Chương thứ mười lăm – Cục cưng, đừng dọa ta!…Bắc Thần Diêu Quang ở thời điểm đứng đắn vẫn là đứng đắn.
Ngày hôm sau, mọi người giống như chưa từng có sự tình gì phát sinh mà hảo hảo cùng nhau ngồi xuống, Dạ Vị Ương dẫn đầu quan viên hộ bộ cùng Bắc Thần quốc đàm luận chuyện hợp tác ở Quảng Nam.
Bắc Thần quốc hằng năm đều cùng các quốc tiến hành mua bán tới lui, việc mua bán tối trọng yếu chính là vận chuyển, ở thời đại này không có xe lửa máy bay, vận chuyển thủy lộ càng thêm quan trọng.
Ngay cả khi quan hệ giữa Thiên quốc cùng Bắc Thần quốc không tốt, nhưng chung quy vẫn phải nhìn đến lợi ích quốc gia, không có địch nhân vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Công phu không đến một ngày, mọi người ở các chi tiết đều đạt thành nhận thức, ký bản hiệp ước hợp tác với nhau.
Cuối năm nay sẽ bắt đầu, thương thuyền Bắc Thần quốc có thể đi qua đường sông Quảng Nam, cũng có thể cùng cư dân hai bên bờ sông tiến hành mậu dịch, tất nhiên, chỉ cần cấp phí giao điểm cho Dạ Vị Ương là được.
Đối với Bắc Thần quốc đại tài khí thô mà nói, chút phí giao điểm này không tính là gì, nhưng Dạ Vị Ương biết, phí giao điểm đã bù đắp không ít phí tổn khi tu kiến công trình thủy lợi.
Món tiền nhỏ, thu lợi lớn, ai không thích?
Quan viên Bắc Thần quốc cao hứng về sau có thể gia tăng mậu dịch, quan viên Thiên quốc cao hứng đường sông đê điều không đến một năm đã bắt đầu hái ra tiền, quốc khố năm nay nhất định sẽ không túng quẫn như năm ngoái nữa.
Song phương cười ha hả từng người rời đi, tiếp tục tiến hành từng bước thương thảo, dù sao chuyện tình lợi người lợi mình này chỉ cần làm xong, không nói thăng quan tiến chức, kia khẳng định Hoàng thượng cũng sẽ ban thưởng.
Quan viên hai nước ban đầu nước miếng bay tứ tung, cò kè mặc cả sau đó đạt thành nhất trí, giống như lão bằng hữu dắt tay nhau ly khai nghị sự phòng, nên uống trà thì uống trà, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nên làm thân thì làm thân.
Loại chuyện hợp tác này, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.
“Như thế nào lo lắng?” Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang hai người, cửa phòng rộng mở, thị vệ song phương đều đứng bên ngoài, Chước Hoa một thân đỏ rực ôm kiếm tựa cửa nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Trường hợp hôm nay Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề không tiện đến, Chước Hoa sớm đã bị ngàn dặn vạn dò, nhất định phải coi chừng tên ác lang Bắc Thần Diêu Quang chỉ biết ăn thịt người kia.
Vạn nhất Bắc Thần Diêu Quang có hành động nào quá phận, không cần do dự, tiến lên muốn đánh thế nào liền đánh thế đó, tất cả hậu quả sẽ do Tịch Thiên Thương chịu trách nhiệm.
“A?” Dạ Vị Ương cúi đầu uống ngụm trà ướp mật ong.
Thường Thiếu Điển nói, người đang mang thai không nên uống trà, bất quá trong trà bỏ thêm mật ong đối với sức khỏe rất tốt. Dạ Vị Ương phát hiện mình không thể ăn chua, chỉ thích ăn ngọt, nên thường bỏ mật ong thơm thơm ngọt ngọt vào trong trà.
“Cầu hôn.” Bắc Thần Diêu Quang dùng ánh mắt yên tĩnh mà bình thản đánh giá nam nhân mấy tháng không gặp.
Dạ Vị Ương sớm đã không còn là tiểu hồ ly hễ gặp hắn là run rẩy trước đây, trong mắt người nọ cũng không thấy khẩn trương cùng sợ hãi như ban đầu, giống như một khối mỹ ngọc ôn nhuận, nhu hòa mà an tĩnh.
Được nhìn tiểu hồ ly ở khoảng cách gần như vậy, Bắc Thần Diêu Quang nội tâm nguyên bản xao động bất an cũng dần bình tĩnh xuống.
Mùa hè sau giờ ngọ có chút nóng bức, may mắn trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều, thời điểm không nói chuyện yên tĩnh một mảnh có thể nghe được tiếng ve sầu râm ran trên nhánh cây ngoài cửa sổ.
Tà dương màu quýt chín noãn noãn rơi đầy trên đất, ánh mặt trời rọi lên gương mặt Dạ Vị Ương làm cho hồ ly thoạt nhìn nhu hòa hơn vài phần.
