Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 76

Tào chưởng quỹ đầu tiên là giới thiệu Chu Mạch với hai người Lưu bộ đầu : "Vị này là phu nhân Trọng Sơn huynh."

Lưu bộ đầu cùng người nọ tiến lên làm lễ ra mắt, đều gọi chị dâu, thái độ cung kính, người nọ cũng tự giới thiệu mình nói trước kia cùng ở trong doanh với Triệu Tham tướng, Cao Tử Việt.

Giới thiệu xong, Chu Mạch thấy ba nam nhân bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, rất không quen, chỉ hỏi Tào chưởng quỹ có cần chính mình tự đi kêu Triệu Trọng Sơn đang bồi rượu ở sát vách về hay không.

Lưu phô đầu không có trả lời, mà là dùng ánh mắt hỏi thăm vị Cao công tử đang ngồi ở một bên, chỉ thấy người nọ lắc đầu, Lưu bộ đầu mới khiêm nhường trả lời Chu Mạch.

Thật sự không chịu nổi an tĩnh trong phòng, Chu Mạch liền đứng dậy nói trước tiên tháo hàng trên xe ngựa xuống thôi. Nàng thật ra là muốn mượn cơ hội gọi Tào chưởng quỹ ra hỏi thăm nguyên do, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận là muốn nhìn một cái hắn mang theo thứ gì tốt đến.

Tào chưởng quỹ cũng đang cảm thấy ngồi ở bên cạnh hai nam nhân mặt đen có chút câu nệ, nghe Chu Mạch đề nghị, như nghe đến Thiên Lại Chi Âm, vội vàng gật đầu làm cái tư thế mời, theo Chu Mạch ra khỏi phòng.

Theo chưởng quỹ tới còn có hai người làm trong điếm của bọn họ, Chu Mạch nhìn cũng quen mặt, nhưng không nhớ tên, hai tiểu tử này ngược lại rất là thân thiết gọi Chu Mạch là chị dâu.

Tào chưởng quỹ đưa tới không chỉ là một chút mới mẻ rau dưa cùng thịt, còn có pháo... Cũng tặng vài dây.

Ngoài miệng nói Tào chưởng quỹ quá khách khí, cặp mắt Chu Mạch đã tỏa lục quang nhìn chằm chằm gì đó trên xe ngựa rồi, miệng cũng cười đến toét tới mang tai.


Chỉ điểm hai người làm gỡ các thứ xuống rồi sắp xếp vào chỗ cần để, Chu Mạch mời bọn họ đi phòng tiếp khách nhỏ phía tây, chỗ này là thời điểm xây nhà Chu Mạch tính chừa lại, muốn phân khách nam và khách nữ ra. Sau đó vội vàng rót nước trà cho bọn hắn.

Tào chưởng quỹ thấy cũng không có người ngoài, tự nhiên rất nhiều, hỏi Chu Mạch thân thể thế nào, nói mùng bốn sẽ dẫn theo cả nhà tới đây chúc tết, khiến nhà Chu Mạch đến lúc đó cần phải ở nhà chờ. Lại đưa một trăm lượng cho nàng, Chu Mạch mặt mày hớn hở nói mình cũng không khách khí, thò tay mà tiếp nhận.

Đối với vấn đề hắn hỏi, nhất nhất trả lời, cũng nói mình và Triệu Trọng Sơn phải thương lượng, đầu năm hoặc là mùng sáu đi trấn trên chúc tết bọn hắn.

Hai người nói đến việc nhà, Chu Mạch liền hỏi lai lịch hai người ở phòng chánh. Tào chưởng quỹ cũng cau mày nói không rõ ràng lắm, chỉ hôm nay thời điểm đang cất đồ lên xe ngựa, Lưu phô đầu liền dẫn người kia đến nhà mình, hỏi thăm Triệu Trọng Sơn. Nghe nói Tào chưởng quỹ ngày hôm nay cũng tới, liền cùng nhau thuận đường tới.

