Đại Ôn Thần

Chương 6

Mộ Dung tam tiểu thư gây chuyện kinh hồn, bạch ngọc trước nay chưa từng có chút tì vết nào.

Phong Tế Vân bị người ta bắt mất biểu muội, giận lây cả Mộ Dung sơn trang.

Cô Tô Mộ Dung gia không ngừng gặp chuyện, thị phi không ngớt.

Hiện tại ở Cô Tô thành, không, là toàn giới giang hồ đều lưu truyền chuyện tình cảm suốt hai mươi năm của Mộ Dung phu nhân cùng Cảnh Lan Thành, còn về việc Mộ Dung trang chủ có bị vợ phản bội hay không thì có đủ loại phỏng đoán.

Mộ Dung Yên Dung tinh thông thuật dịch dung, sư phụ của nàng ta chính là Cảnh Lan Thành, chuyện Hiệt Hoa thiếp xuất hiện đều là do sư đồ bọn họ liên thủ tạo thành.

Nghe nói Mộ Dung tam tiểu thư vì bất mãn với việc phụ thân thay nàng tổ chức đấu võ lôi đài kén rể, cho nên trong lòng nảy sinh ý chống đối, mà người nàng ái mộ lại không chịu tham gia tỉ võ, uy hiếp dụ lợi sau cùng không thành, bèn đem Hiệt Hoa thiếp ra dựng chuyện, không chỉ vậy, tiếp đó còn bắt cóc một vị cô nương vô tội đang làm khách ở Mộ Dung sơn trang, để gia tăng lợi thế đàm phán, hại cô nương đó đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

Nữ nhi của mình gây ra chuyện như vậy, làm cho thanh danh của Mộ Dung gia sút giảm thê thảm, chuyện đấu võ kén rể cũng vì vậy mà trở nên khó khăn, Mộ Dung trang chủ phải đích thân ra mặt hướng anh hùng thiên hạ giải thích, mới có thể miễn cưỡng áp chế được đám người đang bừng bừng phẫn nộ.

Gần nhất, các trà lâu ở Cô Tô thành đều không ngừng bàn tán xôn xao.

Mộ Dung sơn trang bị bao phủ bởi bầu không khí âm trầm, u ám, tất cả mọi người đều cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói đến hành động, chỉ e sợ làm sai sẽ dẫn đến tai họa khôn lường.

Tam tiểu thư của bọn họ tựa hồ là một người không thể dễ dàng trêu chọc.

Gần đây, chỉ cần có người muốn biết tin tức gì về Mộ Dung sơn trang, có thể tìm đến nguồn bán tin tức nổi danh giang hồ – Phi Oanh các để bàn bạc, tùy nghi trả giá.

Một quyền giáng xuống, làm cho ấm chén trên bàn cũng rung lên, mà cái bàn cơ hồ cũng muốn gẫy đôi.

“ Phong Tế Vân! ” Mộ Dung Kiếm Phi hoàn toàn mất đi cái vẻ tiêu sái ngày thường, vẻ mặt có phần hung tợn, mục quang hừng hực lửa cháy.

Phong Tế Vân chậm rãi thưởng trà, không biểu lộ chút sợ hãi, ngay cả lông mi cũng không hề động.

“ Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? ”

“ Không biết.” Hắn bâng quơ đáp lại.

“ Sao ngươi không biết được chứ? Ngươi là Phi Oanh các thiếu chủ, làm sao có thể không biết? ”

“ Mua mua bán bán, có mua thì còn có bán.” Phong Tế Vân vẫn bình tĩnh đáp lời.

“ Các tin tức mà Phi Oanh các mua đều hướng đến việc làm khó nhà Mộ Dung ta.”

“ Có người lấy tin tức để trao đổi.”

“ Ai? ” Mộ Dung Kiếm Phi lập tức truy hỏi hắn.

“ Quy củ.”

Mộ Dung Kiếm Phi bỗng ngây người ra. Đúng vậy, vì người giao dịch mà giữ bí mật về thân phận của họ chính là quy củ của Phi Oanh các.

“ Tin tức trao đổi được rất đáng giá sao? ”

“ Ân.”

“ Việc này không có phần ngươi nhúng tay vào chứ? ” Mộ Dung Kiếm Phi thực có chút hoài nghi. Hắn cũng biết rõ là lần này Tam muội đã làm chuyện quá đáng, nàng ngàn vạn lần cũng không nên động đến Hứa Ngâm Thu, lại còn làm cho đối phương đến giờ cũng không rõ tung tích.

Phong Tế Vân chỉ cười trừ, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.

“ Quả nhiên có.” Mộ Dung Kiếm Phi mất hết hi vọng. Nếu ngay cả người bán cũng cố tình bao che, hắn còn có thể nói không. “ Không thể ngừng lại sao? ”

“ Người đâu? ” Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại.

