Mấy ngày sau đó, Tạ Thanh Ngọc luôn ở trạng thái buồn rười rượi.
Quán trà của Lãng Khách vẫn yên ổn, thế nhưng U Miếu do một tay cô thiết kế bị dỡ rồi.
Tạ Thanh Ngọc hành nghề dọa ma cũng đã hơn hai năm, U Miếu giống như một trạm giao dịch mang đến đơn hàng cùng nguồn thu nhập đáng kể của cô. Hiện tại Trịnh thừa tướng sai người tới phá mất, cô cũng chỉ có thể trốn trong một góc mà đau khổ mà thôi.
Nói về Trịnh thừa tướng, Tạ Thanh Ngọc cảm thấy mình sống trên đời cả kiếp trước lẫn kiếp này là ba mươi bốn năm chẵn, cũng có thể tính thành một bà cô, thế nhưng cặp mắt nhìn nhân sinh vẫn chưa có thành chính quả a… Thoạt đầu cứ tưởng đó là người thanh niên vừa bình dị vừa dễ gần, thế nhưng “đùng” một cái, anh ta trở mặt thành ác ma, chẳng nhưng ánh mắt chứa đầy gian xảo, hành động cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc tí ti. Nghĩ xem, dù sao lần trước anh ta cũng chưa thật sự bị cô dọa sợ, vậy mà lại nhẫn tâm dỡ bỏ sự nghiệp do cô khó khăn xây dựng nên…
Tạ Thanh Ngọc thật sự muốn tìm Trịnh Hoài Sơn đánh cho một trận tơi bời, thế nhưng cô chỉ có thể tức anh ách mà xỉ vả anh ta trong lòng. Địa vị của anh ta cao hơn cô mấy cái đầu, cô dù có muốn mắng cũng sợ cha cô bị liên lụy đó nha…
Tuy sự nghiệp đi đêm nhát ma của Thanh Ngọc coi như chấm dứt, nhưng mà cái thói quen ngủ ngày thức đêm không phải nói bỏ là bỏ được đâu. Cô mấy lần xoay đi trở lại trên giường, đã thử qua đếm cừu đếm thừa tướng đếm khủng long, nhưng cơn buồn ngủ vẫn biệt vô âm tín. Sau mấy đêm khổ sở không sao kể xiết, Tạ Thanh Ngọc bần thần nhận ra mình đã nằm sấp trên nóc nhà của phủ thừa tướng tự lúc nào.
Đêm thanh gió mát, cô mặc đồ trắng phục kích trên mái nhà kẻ địch. Làm bạn với cô có trăm ngàn ánh sao trời, có tiếng gió vù vù, có tiếng muỗi “u u”. Tạ Thanh Ngọc cảm thấy đây là một tính huống tuy thiếu kịch tính nhưng vẫn đầy chất thơ. Nếu đã không thể hành động tùy tiện thì cô cứ nằm đó vậy, coi như tự an ủi trái tim tổn thương của bản thân đi…
Tạ Thanh Ngọc, cũng giống như rất nhiều vị quan lại thích nói xấu sau lưng lúc bấy giờ, thật ra không biết ba sự thật động trời về Trịnh thừa tướng. Thứ nhất, Trịnh thừa tướng là người thù dai. Anh ta có thể không nói ra, thế nhưng “có thù tất báo” chính là chân lý sống mà anh ta theo đuổi, cũng giống như Tạ Thanh Ngọc luôn trung thành với lý tưởng “sống vì vui, vui để sống” vậy. Thứ hai, Trịnh thừa tướng là một người thích che giấu cảm xúc của mình. Vì anh ta thích trưng mặt lạnh vào những thời khắc quan trọng, có rất nhiều người hiểu sai về suy nghĩ của anh ta. Ví như lúc được hoàng thượng sắc phong chức thừa tướng, có kẻ cho rằng anh ta vì mừng như điên mà ngơ ngẩn hết mấy giây. Thế nhưng trong đầu anh ta bấy giờ, chỉ có một hàng mấy chữ “hôn quân” đang diễu hành qua lại… Còn việc thứ ba, đó là Trịnh thừa tướng cực kỳ thính tai.
