Sau khi đã có tên, Quân Vô Tà suy nghĩ:
“Song Joong-ki a, vậy từ này sẽ không còn Quân Vô Tà, chỉ còn Song Joong-ki, một thế này ta thế mà có một gia đình, ta sẽ bảo vệ gia đình ta, bạn bè ta, nếu ai động đến.”
Trong lúc nói, hắn gương mặt tràn đầy nghiêm nghị, thêm một chút sát khí. Vốn đang nói chuyện vui vẻ ba người nhất thời không để ý, nếu không sẽ rất ngạc nhiên tại sao một đứa trẻ mới sinh lại có sát khí trong người.
Hắn lẩm bẩm xong cái tên, bỗng nhiên hắn như nhớ tới cái gì, ngước nhìn lên lịch treo tường, đây là hắn sau khi sinh một tuần, ngày 26 tháng 9 năm 1985, ngày sinh của hắn vậy là ngày 19 tháng 9 năm 1985.
Vậy là hắn đã trọng sinh về quá khứ, điều này làm hắn nhớ lại cô gái Hàn Quốc lúc trước, cô gái trong kí ức kiếp trước của hắn. Hắn tự nhủ:
“Song Hye-kyo, Song Hye-kyo a.”
Không biết sao, cho tới bây giờ, hắn vẫn nhờ như in gương mặt của cô gái đó. Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kì dị, là mau mau lớn lên, tìm cô gái đó.
Hắn thở sâu, tạm thời thời gian còn rất nhiều, nên suy nghĩ lộ trình phát triển bản thân trước thì tốt hơn. Hắn liếc nhìn một nhà ba người cười nói hạnh phúc, bỗng nhiên không kìm lòng được một giọt nước mắt rơi xuống, đó là giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt khi cảm nhận được tình thân.
Người nhạy cảm với con mình nhất không ai qua được người mẹ, nhìn thấy trên khóe mắt hắn vết nước, Lee Soo-jin đau lòng giành lấy Song Joong-ki trong tay ông hắn, dỗ dành:
“Không khóc, không nên khóc, con ta, cha mẹ và ông con sẽ để con lớn lên trong bình an, trong vui vẻ, tuyệt đối không chịu bất cứ tổn thương nào”
Hai người một người trung niên, một ông lão cũng nhao nhao đảm bảo, tiếng miếng văng tung tóe. Hắn nhìn một lượt qua ba người, bỗng nhiên thấy dị thường an bình, nhắm mắt lại thiếp đi.
Vài ngày sau khi hắn được chuyển về tại nhà, thì tin tức Song gia mẹ tròn con vuông đã truyền đi khắp nơi, bạn bè, đồng nghiệp của cha mẹ cùng ông hắn tới cửa mang theo quà mừng rất nhiều.
Nói về gia đình của hắn, bên cha hắn thì chỉ còn ông nội, bà nội hắn đã mất trong khi ông hắn đang tham gia chiến dịch của Liên Hợp Quốc. Ông hắn chỉ có hai người con trai, một người là bác của hắn, tên Song Jeon-kook, nghe phong thanh hiện đang phục vụ tại Bộ Ngoại Giao Hàn Quốc. Còn về phía bên mẹ hắn, ông ngoại bà ngoại vẫn còn, ông bà ngoại hắn hiện nay đều đã giao quyền quản lý công ty cho mẹ hắn, nghĩ hưu về làm một cái an nhàn thành viên hội đồng quản trị.
Nói về gia thế của hắn, hắn nghe đều giật mình ngây người, phía cha thì là quân đội, ngoại giao, phía mẹ hắn thì là tập đoàn thông tấn hàng đầu Hàn Quốc SK Telecom. Song gia hắn thì là một gia tộc hàng đầu ở Hàn Quốc.
Hắn cảm thấy mình bây giờ có thể xưng là thiếu gia danh môn vọng tộc. Nhưng điều đó không quá ảnh hưởng đến hắn, ảnh hưởng đến quyết định còn đường đi của hắn trong tương lai.
Hắn hiểu được đạo lý có thịnh tất có suy, chính mình phải cố gắng hơn nhiều lần mới có thể duy trì, thậm chí để gia đình mình ngày càng tốt hơn, sống một cách không cần lo nghĩ. Hắn cũng nghĩ đến không thiếu kẻ không thiện để ý đến gia đình mình, người thân của mình. Bởi vì, người nào thân ở vị trí cao, mà có thể sống không cần lo lắng.
Nếu muốn sống mà không cần lo lắng, hạnh phúc, hắn phải đảm bảo gia tộc mình đủ mạnh, mạnh đến mức không ai dám nhòm ngó đến.
Hắn suy nghĩ, song trọng quân đội cùng kinh doanh, kết hợp với nhau vốn là một bức tường kiên cố, phải tận dụng lợi thế này, gắn bó chặt chẽ với nhau. Nếu không, một khi đổ một bên, nó sẽ như hiệu ứng domino, ảnh hưởng đến rất nhiều mặt.
Như hắn kiếp trước tổ chức Vô Tà, nhìn tuy bây giờ bản thân trong một gia đình danh gia vọng tộc, tuy nhiên chỉ cần phái Vương cấp sát thủ tới nơi này, thì hậu quả khó mà lường được. Hắn không biết được thế này còn có tổ chức hay không, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Kiếp trước hắn tuy nhiên thông minh, nhưng trọng tâm chỉ đặt vào võ công và những thứ phụ trợ để khả năng sát thủ của hắn được tăng lên mà thôi, còn về kiến thức kinh tế, chính trị thì không hiểu biết sâu.
