Đại Nịnh Thần

Chương 120

Dạ Vị Ương đứng trước giá sách trong phòng tùy tiện lục lọi mấy quyển sách, trong đầu lại âm vang nhưng lời lúc ban ngày Bắc Thần Nguyệt nói.

[Dạ Vị Ương, ngươi là con hồ ly kia sao?]

Đối với vấn đề này bản thân Dạ Vị Ương cũng rất muốn biết, mặc dù hắn có một ít ký ức vụn vặt rằng hắn từng là một con hồ ly, sau đó được Lưu Bá Hề bọn họ cứu, nhưng trên thực tế hắn không phải tiểu hồ ly kia, mà hắn cũng không có biện pháp xác định.

Nếu hắn chính là tiểu hồ ly ở Ngọc Hành sơn, Tịch Thiên Thương từng nói tiểu hồ ly kia sau đó biến mất tìm không thấy nữa, mà Bắc Thần Diêu Quang lại từ bên ngoài mang về một tiểu hồ ly.

Chẳng lẽ sau khi ly khai Ngọc Hành sơn, tiểu hồ ly đã theo Bắc Thần Diêu Quang đến Bắc Thần quốc?

“Hoàng thượng, nên uống dược.” Một hạ nhân ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

Dạ Vị Ương xoay người, Bắc Thần Diêu Quang vừa rồi còn đang cúi đầu xem tấu chương lúc này lại thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn.

Âm thầm thở dài, lại muốn hắn uy sao?

Giống như lúc trước, Dạ Vị Ương cấp Bắc Thần Diêu Quang uy từng muỗng dược, đem chén dược thả xuống, thời điểm cầm hoa quế cao, Dạ Vị Ương xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bọn họ ngược dòng thượng hành đã vài ngày, đây là muốn đi đâu?

Trở lại bên giường, Dạ Vị Ương cầm khối hoa quế cao trực tiếp nhét vào miệng Bắc Thần Diêu Quang, chính là lần này nam nhân ngậm hoa quế cao đồng thời ngậm luôn ngón tay hắn.

“Đã bị thương còn không chịu an phận?” Dạ Vị Ương vội rụt tay về, trước mặt Bắc Thần Diêu Quang dùng sức chùi vào quần áo.

Chậm rãi nhấm nuốt hoa quế cao thanh điềm trong miệng, Bắc Thần Diêu Quang phất tay bảo hạ nhân thu thập chén dược rồi ra ngoài, Dạ Vị Ương quay đầu nhìn cánh cửa “phanh” một tiếng liền đóng chặt.

“Đến đây, Vị Ương.” Bắc Thần Diêu Quang vỗ vỗ cạnh giường, ý bảo nam nhân đi tới.

Tuy rằng Bắc Thần Diêu Quang hiện tại bị thương thoạt nhìn không thể xằng bậy, nhưng người này là Bắc Thần Diêu Quang a, ai biết được tên gia hỏa này sẽ làm gì.

Vì để an toàn, Dạ Vị Ương đứng tại chỗ bất động, “Thuyền của ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ không có một phòng trống cho ta ở sao?”

“Không có.” Cư nhiên trả lời trực tiếp không hề suy nghĩ.

“Nói dối không chớp mắt.” Cùng người này cố sức đàm phán cũng không thu được kết quả, Dạ Vị Ương xoay người đi đến cánh cửa, cửa bị đóng chặt căn bản mở không ra, “Mở cửa!” Tay nắm thành quyền dùng sức gõ, nhưng không có người nào đáp lại.

Dạ Vị Ương quay đầu phát hiện Bắc Thần Diêu Quang đang dựa vào bên giường nhìn hắn, trong mắt nhàn nhạt ý cười làm cho người ta thập phần khó chịu.

“Phòng của ngươi ngay tại nơi này.”

Ở trong đây, ta còn sợ ngươi thế nào?

Dạ Vị Ương đem ngoại y treo bên giường, không nhìn tầm mắt người nọ gắt gao theo dõi hắn, cởi hài tất lướt qua Bắc Thần Diêu Quang chạy vào sát trong giường, giường này cũng đủ lớn, bốn người trưởng thành ngủ vẫn còn dư dả.

Gặp Bắc Thần Diêu Quang thoáng cử động, Dạ Vị Ương trực tiếp mở miệng, nói: “Ngươi buổi tối tốt nhất an phận một chút, đến lúc đó thương chồng thêm thương, chịu khổ sẽ chính là ngươi.”

Ở bên trong giường nằm xuống, Dạ Vị Ương kéo chăn đắp, cảm thấy không quá thỏa đáng liền xuất mấy cái đuôi ra, chín cái đuôi lông xù tuyết trắng cực dài ngăn giữa hắn và Bắc Thần Diêu Quang, giống như một lá chắn thiên nhiên.