Mộ Dung Kiếm Phi sắc mặt trầm xuống. Đúng rồi, đây chính là vấn đề then chốt, Mộ Dung sơn trang bọn họ bắt Hứa Ngâm Thu đi rồi lại làm nàng không rõ tung tích. Cuối cùng, hắn không sợ chết hỏi: “ Ngươi cũng không tìm thấy sao? ”

Quả nhiên, vừa nhìn thấy ánh mắt của vị hảo hữu trong nháy mắt trở nên sắc lạnh, hắn đã biết là mình vừa chọc trúng tử huyệt của Phong Tế Vân.

“ Đều do ta sơ suất không theo sát nàng, một tấc cũng không được rời.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, căm giận chính bản thân mình.

“ Nha.” Không thể vuốt râu hùm, không sẽ gặp đại họa, mà Mộ Dung gia lúc này tuyệt không thể dây thêm vào thị phi được.

“ Ta muốn gặp Cảnh Lan Thành.”

“ A…”

“ Nhất định.” Hắn cường điệu.

“ Hắn bị nhốt tại cấm địa của Mộ Dung gia, ngoại trừ phụ thân, ai cũng không được lại gần.”

“ Người như thế nào lại mất tích? ”

“ Hắn không chịu nói.” Mộ Dung Kiếm Phi cũng cảm thấy bất lực. Bọn họ so với hắn còn muốn biết hơn nhiều, nếu bọn họ có thể cạy miệng Cảnh Lan Thành lấy được đáp án, thì mọi chuyện cũng không đến nông nỗi này.

“ Không chịu nói? ”

“ Kỳ thực, ngươi có từng nghĩ tới một khả năng này chưa? ” Mộ Dung Kiếm Phi cũng không dám xác thực.

“ Cái gì? ”

“ Có lẽ Hứa cô nương cũng là một cao thủ về thuật dịch dung.”

Một câu nói đó đã khiến hắn bừng tỉnh. Đúng rồi, có lẽ đây chính là điểm mấu chốt mà hắn sơ ý bỏ qua.

Dịch dung! Nếu nàng có thể dễ dàng tìm hiểu được quan hệ giữa Cảnh Lan Thành và Mộ Dung gia thì điều đó cũng dễ hiểu. Nếu có ý xấu một chút mà nói thì, nàng dịch dung lẻn vào Mộ Dung sơn trang, có thể làm nhiều việc đáng chú ý.

Nói không chừng thì nguyên nhân khiến Mộ Dung sơn trang gặp lắm chuyện thị phi chính là đây.

Nghĩ thông suốt, Phong Tế Vân không nhịn được khẽ cười, tâm tình cũng tốt lên nhiều.

“ Lão bằng hữu, đừng có vui mừng khi người ta gặp họa như vậy chứ.” Mộ Dung Kiếm Phi bụng đầy oán giận. Cho dù là Mộ Dung sơn trang của hắn sai trước, nhưng khiến bọn họ khốn khổ, gà chó cũng không yên thì có phải quá đáng quá hay không?

“ Ta muốn ở nhờ quý phủ, có vấn đề sao? ”

“ Có.” Mộ Dung Kiếm Phi không chút do dự mà cự tuyệt hắn, “ Nàng hẳn đã rời trang.” Tên này đúng là ôn thần vào lúc này lại đòi đến nhà hắn ở, tam muội nếu không phải vì hắn, cũng sẽ không gặp nhiều chuyện thị phi như bây giờ.

Lúc trước, chỉ nghĩ là ép được hắn đến Cô Tô thành, làm cho hắn chịu lên lôi đài luận võ là ổn, ai dè hắn đến còn vác theo một vị “ Biểu muội ” cùng đi, làm cho mọi chuyện phát sinh lệch hẳn với dự tính ban đầu của họ.

“ Nga? ” Hắn thực không hi vọng đây là sự thật, nếu nàng thật sự đã đi rồi, vậy hắn đi đâu mà tìm nàng bây giờ?

“ Hôm qua phụ thân ta từ cấm địa trở về sắc mặt không được tốt, hơn nữa còn nói với chúng ta, kế đó chỉ cần giải quyết xong mọi chuyện phiền toái hiện tại là đủ rồi.” Ý muốn là không có thêm bất kì bí mật nào của sơn trang bị lộ ra ngoài, khiến họ khổ sở chạy đi thu dọn tàn cục. Mọi phiền toái đều phải chấm dứt, về phần phụ thân vì sao lại tin tưởng giao phó cho hắn, thì hắn không dám hỏi.

Phong Tế Vân hơi nhướng mày, cánh môi khẽ nhếch lên, chậm rãi thưởng trà, trầm ngâm không nói gì.