Nói về sự thính tai của Trịnh thừa tướng, có thể ví von với cái sự nhạy bén của con chó giữ nhà mỗi khi có khách lạ đi ngang qua. Trong triều, anh ta có thể đứng ở ngay bậc thang dưới long ỷ mà nghe loáng thoáng mấy lời to nhỏ của quan viên gần cửa ra vào. Ấy là chưa nói, khoảng cách từ cửa ra vào tới long ỷ phải gần một ngàn bước chân người trưởng thành… (Gần nửa cây số á - chú thích của tác giả).
Cũng chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào, mái nhà Tạ Thanh Ngọc chọn trúng lại nằm ngay thư phòng của Trịnh Hoài Sơn. Đừng tưởng mấy hôm trước anh ta dành chút ít thời gian đi uống trà, bắt ma nữ, nhầm, bắt Tạ Thanh Ngọc, mà tưởng rằng anh ta là người rảnh rỗi. Hiện tại Trịnh thừa tướng của chúng ta đang phải thức đêm giải quyết công vụ, vốn là chức trách mà phụ tá trung thành của hoàng đế nên làm.
Vì Tạ Thanh Ngọc không biết Trịnh thừa tướng là một người cực kỳ thính tai, cô lăn qua lăn lại trên mái nhà, vừa bứt một cọng cỏ đuôi chó vừa lẩm bẩm: “Anh không cho tôi đi dọa ma, anh không cho tôi đi dọa ma… đáng thương cho tôi chưa, ban ngày không được ra ngoài, ban đêm biết làm cái gì đây… huhu…”
Lời nói rất nhỏ này vọng vào tai Trịnh Hoài Sơn, lại thành tiếng khóc lóc ủ ê. Anh ta ngừng bút trên tay, khuôn mặt nghiêm túc giãn ra.
“Lại tới nữa sao…”
Trịnh Hoài Sơn đối với việc mỗi đêm cô nàng kia đều đến trên mái nhà của anh rên rỉ oán thoán, thật sự đã chịu đựng đến nội thương rồi. Anh ta bước ra khỏi thư phòng, hướng lên phía mái nhà mà rằng: “Tạ tiểu thư, xuống đây!”
Anh ta thề lời nói của mình lúc ấy hết sức ôn hòa hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng đáp lại anh ta là một một người bịt mặt giật mình té lăn quay từ trên cao xuống…
Cũng may, lần này Tạ Thanh Ngọc chỉ vì quá bất ngờ mà trượt một quãng, sau đó lại tự ổn định trọng tâm, hạ cánh an toàn xuống trước mặt Trịnh Hoài Sơn. Cô xoa xoa ngực, cảm tạ trời đất phù hộ xong thì cười hề hề nói: “Tiểu nữ chỉ ghé qua, chỉ ghé qua thôi, hihi… Thôi chào đại nhân, tiểu nữ đi nhé…”
Trịnh Hoài Sơn cảm thấy hậu họa về sau chưa được tiêu trừ hết, liền ra hiệu cho cô dừng lại, hỏi: “Ban đêm cô thường làm gì? Có thường đi uống rượu không?”
Tạ Thanh Ngọc ngẩn ra: Ế, tiểu nữ dù sao cũng là người đàng hoàng á. Đại nhân trong quá trình điều tra lai lịch cũng phải hiểu chứ? Thế nhưng lời này cô chỉ nghĩ trong lòng, ngoài mặt thì lắc đầu nguầy nguậy.
Trịnh Hoài Sơn hỏi tiếp: “Vậy thì đánh bài, trộm cắp, gặp tình nhân?”
Tạ Thanh Ngọc tiếp tục lắc đầu, giọng nói ủ ê: “Tiểu nữ là người tuân thủ luật pháp, không có tình nhân… trước giờ buổi tối chỉ đi nhát ma dọa người thôi á…”
Trịnh Hoài Sơn hạ giọng: “Ý của bổn quan là, hiện tại buổi tối cô không phải nhát ma nữa, bản thân lại giữ gìn lối sống lành mạnh… vậy thì, sao không ở nhà mà ngủ đi?…” Cớ gì cứ leo lên nóc nhà bản quan làm phiền vậy hả?…
Trịnh Thanh Ngọc: “Tiểu nữ… mỗi lần nghĩ tới đại nhân là mất ngủ á… huhu…” Ai bảo anh phá U Miếu của tôi, hại cho tôi thành người thất nghiệp. Cứ nghĩ tới những thiệt hại anh ta gây ra cho mình, Tạ Thành Ngọc lại tức tối không gì tả được….
Lời này, lọt vào tai Trịnh Hoài Sơn, lại thành một tầng nghĩa khác.