Thấy không chiếm được tin tức hữu dụng gì từ Tào chưởng quỹ, Chu Mạch liền lại hỏi tình trạng Tào phu nhân gần đây cùng tình huống buôn bán trong điếm. Cuối cùng thật sự đợi không nổi nữa rồi, liền đứng dậy đi sát vách gọi Triệu Trọng Sơn đã uống đỏ bừng cả mặt trở lại, vừa đúng nhà kia tiệc rượu cũng vừa tan, chỉ là một Đường Thúc giữ Triệu Trọng Sơn lại hỏi.

Hỏi Triệu Trọng Sơn cảm giác như thế nào, nàng không rõ ràng lắm tửu lượng nam nhân mình, nhưng là trước đêm hôm đó ở Hồ gia lúc hắn uống say, nói chuyện đầu lưỡi cũng triệt không thẳng.

Mà hiện tại, cũng không tốt được bao nhiêu, chỉ là đi bộ còn không có hình chữ S, không cần Chu Mạch d ìu. Mặc dù mắt say lờ đờ mông lung rồi, mặt đỏ, nói chuyện ngược lại vẫn bình thường, thấy mấy con ngựa trong viện của mình liền nghi ngờ hỏi Chu Mạch người đến.

Chu Mạch đang lúc hắn vào phòng chánh trước nói cho hắn tình huống ở trong nhà, để cho hắn chuẩn bị tâm tư.

Trong phòng Lưu phô đầu và Cao công tử thấy Triệu Trọng Sơn liền quỳ chân sau xuống hành đại lễ, Triệu Trọng Sơn đầu tiên là sửng sốt một chút, Chu Mạch có thể cảm thấy rõ ràng thân thể của hắn chấn động, xem ra Cao công tử đến khiến cho hắn quá ngạc nhiên, cảm giác say cũng hết hoàn toàn.


Cũng từ trên mặt Triệu Trọng Sơn thấy được vẻ không bình tĩnh hiếm thấy, hắn vội vàng tiến lên dìu hai người đang quỳ dưới đất, trong miệng nói qua không cần đa lễ, mình đã sớm thoát khỏi quân tịch.

Triệu Trọng Sơn rõ ràng rất kích động, mà cặp mắt Cao công tử thế nhưng cũng có chút đỏ, chỉ có Lưu phô đầu coi như bình tĩnh, chỉ từ hắn mím chặt đôi môi run rẩy cũng có thể nhìn ra hắn rất kích động.

Chu Mạch biết ba người bọn hắn nhất định có lời muốn nói, Triệu Trọng Sơn sau khi ngồi xuống nàng liền nói đi pha một ấm trà mới cho bọn hắn rồi rời đi.

"Trọng Sơn huynh! Ban đầu từ biệt, cho tới bây giờ đã gần một năm, không ngờ chúng ta còn có cơ hội gặp lại!" Cao công tử mới vừa rồi ở trước mặt Chu Mạch nghiêm cẩn bình tĩnh, hiện tại rất là nhiệt tình.

" Tử Việt! Ta Hà Tăng nghĩ đến sẽ có hôm nay, thấy huynh, giống như nói ngày giết tặc như mới hôm qua." Triệu Trọng Sơn không nhịn được thổn thức.

"Đúng vậy a, không ngờ Trọng Sơn huynh thật tháo giáp quy điền rồi. Đầu năm Hầu Gia vô luận sao cũng không giữ được huynh." Cao Tử Việt vừa nói vừa quan sát phòng: "Phòng này tuy nói bố trí cũng coi như tinh xảo, so ra vượt phủ đệ trong kinh thành, hôm nay nghe nói huynh còn tự xuống ruộng làm, việc này nếu để Hầu Gia biết, nhất định phải nói huynh mấy câu."