“ Phong huynh.” Kì thực hắn cũng rất muốn đổi cách xưng hô, nhưng là người bạn tốt này chỉ muốn dùng cách xưng hô như vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác. “ Vì sao ngươi không mượn lực lượng của Phi Oanh các tìm thử xem? ”

Phong Tế Vân liếc hắn một cái, không nói gì, tiếp tục thưởng thức chén trà đang cầm trên tay. Không phải là chưa từng nghĩ đến, chỉ e nàng lại chạy thoát xa hơn. Nàng tựa hồ như chán ghét mọi sự phiền toái trên đời, thứ nàng theo đuổi chính là một cuộc sống hạnh phúc thật bình thường.

“ Phong huynh…” Cho hắn thấy chút phản ứng được không vậy? Vị bằng hữu này không có gì là không tốt, chỉ là đa phần đều làm cho hắn hóa thành tự biên tự diễn, một mình độc thoại.

( Uyển Thanh: Tâm trạng của một kẻ bị người đời ruồng bỏ =.=”

Mộ Dung Kiếm Phi: * quay ra lườm * Im ngay!)

“ Ta cũng nên rời khỏi Cô Tô.”

“ Có lẽ nàng ấy vẫn còn ở lại đây.”

“ Sẽ không.” Chỉ cần đã làm xong chuyện cần phải làm, nàng nhất định sẽ bỏ đi.

“ Ngươi cùng Hứa cô nương…” Thật sự yêu nhau sao? Mộ Dung Kiếm Phi không khỏi âm thầm nghi hoặc. Hắn thế nào cũng chỉ thấy bạn tốt đơn phương nhiệt tình.

Ánh mắt của Phong Tế Vân trở nên sắc lạnh, toàn thân lập tức phóng ra một loại cảm giác áp chế uy mãnh vô hình nào đó, bức người ta lùi lại “ Như thế nào? ”

Còn chưa muốn chết, Mộ Dung Kiếm Phi lập tức đổi sang vẻ mặt thành khẩn trả lời: “ Thật đúng là trời sinh một cặp.”

“ Uyển Thanh: * trợn mắt, há hốc mồm*

Mộ Dung Kiếm Phi: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Uyển Thanh: Chết nhát thì có! *xách dép chạy* — Mộ Dung Kiếm Phi: *vác kiếm đuổi giết*)

“ Hừ! ” Coi như ngươi biết điều.

***

Nhàn nhã ngắm mây bay trên trời, kiêm luôn cả việc nhìn ngắm dòng người nối nhau không dứt ở cửa thành.

Lấy thân phận là một thư sinh nghèo túng đi viết văn kiện thuê mà nói, thì không thể nghi ngờ, Hứa Ngâm Thu lúc này thực nhàn nhã.

Trên mặt bàn để trước mặt nàng, ngoại trừ giấy bút và nghiên mực, còn có thêm một ấm trà xanh, một chén trà, một đĩa củ lạc, cho dù nói là nàng đang thưởng cảnh ngắm người thì cũng chẳng hề sai.

Nhưng thật ra trong lòng nàng đang buồn bực không thôi.

Cô Tô chuyện đồn thổi quá lớn, nàng bất đắc dĩ đành phải bỏ đi.

Sự tình phát triển đến nước này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng, việc này là sai sót ngẫu nhiên mà dẫn đến kết cục chẳng hay ho gì, chuyện này thì cô nàng khư khư cố chấp Mộ Dung Yên Dung hẳn phải chịu đến phân nửa trách nhiệm…

Là phúc không phải họa, là họa thì khó lòng tránh được, đã thành ra nông nỗi này, nàng cũng chỉ đành phó mặc cho số phận mà thôi. Chỉ là, trong khoảng thời gian tới, nàng không cần vọng tưởng việc về nhà giáp mặt phụ thân, nếu chỉ bị răn dạy một chút thì không lo, chỉ e khó sống sót nổi sau khi về thôi.

Không thể ở lại Cô Tô thành, nàng liền chạy đến Dương Châu, tiền trong người còn lại không nhiều, nàng đành phải dùng lại nghiệp cũ, mở sạp viết văn kiện thuê ở cổng thành.

Đột nhiên, ánh mắt của Hứa Ngâm Thu chợt lóe lên, nàng theo bản năng mà cúi ngầm mặt xuống.

Hắn như thế nào lại mò đến Dương Châu?

Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi miên man, đã nghe thấy một tiếng kinh hô làm nhiều người phải để ý đến.

Một người không khống chế được con ngựa đang nổi điên hướng thẳng chỗ nàng mà phi đến, mọi nguời kinh hãi chạy dạt ra chỗ khác, hỏng rồi.

Ông trời thực phi thường thích thú trêu ngươi người ta!