“Ngươi rõ ràng biết ta sẽ không đáp ứng.” Trải qua mấy tháng, tâm tính Dạ Vị Ương dần trở nên trầm tĩnh, cho dù đối diện với Bắc Thần Diêu Quang cũng không khẩn trương như trước.
Nỗi sợ hãi Bắc Thần Diêu Quang là bắt nguồn từ đâu, không ai biết, nhưng Dạ Vị Ương cực kỳ hiểu rõ.
“Những gì người khác cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí so với bọn họ còn nhiều hơn.” Không dấu vết liếc nhìn lá trà trong chén Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang cầm lấy chén trà long tĩnh trước mặt chậm rãi hớp một ngụm.
“Vậy ngươi thử nói xem, ngươi có thể cho ta cái gì.”
“Cuộc sống vô tư vô lự.”
“Chẳng lẽ Diêu Quang bệ hạ cảm thấy, ta đường đường một hộ bộ thượng thư lại thiếu tiền sao?” Lời này có phần không chừng mực, bất quá nói với Bắc Thần Diêu Quang thì không sao cả, Dạ Vị Ương cười nhạt.
“Nếu ngươi muốn nói quyền lực, vậy miễn, ta hoài bão không lớn, chỉ nghĩ làm tròn bổn phận công việc, sống một cuộc đời bình bình đạm đạm là tốt rồi.”
Bắc Thần Diêu Quang bồi thêm: “Trung thành tuyệt đối yêu thương tuyệt đối thì thế nào?”
“Ta cho ngươi một ví dụ, hiện tại trước mặt ngươi là bàn mỹ thực cao lương, không nói thức ăn ngon đến đâu, bụng ngươi chỉ lớn nhiêu đó, căn bản không thể ăn nhiều như vậy.”
Dạ Vị Ương nói: “Cái này gọi là tham nhiều nhai không nát, ta biết ngươi thích ta, thậm chí có thể đem mạng cấp cho ta, nhưng ngươi đã no rồi, ăn không hết.”
“Hồ ly a, ngươi càng ngày càng lẻo mép.” Ngón tay nhẹ nhàng ma xát vành chén, tuy rằng là oán giận, nhưng trên mặt Bắc Thần Diêu Quang lại lộ ra ý cười nhàn nhạt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Đã lâu không có bình tĩnh như vậy.” Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn tà dương noãn sắc ngoài phòng, Bắc Thần Diêu Quang lẩm bẩm nói: “Vị Ương, chỉ ở thời điểm cùng ngươi một chỗ ta mới có cảm giác mình đang tồn tại, là đang sống.”
“Biết mấy tháng nay ta vượt qua thế nào không? Ta mỗi ngày đều tự hỏi những lời trên tờ giấy ngày đó ngươi lưu lại, thẳng đến khi ta đột nhiên phát hiện ra, ngươi thật sự là hồ ly giảo hoạt.”
“Ta như thế nào giảo hoạt?” Dạ Vị Ương phát ra thanh âm kháng nghị, hắn lúc ấy viết những lời kia, thứ nhất chính là suy nghĩ trong lòng hắn, thứ hai là dời lực chú ý của Bắc Thần Diêu Quang về việc Bắc Thần Nguyệt bang trợ hắn, cùng “giảo hoạt” không dính dáng.
“Mặc kệ là hồ ly trước đây ta nuôi hay hiện giờ mới gặp, từ đầu tới cuối đều là ngươi, ngươi lại cố tình dẫn ta vào ngõ cụt.” Hắn nhìn Dạ Vị Ương trầm giọng nói: “Dạ Vị Ương, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Ta yêu chính là ngươi, mà không phải ngươi là hồ ly mới yêu ngươi.”
Bắc Thần Diêu Quang nhắc lại một lần: “Ta yêu chính là ngươi, bất luận ngươi có phải hồ ly hay không.”
Những lời Dạ Vị Ương viết trong giấy, ngay từ đầu đã lộn đầu lộn đuôi, Bắc Thần Diêu Quang không phải vì thích hồ ly mà yêu Dạ Vị Ương, mà bởi vì yêu Dạ Vị Ương nên hắn mới yêu hồ ly.
Dạ Vị Ương lập tức đình chỉ, hắn hiện tại không biết có phải bởi vì liên quan đến tiểu hồ ly trong bụng hay không, đầu có điểm không đủ dùng, nghe Bắc Thần Diêu Quang nói như thế hắn liền cảm thấy choáng đầu.
“Ngươi luôn miệng nói yêu ta yêu ta, nhưng từ lúc đầu ngươi cưỡng bách ta, đừng nói ngươi không nhớ, người còn từng bẻ gãy chân ta.” Dạ Vị Ương chính là hồ ly phi thường mang thù.
Ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Bắc Thần Diêu Quang hiện lên tia dị sắc, hắn vội vàng nói thêm: “Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng đem chân mình bẻ gãy!”
“Chỉ cần có thể cho hồ ly thích mang thù ngươi nguôi giận, muốn bẻ liền bẻ.” Người nọ quả nhiên có quyết định này.