Hồ ly ngủ có thói quen ôm đồ vật hiện tại không có ai ôm, chỉ thể ôm đuôi chính mình, nếu nửa đêm Bắc Thần Diêu Quang không yên phận, hắn mặc kệ trên người đối phương có thương thế hay không, cũng lập tức dùng sức quất cho.

Dạ Vị Ương nhắm mắt, qua một lát chợt nghe thanh âm mềm nhẹ của Bắc Thần Diêu Quang: “Ngủ rồi sao, hồ ly?”

Hồ ly nào đó không thèm lên tiếng, tuy rằng là nhắm mắt nhưng vẫn còn thanh tỉnh.

Thời điểm nhắm mắt cảm giác được ánh sáng bên ngoài có biến hóa, Dạ Vị Ương đầu tiên cảm thấy Bắc Thần Diêu Quang có động tác, giây phút hắn chuẩn bị dùng đuôi đại chiến với tên biến thái, liền cảm giác ngọn đèn trong phòng tối sầm xuống.

Tên biến thái này bị thương còn muốn làm gì a?

Đợi thật lâu chẳng thấy động tĩnh, Dạ Vị Ương lén mở mắt, xuyên qua khe hở đuôi nhìn thoáng qua, trong ánh sáng hôn ám có thể nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không, Bắc Thần Diêu Quang không ở trên giường vậy đã đi đâu?

Thời điểm Dạ Vị Ương đang nghĩ ngợi chỉ thấy người nọ chậm rãi đi tới, cầm trong tay là một ngọn nến, trừ ngọn nến bên ngoài tất cả đèn trong phòng đều đã tắt.

Bắc Thần Diêu Quang vừa rồi là tự mình đi xuống tắt đèn?

Vì cái gì không gọi hạ nhân tiến vào?

Loại người như Bắc Thần Diêu Quang hẳn là đã quen đem những chuyện nhỏ giao cho hạ nhân xử lý, huống chi trên thân còn bị thương, thái y đều nói phải ở trên giường hảo hảo tịnh dưỡng mới tốt.

Gặp Bắc Thần Diêu Quang đi đến, Dạ Vị Ương giả vờ nhắm mắt, lén lút hé một con quan sát đối phương.

Đem ngọn nến đặt đầu giường, Bắc Thần Diêu Quang khinh thủ khinh cước trở về vị trí cũ, cầm một quyển tấu chương mở ra xem, đột nhiên hai mắt liếc về phía Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương còn tưởng rằng đối phương phát hiện hắn giả ngủ, nhưng Bắc Thần Diêu Quang chính là đưa tay vuốt tóc hắn, thay hắn kéo chăn, sau đó trở lại nguyên vị tiếp tục lật xem tấu chương.

Cả quá trình Bắc Thần Diêu Quang không hề phát ra âm thanh, trên mặt nhất phái thả lỏng cùng không hề phòng bị, hồ ly xuyên qua đuôi dưới ánh nến lờ mờ ngắm nam nhân.

Ở trong mắt triều thần Bắc Thần quốc, Bắc Thần Diêu Quang là một quân vương uy nghiêm đủ trí tuệ cùng thủ đoạn. Đối với những người từng nghe qua lời đồn về Bắc Thần Diêu Quang, sẽ cho rằng người này tựa như ác ma đáng sợ, tàn nhẫn lại lãnh khốc vô tình.

Chính là họ không biết, tên đại biến thái này cũng là con người, bị kiếm đâm cũng sẽ bị thương sẽ đổ máu, là một quân vương cần thường xuyên xử lý triều chính.

Dưới ánh sáng hôn ám, nửa gương mặt Bắc Thần Diêu Quang ẩn hiện như bóng ma, nửa còn lại được hỏa quang vuốt ve trở nên phiếm hồng, đôi môi mỏng mím thành đường cong sắc bén, mỗi lần xem xong một tấu chương liền hướng Dạ Vị Ương nhìn qua, ngẫu nhiên đưa tay kiểm tra mấy cái đuôi nhu nhuyễn của hồ ly.

Dạ Vị Ương bất tri bất giác liền ngủ, trước khi hắn ngủ Bắc Thần Diêu Quang vẫn tựa vào đầu giường, lật xem từng quyển từng quyển tấu chương.

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,,

Cũng không biết có phải bởi vì bị những lời nói ban ngày của Bắc Thần Nguyệt ảnh hưởng hay không, buổi tối Dạ Vị Ương ngủ liền nằm mộng, trong mộng là một tiểu nam hài ôm hắn khóc đến chết đi sống lại, một phen nước mắt nước mũi, ngược lại làm cho người ta thập phần đau lòng.