Anh ta nói: “Cô còn trẻ, phải nghĩ thoáng đi chứ…”
Trịnh Thanh Ngọc (sờ tim): “Nhưng mà chỗ này rất nhau nha…” Huhu, mất đi một nguồn thu nhập, buổi tối lại rãnh rỗi không có gì giải khuây, không đau lòng mới lạ…
Trịnh Hoài Sơn lúc này hơi chột dạ, còn lý do dẫn tới sự chột dạ này thì chỉ có mình anh ta biết. Một mặt, anh ta lo ngại bản thân đã có hành động gây hiểu lầm gì đó khiến thiếu nữ đến tuổi mơ mộng kia bị tổn thương... Dù thế nào đi nữa, chuyện của Tạ Thanh Ngọc cũng không thể xử lý quá qua loa, vì cô ta là người thân của đồng nghiệp kiêm cấp dưới, tuy cấp dưới ấy, chậc, có lớn tuổi hơn anh ta một chút. Thêm nữa, tâm trạng hôm nay của Trịnh Hoài Sơn không tệ lắm, anh ta liền hào phóng mở miệng nói: “Thôi được rồi, coi như bổn quan nợ cô. Cô muốn đi đâu, bổn quan đưa cô đi giải khuây. Nhưng nhớ lấy, chỉ một canh giờ thôi, sau này phải hứa không được trèo lên nóc phủ thừa tướng nữa…” Cô hứa thì phải thực hiện đấy nhé, mái nhà của bổn thừa tướng không phải cái giếng không đáy để cô trút nỗi niềm vẩn vơ đâu…
Đối với lộc đi chơi từ trên trời rơi xuống này, Tạ Thanh Ngọc cũng có chút dè dặt. Thế nhưng Trịnh thừa tướng dưới ánh trăng là một người thanh niên cao gầy có khuôn mặt tuấn tú đến yêu mị, khiến cô ngẩn ngơ một hồi.
Đi chơi với trai đẹp đó, lại là trai đẹp không biết võ công, tội gì không đi?!!
Mười năm qua, Tạ Thanh Ngọc sống ở cổ đại dưới lốt đứa con được cưng chìu tới tận răng, tâm hồn lại vẫn là thiếu nữ hiện đại phóng khoáng. Vì vậy đối với ân huệ cao vô bờ mà Trịnh thừa tướng vừa ban phát, cô chỉ có một chút xíu e ngại mà thôi. Hơn nữa, vì kiếp trước Tạ Thanh Ngọc là một cô gái vừa lương thiện vừa ngoan hiền, cảm giác được một anh chàng bất kỳ đưa đi chơi đêm vẫn còn khá mới mẻ á… Cô nghĩ vậy liền hào hứng nói: “Đại nhân, chúng ta đi kỹ viện đi!”
Trịnh Hoài Sơn ngớ người trong một giây, lập tức mở miệng phản bác: “Không được!” Cái cái cái cô này, hết chỗ đi rồi sao?!!
Tạ Thanh Ngọc: “Có phải trừ kỹ viện và sòng bạc ra, đi chỗ nào cũng được?”
Trịnh Hoài Sơn: “Đúng rồi…” Biết bao gồm luôn sòng bạc, cũng khá thông minh.
Tạ Thanh Ngọc: “Đại nhân đồng ý đi nam quán rồi nhé, chúng ta mau đi đi...”
Trịnh Hoài Sơn: “!!!”
Trịnh Hoài Sơn đau khổ nhận ra mình bị một con nhóc lừa vào tròng. Thế nhưng lời nói ra rồi, biết làm sao đây? Sau ba giây đứng lặng với khuôn mặt không biểu cảm, anh ta nói: “Đợi bổn quan thay quần áo đã…”
Tạ Thanh Ngọc trông theo bóng lưng bình tĩnh của anh ta chìm vào bóng tối, chợt nghĩ bản thân cũng cần phải hóa trang đôi chút… Nghĩ là làm, cô liền chum tay nói với theo Trịnh Hoài Sơn: “Đại nhân ơi, một khắc nữa gặp ở cổng phủ thừa tướng nhé…”
Hơn hai khắc trôi qua, Tạ Thanh Ngọc chắp tay vòng qua vòng lại trước cánh cổng đóng chặt của phủ thừa tướng, trong lòng không ngừng nguyền rủa Trịnh Hoài Sơn không biết đúng giờ là gì kia. Nếu nói Trịnh Hoài Sơn không muốn đi cùng cô, trước phủ thừa tướng lại đang đỗ sẵn một chiếc xe ngựa, người phu xe ăn mặc sang trọng đang ngồi yên trên đó, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Khoan đã, cái người phu xe kia…
Cái người đàn ông cao gầy ặc áo khoác màu nâu sẫm mà Tạ Thanh Ngọc vẫn lầm với phu xe từ nãy giờ, thật ra chính là Trịnh thừa tướng của chúng ta. Anh ta không hi vọng sẽ có người nhận ra mình, vì vậy dán lên mép một hàng râu giả khá là rậm rạp, không mang theo tùy tùng lại mặc áo màu tối để giảm bớt sự chú ý của người xung quanh.