“Ngươi bẻ thì người đau chính là ngươi, cùng ta có quan hệ gì? Ta cũng không cảm thấy sảng khoái.” Loại khổ nhục kế này xài một lần là đủ rồi, nếu Bắc Thần Diêu Quang còn dám dùng lần thứ hai, Dạ Vị Ương tuyệt đối không để ý đến hắn, muốn bẻ chỗ nào liền bẻ chỗ đó.
Mâu quang chợt lóe, đại hồ ly cười gian: “Ta nghĩ đừng nên bẻ chân, đem mệnh căn của ngươi bẻ đi là được rồi?” Dạ Vị Ương hỏi thử, chẳng qua muốn nhìn một chút Bắc Thần Diêu Quang sẽ trả lời thế nào.
Nhưng kết quả chính là, thời điểm người kia dùng kiếm chính mình thực quyết đoán, nói bẻ chân cũng thực rõ ràng, nhưng vừa nghe bẻ mệnh căn, không cần suy nghĩ liền nói thẳng: “Không được.”
“Vì cái gì?” Dạ Vị Ương tò mò hỏi, hắn không nghĩ tới Bắc Thần Diêu Quang lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Bắc Thần Diêu Quang chậm rãi ung dung uống trà, “Ảnh hưởng đến cuộc sống mai sau của hai ta, nếu bẻ gãy, như thế nào thỏa mãn ngươi?”
“Ta mới không cần ngươi thỏa mãn!” Đáp án nhất thời khiến Dạ Vị Ương rất muốn lập tức đem cửa thư phòng đóng lại, hắn liếc nhìn ra ngoài phòng, may mắn đám người đó đều giống như đầu gỗ đứng yên không nhúc nhích.
Dẫn theo chút trêu tức nhìn Dạ Vị Ương kích động liếc mắt một cái, Bắc Thần Diêu Quang tự tin tràn đầy, mắt hiện ý cười: “Phải không?”
Đương nhiên phải!
Ôi, bụng đau…
Dạ Vị Ương lấy tay dưới trường tụ, nhẹ nhàng xoa bụng, đều tại Bắc Thần Diêu Quang giở trò lưu lanh, làm hại hắn đau bụng.
Ngô, những lời vừa rồi, sẽ không bị tiểu hồ ly nghe thấy rồi đi? Dạ Vị Ương rầu rĩ nghĩ, hắn đâu muốn Bắc Thần Diêu Quang nói loại chuyện kia, quay đầu khiến tiểu hồ ly nghĩ ba ba hắn chính là “thủy kính dương hoa” thì phải làm sao bây giờ.
Dạ Vị Ương yên lặng nghĩ, tương lai nếu tiểu hồ ly sinh ra, ngàn vạn lần không thể cho Bắc Thần Diêu Quang biết.
Vừa mới ra quyết định, bụng Dạ Vị Ương lại đau quặng lên, tiểu hồ ly lại bắt đầu ở trong bụng hắn ầm ĩ.
Tiểu bảo bối a tiểu bảo bối, ngươi đây là nháo cái gì ni? Có phải không thích tên đại biến thái Bắc Thần Diêu Quang bên cạnh này không?
A?
“Làm sao vậy, không thoải mái?” Gặp Dạ Vị Ương cúi đầu khẽ xoa bụng, Bắc Thần Diêu Quang buông chén trà, đưa tay đỡ lấy bả vai nam nhân.
Ngay tại lúc Bắc Thần Diêu Quang đỡ lấy bả vai hắn, Dạ Vị Ương kinh ngạc phát hiện vật nhỏ vừa rồi còn ầm ĩ đột nhiên liền im lặng xuống, bụng tuy rằng không đau, nhưng lại khiến Dạ Vị Ương nổi lên tầng tầng mồ hôi lạnh.
Tiểu bảo bối a tiểu bảo bối, ngươi đừng làm ta sợ.
Dạ Vị Ương nhất thời có điểm nói không nên lời, hắn dùng tay áo che bụng, ngẩng đầu ánh mắt mang theo chút phức tạp nhìn nam nhân cũng đang đồng dạng nhìn hắn.
Tâm tình thoải mái một khắc trước nháy mắt biến mất không còn một mảnh, sẽ không, không có khả năng, sư phụ rõ ràng đã nói qua chỉ có cùng người động tình phát sinh quan hệ mới có cục cưng.
Hơn nữa trước đó vật nhỏ này cũng thực thích Bá Hề, mỗi khi hắn đau bụng chỉ cần Bá Hề đến xoa bụng cho hắn liền không đau nữa.
Trong khoảng gian sinh hoạt cùng Đại tướng quân, không còn cảm thấy buồn ngủ hay rầu rĩ như trước, mà tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
Nhưng vì cái gì tiểu bảo bối lúc nãy còn nháo, Bắc Thần Diêu Quang vừa chạm hắn, tiểu bảo bối liền im lặng xuống a?
Hết chương thứ mười lăm