Tinh tế nhìn kĩ, kia chính là Bắc Thần Diêu Quang bởi vì từ nhỏ đến lớn môi cùng đôi phượng nhãn kia không có nhiều biến hóa.

Chẳng lẽ, hắn chính là tiểu hồ ly Bắc Thần Diêu Quang gặp trước đây?

Một cỗ hương hoa nhàn nhạt trong không gian như ẩn như hiện, hồ ly ngủ đến hừng đông mơ mơ màng màng hé mắt.

Đập vào mi mắt không phải đuôi của hắn cũng không phải Bắc Thần Diêu Quang ngủ bên cạnh, mà là một mảng hoa đỏ bừng.

Dạ Vị Ương trợn mắt xác định bản thân không có nhìn lầm, đích thực là một mảng hoa đỏ bừng, trong không khí tựa hồ còn phảng phất mấy phần hương hoa.

Hai tay chống trên giường, Dạ Vị Ương lập tức từ trong chăn ngồi dậy, hắn xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên bờ sông là rừng mộc miên hoa sum suê nở rộ, hồng hồng diễm diễm, tựa như một bức họa, từng phiến hoa yên hồng trong gió phiêu lãng, cùng với mùi hoa lọt vào khoang thuyền.

Liên tục ở trên sông vài ngày, hôm nay thuyền rốt cuộc cũng cập bờ.

Dạ Vị Ương nhịn không được hít sâu một ngụm không khí dày đặc mùi hoa, muốn nói điều gì khiến hắn hài lòng khi xuyên đến thế giới này đại khái chính là không khí trong lành.

Mỗi ngày hít thở nếu không phải bùn đất thơm hương, thì chính là mùi hoa thản nhiên, làm cho tinh thần hắn phấn chấn.

Buổi sáng tốt đẹp cùng ánh mặt trời và mùi hoa khiến đôi thú nhĩ của hồ ly đều lòi ra, mấy cái đuôi phía sau cũng lúc ẩn lúc hiện, Dạ Vị Ương thỏa mãn vui sướng nhìn từng đoàn lại từng đoàn hoa rung rinh trĩu nặng đỏ tươi, hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Kim quốc.” Trước khi Dạ Vị Ương tỉnh dậy Bắc Thần Diêu Quang đã đi lên, chẳng qua muốn ở trên giường cùng hồ ly.

Bắc Thần Diêu Quang nhìn thấy nam nhân bên cạnh lộ ra biểu tình vui vẻ, tiếu dung trên mặt Dạ Vị Ương giống như có lực hấp dẫn khiến người ta tâm tình thư sướng, thân thủ ôm lấy thắt lưng Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang đem mặt chôn vào cổ đối phương.

So với mùi hoa, hắn càng yêu hương vị trên người Dạ Vị Ương.

“Ta hiện tại bị thương không có biện pháp quay về Bắc Thần quốc, cũng không thể cho ngoại nhân biết ta có thương trên người, trước khi thương hảo ở Kim quốc tịnh dưỡng là lựa chọn tốt nhất, nơi này hẻo lánh phong cảnh cũng không tồi.”

“Thời điểm ngươi nói chuyện không thể tránh xa ta ra sao?” Dạ Vị Ương liếc nhìn tên gia hỏa ôm hắn.

Nếu không phải thấy trên người Bắc Thần Diêu Quang đang băng vải trắng, hắn nhất định đá tên này một cước.

Tuy rằng mỗi ngày trên thuyền coi như nhàn nhã, hơn nữa Dạ Vị Ương cũng không bị say sóng, chính là cả ngày ở trên thuyền hắn càng thích đứng trên mặt đất bằng phẳng, hai chân giẫm trên mặt đất mới có cảm giác “cước đạp chân thật”.

Bọn họ đến một trấn nhỏ gọi là Mộc Miên trấn, trong trấn không có bao nhiêu người, bất quá lại có một biệt uyển trước kia hoàng tộc Kim quốc dựng lên để tu dưỡng, hiện tại biệt uyển xinh đẹp này tự nhiên thuộc về Bắc Thần Diêu Quang.

Buổi sáng sau khi đổi dược, Bắc Thần Diêu Quang thay hoa phục sậm màu, bên ngoài khoác thêm một kiện áo choàng, trừ bỏ đi đường nhanh, thì bề ngoài thoạt nhìn nhã nhặn không chút khác biệt.

Nhưng bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm kia, thật sự làm cho người ta không dám liếc mắt nhìn Bắc Thần Diêu Quang quá nhiều.

Hết chương thứ năm mươi mốt
Bình Luận (0)
Comment