Lúc này, anh ta cũng đang gào thét trong lòng vì chờ mãi cũng chẳng thấy Tạ Thanh Ngọc đâu. Thời gian của bổn quan là vàng là bạc đấy, Thanh Ngọc cô còn không mau mau xuất hiện đi sao??!
Anh ta vừa gào thét trong lòng xong, một người thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi đã nhảy phốc lên xe ngựa của anh ta, cười hề hề nói: “Xin lỗi đại nhân, nãy giờ tôi không có nhận ra anh á…”
Trịnh thừa tướng không nói gì, giơ tay quất roi ngựa, điều khiển xe chạy đi.
Tạ Thanh Ngọc rụt rè kêu lên: “Đại… đại nhân… rẽ qua hướng này là đi ra ngoài thành á…”
Trịnh Hoài Sơn “ờ” một tiếng, không biểu cảm điều khiển xe theo hướng ngược lại.
Thực ra lúc này, trong lòng anh có một đàn mèo Ba Tư đang ngoáy mông chạy vòng quanh, cào cấu loạn xạ. Ba lần gặp Tạ Thanh Ngọc trước đây, cô ta hoặc là bịt mặt hoặc là hóa trang xấu xí, cho nên Trịnh Hoài Sơn chưa bao giờ như bây giờ tự hỏi, vì sao một cô gái đã sắp trưởng thành lại có đôi gò má phúng phính hồng hồng xinh xẻo như thế, hoặc vì sao trên đời lại có một chiếc mũi hênh hếch đáng yêu bậc này…
Điều quan trọng nhất ở khuôn mặt vô cùng dễ nhìn của Tạ Thanh Ngọc là, con bà nó, cô ta đang mặc nam trang! Một chàng trai có khuôn mặt như thế, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn cả mấy kẻ háo sắc đây? Bổn quan lại không may đi với “tên ấy” đấy, chẳng phải xác suất bị kẻ khác nhận mặt sẽ nhiều hơn bao nhiêu lần sao?
Trịnh đại nhân trong lòng nổi bão, chỉ hận không thể bắt cô nàng kia ngay lập tức thay quần áo. Tuy nhiên anh ta là chính nhân quân tử lại là người biết chừng mực, chỉ có thể vừa đánh xe ngựa vừa cầu trời cho Tạ Thanh Ngọc đổi ý không muốn đến nam quán nữa thôi..
Anh ta tằng hắng: “Thật ra nam quán cũng giống như kỹ viện, là một nơi vô cùng dơ bẩn. Cô đã suy nghĩ kỹ chưa, vẫn còn muốn vào chứ?”
Tạ Thanh Ngọc ngây thơ hỏi: “Đại nhân, mấy người trong nam quán đều không tắm rửa ạ? Tại sao lại dơ bẩn như vậy?”
Trịnh đại nhân vẫn chưa từ bỏ, kiên nhẫn giải thích: “Dơ bẩn ở đây là ý chỉ những hành động diễn ra ở đó không sạch sẽ, trái với lẽ thường.”
Tạ Thanh Ngọc: “Thì tiểu nữ hỏi cái ý đó đó, không tắm rửa là trái với lẽ thường với không sạch sẽ rồi còn gì…”
Trịnh đại nhân cố gắng lần cuối: “Trong đó… đàn ông sẽ ôm hôn nhau… đó gọi là hành động không sạch sẽ, hiểu chưa?”
Tạ Thanh Ngọc gật gù: “Không tắm mà ôm nhau, sạch sẽ mới lạ!”