Thời gian trôi qua thật rất nhanh, mới đó mà từ khi hắn được sinh ra đã trôi qua gần một năm. Hôm nay chính là sinh nhật lần thứ nhất của hắn. Đối với một sát thủ được huấn luyện từ nhỏ như hắn mà nói, sinh nhật là một thứ rất xa xỉ, rất xa vời. Nhưng bây giờ, mọi thứ đang hiện hữu trước mặt hắn, hắn cảm giác ông trời đối với mình không tệ.
Trong tiệc sinh nhật, chỉ có vài người bạn thân của cha mẹ cùng vài người đồng nghiệp của ông mình, hắn cảm thấy như thế rất tốt, đông người không bằng ít người nhưng thân cận.
Sau khi khách mời đến đầy đủ, cha hắn Soong Ji-yoon liền bắt đầu đứng lên nói:
“Rất cám ơn mọi người hôm nay đã đến dự tiệc sinh nhất của con ta, mọi người đều là bạn bè lâu năm, không cần ngần ngại, hôm nay cứ uống cho thỏa thích.!”
Mọi người trên mặt ai nấy đều cười vui vẻ, đáp lời cạn ly, ăn uống tưng bừng.
Thân đáng lẽ là nhân vật chính của bữa tiệc Song Joong-ki thì được mẹ hắn ôm, nằm ngay ngắn hắn chỉ có thể nhàm chán nghe mấy chuyện của phụ nữ.
Bỗng nhiên, một người trong đó nói:
“Nghe nói chưa, sở trưởng sở cảnh sát Seoul bị vợ hắn phát hiện có tình nhân riêng, nghị đơn ra tòa ly hôn. Haizz, hắn nghe nói cũng họ Song a, sao cùng họ lại cùng làm trong chính phủ, lại khác biệt như thế đâu, vậy mới biết Song Tư Lệnh tốt bao nhiêu a.”
Lee Soo-jin cũng thở dài nói:
“Trong môi trường này, phải giữ vững tâm, kiên định mục tiêu, mới có thể tránh xa dụ hoặc a, nói thì rất dễ, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được.”
Người kia lại nói:
“Đúng, tên đó còn có một người con gái, lớn hơn Joong-ki nhà ngươi bốn tuổi, tên là cái gì Song Hye-kyo thì phải.”
Lee Soo-jin lại thở dài:
“Ly hôn thì chỉ tội nghiệp con trẻ a, còn nhỏ như vậy đã phải sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm. Thôi, không nói chuyện không vui, ngày hôm nay là ngày vui, thoải mái đi nha.”
Sau đó mọi người lại cười đùa nói chuyện.
Còn nằm trong tả lót Song Joong-ki khi nghe đến cái tên Song Hye-kyo thì giật mình, sau đó cười tự nhủ:
“Chắc là không phải, sao lại trùng hợp như vậy được.”
Sau đó, hắn nhìn một nhà vui vẻ, hắn thầm thề mình phải trở thành một người ưu tú, đủ để thủ hộ phần vui vẻ, hạnh phúc này.
Cho nên, hắn từ nhỏ đã học hỏi rất nhiều tri thức, hầu như hắn chuyên môn gì cũng muốn tìm hiểu. Nhưng hắn tìm hiểu rất kín đáo, ban ngày chỉ là chơi bời kết hợp với luyện Cuồng Khí, ban đêm thì len lén đến thư viện trong nhà tìm hiểu các loại tri thức. Như vậy có thể tránh tình trạng cha mẹ phát hiện, người người đồn thổi mình là quái vật hay siêu cấp thiên tài đại loại như vậy, mới hai ba tuổi đã biết đọc sách.
Cho nên, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một đứa bé bình thường trong vòng tay của gia đình, ngậm thìa vàng mà lớn lên. Còn trong nhà, nhiều nhất là phát hiện hắn dị thường sống có quy luật, ngày chơi tối ngủ, điều kì lạ duy nhất có lẽ là hắn chưa bao giờ tè ra quần đi.
Thời gian ngày qua ngày trôi qua, hắn có thể nói là sống rất quy luật, cũng dị thường vui vẻ. Bởi vì, hắn trải qua một thời gian mà hắn kiếp trước chưa bao giờ trải qua. Hắn có một thứ mà hắn kiếp trước cho dù mơ cũng không mơ đến được, vì không biết hình dáng ra sao, đó là “tuổi thơ”.
Kiếp trước hắn tuổi thơ chỉ có máu và thịt, sáu tuổi đã tập chém xác chết, bảy tuổi đã học cắt mở bộ phận, mười một tuổi đã học tra tấn, mười lăm tuổi đã nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Kiếp này, chỉ có năm tuổi hắn có thể chơi bời, có thể theo cha mẹ đi công viên, có thể cùng với đám bạn chơi trò chơi.
Thật kì lạ, một đứa bé mang trong mình linh hồn của người trưởng thành, mang trong mình ký ức của một tên sát thủ hàng đầu, lại có thể cùng những đứa trẻ chơi vui vẻ như vậy. Có lẽ, hắn cũng không hiểu được đi.