tiếp gõ cửa vào phòng Hứa thị.

Bây giờ Hứa thị mới vừa qua tháng thứ ba, đã ổn định, cũng có thể xuống giường đi vài bước, chỉ vì thân thể gầy yếu, nên không dám làm việc gì tốn sức.

Thấy Chu Mạch tới nàng rất vui vẻ, vội vàng nhường chỗ ngồi, mình cũng ngồi ở bên cạnh nàng.

Thấy Hứa thị, Chu Mạch mới nhớ tới mình mua vải bông mềm thì cố ý mua nhiều hơn, cho Hứa thị, ngày hôm nay vốn là không có ý định tới Lão Viện, thấy nàng mới nhớ tới chuyện đó.

"Đệ muội, mấy ngày trước ta mua chút vải bông ở trấn trên, làm một ít quần áo cho đứa bé mới sanh, cố ý mua nhiều hơn chút đưa cho ngươi, lúc đến đây lại quên mang đi, để lúc nhị ca của ngươi tới để cho hắn mang tới vậy." Chu Mạch nói.

"Nhị tẩu, tẩu khách khí quá, bây giờ tẩu có thai, ta còn chưa đi xem tẩu, tẩu đã tới, tẩu như vậy để cho ta là đệ muội cũng xấu hổ. Lại còn cho chúng ta đồ." Hứa thị thẹn đỏ mặt nói.

"Ha ha, trong bụng ngươi là cháu ruột của ta và nhị ca ngươi, đối tốt với hắn sao lại phiền chứ." Chu Mạch nói đùa.


Nghe nàng nói như vậy, Hứa Thị cũng cười, chỉ hỏi nàng mấy ngày trước đây sao lại trở về nhà mẹ, Chu Mạch chỉ đáp nhà mẹ xây phòng mới, ở đó mấy ngày.

Hứa thị đột nhiên nhớ tới chuyện vài ngày trước Chu Mạch đánh người, liền nhỏ giọng nói với nàng: "Nhị tẩu, lúc trước tẩu đánh người Hồ gia, tuy nói sau đó đã giải quyết, ta nghĩ người Hồ gia cũng không hiền lành, không chừng sau lưng sẽ tìm chiêu gì đối phó tẩu, đoạn thời gian này tẩu phải cẩn thận một chút."

Chu Mạch nghe xong gật đầu: "Đúng vậy, ta biết rõ cả nhà bọn họ không có một người nào dễ chọc, sau này ta chú ý một chút là được."

Thấy Hứa thị không tiếp tục nói, Chu Mạch cũng không tiếp tục, trực tiếp hỏi: "Đệ muội, ngươi có biết hôm qua nương cùng đại tẩu nghe tin ta vừa trở về liền tới chỗ của ta không?"

Hứa thị nghe xong cũng tò mò giống Tiểu Lý thị: "Việc này ta thật sự không biết, không biết hai người bọn họ tìm tẩu có chuyện gì?"

"Cái này cũng không để cho ngươi đoán đúng, đoán chừng ngươi đoán thủng cả trời cũng đoán không được, họ nói muốn cho Trọng Sơn cưới người thiếp!" Chu Mạch nói.

"Cái gì? !" Hứa thị nghe xong kêu một tiếng, Chu Mạch vội vàng che miệng của nàng, lo lắng bà bà còn ở trong phòng bếp nhóm lửa nghe được.

"Nhị tẩu, tại sao có thể có loại chuyện như vậy?" Hứa thị phản ứng kịp, một lát sau bình tĩnh hỏi.

Chu Mạch thấy nàng phản ứng như thế, biết nàng chắc cũng không biết, chỉ kể với nàng hành động và lời nói của Tôn thị và Lý thị hôm qua.

Hứa Thị nghe mà trợn mắt há hốc mồm: "Nhị tẩu, họ không khi dễ tẩu như vậy chứ. Đây chính là tìm kế mượn cớ nhất định buộc tẩu và nhị ca đồng ý chuyện này. Nhưng ngàn vạn lần tẩu không thể đồng ý, tẩu phải tỉnh táo, sau này không chừng ngày nào đó họ cũng muốn để Hà thúc tái giá lấy người thiếp, nhà mẹ chúng ta cũng không có nhiều huynh đệ như Lý thị, không ai cho chỗ dựa, tự mình sẽ phải cứng rắn." Hứa thị nghĩ tới không chừng Chu Mạch hôm nay chính là nàng ngày mai.

Bình Luận (0)
Comment