Trịnh Hoài Sơn có xu hướng cắm đầu từ trên xe ngựa xuống đất. Anh ta đường đường là thừa tướng đương triều, hiện tại lại đang gân cổ tranh luận với một cô nhóc dở hơi về vấn đề “không tắm rửa” ở nam viện. Không đúng, không đúng, anh ta đang tìm cách khuyên nhủ cô ta không đến nam viện kia mà!
Nói về lòng kiên nhẫn đặc biệt mà Trịnh Hoài Sơn dành cho Tạ Thanh Ngọc, phải nhắc tới mấy tin tức mà thám tử trình báo cho anh ta mấy ngày trước.
Tạ Thanh Ngọc vốn không biết rằng, trong lần thứ hai cô đến thư viện Thành Tây, có mười mấy thám tử võ công cao cường phục sẵn trong góc tối theo dõi từng hành động nhỏ của cô. Mười mấy thám tử này là do Trịnh Hoài Sơn mượn được từ một người bạn quyền cao chức trọng… thế nhưng đó chưa phải là việc chúng ta cần quan tâm. Tạ Thanh Ngọc nghĩ bản thân đã cắt đứt đuôi của toàn bộ thám tử, thế nhưng Tạ thừa tướng vừa thù dai vừa kỹ tính vốn đã bố trí thêm mấy người ở khu vực thành bắc, mà một trong số này đã tiện thể thu vào mắt toàn bộ diễn biến lịch trình của cô.
Sau đó, dĩ nhiên là toàn bộ câu chuyện từ thời còn quấn tã của Tạ Thanh Ngọc, Trịnh thừa tướng thông thái đều biết hết.
Theo lời thám tử, mẹ của Tạ Thanh Ngọc qua đời năm cô ba tuổi, từ đó hai cha con sống nương tựa vào nhau. Hơn nữa cô nàng này lại bị bệnh đần độn từ nhỏ, sau năm bảy tuổi căn bệnh quái ác này mới từ từ thuyên giảm một cách kỳ diệu. Có lẽ vì tuổi thơ của Trịnh Hoài Sơn không được suôn sẻ, nên anh ta thường nảy sinh niềm cảm thông sâu sắc đối với những đứa bé bất hạnh. Xét theo khía cạnh nào đó, Tạ Thanh Ngọc dù sao vẫn chưa rơi rớt xuống đáy vực của bất hạnh tột cùng, thế nhưng những thiệt thòi mà cô nàng chịu từ nhỏ cũng đủ cho Trịnh thừa tướng đối xử với cô tốt hơn những tiểu thư khuê các yểu điệu khác.
Xe ngựa dừng lại trong một góc hẻm nhỏ. Trịnh Hoài Sơn nhảy xuống xe, sửa lại râu tóc, khoát tay nói: “Đi thôi!” Hai người rẽ ra một con đường lớn, trước mắt hiện ra không ít cửa hàng bắt mắt giăng đèn lồng rực rỡ, làm sáng bừng cả một góc phố nhộn nhịp. Tạ Thanh Ngọc tuy là loài hoạt động về đêm, thế nhưng được dẫn đi chơi bời trác táng như thế này là lần đầu tiên. Lúc này cô không khỏi tưởng nhớ mấy quyển tiểu thuyết từng đọc ở kiếp trước, trái tim run rẩy vì kích động không thôi.
Trịnh Hoài Sơn nhìn nhìn mấy cái đèn lồng chói mắt trước mặt, mệt mỏi nhắc nhở: “Một canh giờ!” Sau đó anh ta dẫn Tạ Thanh Ngọc vào một tòa lầu các hai tầng. Trước cửa có một đôi thiếu niên tuấn tú đang đứng đón khách, khi bước vào trong, mùi hương liệu đậm đặc khiến hai người đều hắc xì mấy cái. Tạ Thanh Ngọc nhìn ngó xung quanh, cảm thấy bày trí của nam viện này so với quán trà của cô và Lãng Khách thì còn kém chút ít. Thế nhưng quan trọng là, lại có nhiều hơn mấy chàng trai trẻ xinh đẹp, ánh mắt tà mị thỉnh thoảng lướt qua chỗ cô và Trịnh Hoài Sơn đang đứng cạnh nhau.
Tạ Thanh Ngọc nhìn nhìn mấy người nam nhi son phấn lòe loẹt kia, quả thật cảm thấy có hơi buồn nôn. Cô giật giật tay áo thừa tướng: “Vào đây rồi thì làm gì tiếp đây ạ?”