"Ta chỉ thích cuộc sống phàm phu này, trong thôn này, ăn ở cũng rất tốt, quần áo không cần tốt giữ cho ấm là được, cơm không cần nhiều no bụng là được. Hôm nay tử càng ngày này không biết có chuyện gì?" Triệu Trọng Sơn nghe được trong lời của hắn có ý ghét bỏ căn nhà nhỏ này, nội tâm có chút không thích, nhưng mà trên mặt lại cũng chỉ nhíu mày.

"Trọng Sơn huynh, chắc huynh cũng có nghe nói, đại binh triều đình muốn viễn chinh An Nam, Hầu Gia được bổ nhiệm làm Nam chinh Tướng quân, chấp chưởng ấn soái, Hầu Gia cố ý sai ta tới thăm dò ý tứ Trọng Sơn huynh, có thể nguyện ý sẽ ra trận giết địch cùng Hầu Gia hay không?" Cao Tử Việt cũng là thông minh, biết mình mới vừa rồi không kiềm hãm được biểu lộ nội tâm bất mãn đối với Triệu Trọng Sơn, thấy Triệu Trọng Sơn hỏi cũng liền đi thẳng vào vấn đề.


" Chuyện Viễn chinh An Nam, mấy ngày nay lúc đi trấn trên thật có nghe nói, Trọng Sơn biết ý tứ Hầu Gia rồi. Trải qua mấy năm đao thương tranh đoạt với Thát tử, bây giờ không muốn lại tiếp tục tham dự chiến sự nữa. Vả lại Tử Việt huynh cũng biết ta bệnh cũ khó khăn, ta sợ đến An Nam càng thêm liên lụy Vương Gia, cho nên kính xin huynh trở về chuyển đạt lời nói Trọng Sơn với Hầu Gia, nói Ngài đã nâng đỡ Trọng Sơn thật nhiều, chỉ là bức thân thể này thật sự là lo lắng kéo chân mọi người." Triệu Trọng Sơn nói thấu tình đạt lí, mặt nghiêm túc, xem ra không có nửa điểm giả dối.

Lưu bộ đầu cùng Cao Tử Việt biết rõ tính Triệu Trọng Sơn, biết hắn nói một không hai, là người hết lòng tuân thủ lời hứa, hôm nay xem ra hắn thật không muốn lại ra quân rồi.

Cao Tử Việt nghe xong nhíu mày, thật ra thì Hầu Gia cũng không hạ tử lệnh cho hắn, chỉ nói thuyết phục hết sức là được, nếu như Triệu Trọng Sơn thật sự không muốn liền dừng tay, không thể cưỡng cầu.

Suy nghĩ một chút, Cao Tử Việt vẫn khuyên nhủ: "Trọng Sơn huynh, đại trượng phu nên đặt tâm ở triều đình, ở quân đội. Vùi ở thôn trong núi nhỏ này, thật sự là uất ức huynh hùng tài vĩ lược."

Triệu Trọng Sơn nghe xong liền nói: "Tử Việt huynh lời ấy sai rồi, ta vốn là Phàm Phu Tục Tử, may mắn được Hầu Gia thưởng thức mới có ngày đó, thiết nghĩ huynh so với ta muốn mạnh hơn gấp trăm lần, vô luận là vũ văn lộng mặc hay là so súng đùa bỡn đao, Tử Việt huynh hơn ta xa. Có huynh ở đây, Hầu Gia sẽ không lo lắng chuyện Nam chinh."

Nghe Triệu Trọng Sơn tán dương, Cao Tử Việt có chút lâng lâng, hắn thường ngày tâm cao khí ngạo, người có thể vào mắt không có mấy người, mà Triệu Trọng Sơn chính là một trong số đó. Thấy người mình tôn kính có thể khen bản thân như thế, trong lòng hắn rất vui mừng.

Chỉ là, hắn càng muốn cùng Triệu Trọng Sơn kề vai chiến đấu, vì vậy Cao Tử Việt lại nháy mắt với Lưu bộ đầu bên cạnh, vì vậy Lưu bộ đầu cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.