Đúng lúc này thì một người ăn mặc phô trương, có vẻ như là tú ông bước lại. Trịnh Hoài Sơn lạnh nhạt nói: “Một gian phòng yên tĩnh, có cửa sổ, không có son phấn.” Vì để đáp ứng nhu cầu “không có son phấn” của Trịnh Hoài Sơn, một cậu chàng nam kỹ non choẹt bị vác đi tẩy trang. Lúc vào phòng tiếp khách, khuôn mặt cùng mái tóc của cậu ta còn hơi ươn ướt.
Cậu ta bưng tới một cái bình cùng một dĩa bánh, đôi mắt cụp xuống đầy vẻ ngoan ngoãn.
Trịnh Hoài Sơn lạnh lùng nói: “Cậu chơi được nhạc cụ gì?” Cậu ta mở cái miệng nhỏ nhắn kể ra vài loại nhạc cụ, Trịnh Hoài Sơn quay sang người đi cùng cũng là kẻ khơi mào màn kịch này.
Bình thường Trịnh Hoài Sơn là một người thanh niên vừa bình dị vừa thân thiện, thế nhưng không hiểu sao giờ phút này anh ta lại trưng ra khuôn mặt như hung thần ác sát mới vừa từ địa ngục ngoi lên. Đây có phải là tác dụng phụ của bộ râu giả trên mặt anh ta không, Thanh Ngọc không biết. Cô chỉ biết hậu quả là khi thấy ánh mắt như dao găm của anh ta nhìn sang, bản thân vốn đang thử nhấp cái thứ nước trong bình bị sặc một cái. Cô ho ùng ục mấy tiếng, cảm thấy cổ họng khô rát thì rót thêm một ly đầy trút vào miệng.
A, cái thứ chất lỏng này vừa cay xé lưỡi vừa đắng tột cùng nha…
Trịnh Hoài Sơn cảm thấy cô nàng này chỉ lo ho mà không lo trả lời câu hỏi bằng mắt của mình, đành mở miệng hỏi: “Cô thích nghe loại nhạc cụ nào?” Tạ Thanh Ngọc mơ màng trả lời: “Đại nhân thích loại nhạc cụ gì thì cứ gọi đi ạ, tôi nghe cái gì cũng thấy hay hết!” Cô nói xong thì sững người trong giây lát, tựa như đang nghiền ngẫm điều chi đó. Đến lúc định thần lại, Thanh Ngọc quơ một cái quạt giấy đặt sẵn lên bàn, vừa dùng nó nâng cằm cậu tiểu quan kia vừa ỡm ờ: “Có mỹ nhân đánh đàn, bản nhạc nào cũng hóa hay a…”
Trịnh Hoài Sơn giật cái quạt đang nâng cằm trai đẹp từ trên tay cô nàng, trầm giọng nói: “Đừng học cử chỉ của khách làng chơi!”
Tạ Thanh Ngọc cười cười một tiếng, vỗ vài cái nhẹ tênh vào vai anh ta như thể cả hai là bằng hữu thân thiết. Nếu để ý, sẽ thấy ánh mắt của cô nàng càng lúc càng trở nên mơ màng…
Trịnh Hoài Sơn đen mặt hỏi vị tiểu quan trẻ tuổi: “Rượu cậu đưa vào có mạnh không?”
Cậu ta cảm thấy đây là một câu hỏi kỳ lạ. Ai vào nam quán lại không uống rượu mạnh? Nghĩ xong, cậu ta gật đầu như củ tỏi: “Rất, rất mạnh đấy ạ…”
Trịnh Hoài Sơn hít mấy hơi ổn định tinh thần, bình tĩnh nói: “Cậu, cút ra ngoài.”
Lời nói nhẹ nhàng đầy tính đe dọa đó vào tai cậu thiếu niên, cậu ta liền ngoan ngoãn cúi đầu, mở cửa, đi ra ngoài.
Đúng lúc cậu thiếu niên dịu ngoan vừa định đóng cửa lại, một giọng nói lè nhè có hơi lớn vọng vào phòng: “A… mỹ ….mỹ nhân… ta muốn mỹ nhân đó…”
Chỉ nghe giọng cậu thiếu niên kia lúng túng nói: “A… khách quan này… phòng kia…”
Giọng lè nhè lớn hơn một chút: “Ta đâu có nói cậu!” Sau đó cửa phòng một lần nữa mở toang. Một người đàn ông bệ vệ khật khưỡng đứng ở cửa…