Nhưng vô luận hai người nói như thế nào, Triệu Trọng Sơn đều có lý do tới từ chối, nhìn sắc trời không còn sớm, Triệu Trọng Sơn liền hỏi bọn hắn có nguyện ý lưu lại ăn cơm hay không.

Cao Tử Việt cùng Lưu bộ đầu cũng do dự một chút, nhưng là cuối cùng bọn họ vẫn gật đầu đồng ý, bọn họ nghĩ thầm trên bàn rượu sẽ khuyên nữa, hi vọng Triệu Trọng Sơn có thể thay đổi chủ ý.

Triệu Trọng Sơn lại ra khỏi phòng hàn huyên với Tào chưởng quỹ một hồi, nói biết hai người kia hôm nay không đi, để Tào chưởng quỹ trở về trước, Chu Mạch lấy thịt heo rừng hun từ trong hầm ngầm ra, còn có Bồ Đào Tửu mình cất cho Tào chưởng quỹ, để cho hắn trở về nếm thử một chút, không thể để người ta tặng cho một xe lớn, mình cái gì cũng không đáp lại.


Cơm tối, Chu Mạch không để cho Triệu Trọng Sơn không vào phòng bếp nửa bước . Nàng không muốn nam nhân mình ở trước mặt thủ hạ ngày xưa mất thể diện. Đông Nhi nhóm lửa, Chu Mạch nấu cơm, tổng cộng làm sáu món ăn một món canh, bưng lên cho ba nam nhân xong, mình liền cùng Đông Nhi ăn ở tây phòng .

Ba nam nhân đã lâu không gặp mặt, lại là cộng sự nhiều năm, cộng thêm uống chút rượu, uống đến rất khuya cũng không có chút ý tứ ngừng nghỉ nào, Chu Mạch bất đắc dĩ chỉ đành phải lên giường ngủ trước.

Ngày thứ hai Chu Mạch và Triệu Trọng Sơn cùng giường chung gối sau nàng lần đầu tiên tỉnh muộn hơn so với hắn, thấy nam nhân bên cạnh ngủ say sưa, tiếng ngáy đều đều, biết hắn hôm qua nhất định sau nửa đêm mới lên giường, không đành lòng quấy rầy hắn, rón rén đi xem Đông Nhi, lại thấy tiểu cô nương đang tự mình mặc quần áo đấy.

Nghĩ đến hai người kia bị Triệu Trọng Sơn an bài đến phòng ngủ phía tây, hôm qua nàng làm cơm tối xong liền đi dọn dẹp.

Mãi cho đến khi ăn xong điểm tâm, ba nam nhân mới lục tục rời giường, Lưu phô đầu cùng Cao Tử Việt cũng xin lỗi gọi Chu Mạch chị dâu, tràn đầy áy náy nói hôm qua uống quá muộn, quấy rầy, vẫn không quên khen nàng tay nghề tốt.

Chu Mạch vội vàng khoát tay nói không có gì, để cho bọn họ ăn điểm tâm, hai người kia ăn điểm tâm liền cáo từ.

Thẳng đến lúc này, Chu Mạch mới hỏi Triệu Trọng Sơn tình huống ngày hôm qua, nghe Triệu Trọng Sơn tự thuật trong lòng nàng nảy lên một hồi sợ hãi, vội vàng cầm tay của hắn nói: "Trọng Sơn, chàng đừng đi An Nam đánh giặc, nơi đó rừng tùng trải rộng, nhiệt độ thấp, không phải một mình người phương bắc như chàng có thể chịu được , hơn nữa quân lính An Nam vừa ngang tàng lại nhiều mưu kế, không giống Thát tử phương bắc dễ đối phó."

Triệu Trọng Sơn nghe lời của nàng thì ngây ngẩn cả người, nàng một cô gái yếu đuối không bước chân ra khỏi nhà làm thế nào biết nhiều như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: cám ơn các vị ủng hộ! Cám ơn A Lỵ kiên quyết cất chứa.

Cầu xin bình luận, cất chứa.

Bình Luận (0)
Comment