Nguyên bản là hắn sẽ không thể để ý đến nàng, hiện tại vì việc ngựa phát cuồng chạy loạn, ánh mắt hắn đương nhiên phải hướng về phía này. Cho nên khi bắt gặp ánh mắt kinh hỉ mang theo ý vị thâm trường của hắn, nàng chỉ khẽ mím môi, không cam lòng buông lời chào hỏi: “ Thực khéo.”

“ Đúng vậy, thực rất khéo gặp.”

“ Cảm ơn.”

Phong Tế Vân nhìn chiếc cương ngựa đang nắm trong tay, mỉm cười, “ Xem ra là ta đã làm chuyện thừa rồi.” Không có hắn ra tay, nàng vẫn có thể tự mình tránh được.

Tuy là nàng có khả năng tự mình tránh được, nhưng vì tránh sự chú ý của mọi người, nhất định là sẽ rất vất vả chật vật, nên vẫn là hắn ra tay giúp đỡ thì tốt hơn.

“ Ta xem ngươi không có chút hứng thứ nào.” Hắn cao hứng nhướng mày.

“ Sao ta phải có hứng thú? ” Nàng hỏi lại. Hắn là đại diện tiêu biểu cho sự phiền toái, chuyện ở Mộ Dung sơn trang nếu không phải do hắn, thì cũng không loạn như bây giờ, có trời mới biết, lại ở bên cạnh hắn thì còn gặp phải loại tai họa nào nữa.

“ Thực xin lỗi, thực xin lỗi, con ngựa này không hiểu sao lại nổi điên, may mắn là không gây tai họa chết người.” Chủ nhân của con ngựa cũng vội vàng chạy tới, hướng thẳng thư sinh hủ lậu nghèo kiết xác – Hứa Ngâm Thu mà xin lỗi.

“ Không sao cả đâu, ngựa của ngài.” Nàng cầm chiếc dây cương trong tay Phong Tế Vân trả lại cho hắn.

“ Đa tạ vị đại hiệp này.” Chủ của con ngựa điên đó cũng không quên đa tạ người đã ra tay ngăn họa.

Phong Tế Vân thản nhiên đáp: “ Không cần.”

“ Đã làm phiền hai vị rồi.” Vừa giải thích, người chủ ngựa vừa nhanh chóng dắt ngựa bỏ đi.

Nhìn theo bóng người dắt ngựa rời đi, Hứa Ngâm Thu quay trở lại bàn ngồi, không nghĩ đến việc nói chuyện cùng Phong Tế Vân. Cứ nghĩ đến chuyện của Mộ Dung Yên Dung, nàng cũng không hiểu sao mình lại thấy bực bội.

“ Cứ như vậy không thèm liếc đến ta một cái sao? ” Hắn không để ý nàng làm mặt lạnh ngó lơ hắn, tiếp tục đem đề tài vừa bị người ta chen ngang phá hỏng ra nói tiếp.

“ Ngươi nói sao? ” Nàng thờ ơ hỏi lại.

“ Không bảo hộ được cho ngươi, là ta sai, ngươi tức giận cũng đúng thôi.”

“ Ta đã sớm nói qua, người ta không thể lo chu toàn mọi chuyện.” Khẩu khí của nàng càng thêm lạnh nhạt.

Hắn lập tức cảm thấy nàng quá khách sáo với hắn, lời đó của nàng có thể hiểu thành: “ Ta chưa từng cho rằng ngươi có thể bảo hộ cho ta.”

“ Khụ… ngươi sau khi chạy thoát, tại sao không tìm đến ta? ” Phải chuyển đề tài ngay lập tức.

“ Tìm ngươi làm cái gì? ” Để lại bị ngươi lôi kéo vào loạt rắc rối khác sao? Nàng không cần.

Phong Tế Vân bị lời nói của nàng làm cho cứng họng, giật mình, lại tiếp tục đổi đề tài, “ Việc Mộ Dung Yên Dung đấu võ lôi đài đã phải hủy bỏ.”

“ Có nghe nói.” Nàng cúi đầu trầm mặc, tiếp tục lạnh nhạt với hắn.

“ Dường như nàng ta muốn tìm ngươi.” Xem ra là nàng đã làm chuyện gì khiến Mộ Dung Yên Dung giận tới mức không thể đủ bình tĩnh để cùng bàn phải trái nữa rồi. Có lẽ Mộ Dung nói đúng, nàng cũng am tường thuật dịch dung, nói không chừng đã từng dịch dung thành Mộ Dung Yên Dung ở trong sơn trang làm trò gì đó.

“ Đều nằm trong dự kiến của ta.”

“ Dường như ngươi không hề có ý tránh mặt nàng.” Hắn đối vối việc này không phải không có sự nghi ngờ.

“ Người làm sai không phải là ta, dựa vào cái gì mà ta phải trốn? ” Nàng bất quá cũng chỉ là lấy độc trị độc trả đũa lại thôi, Mộ Dung Yên Dung dịch dung gây chuyện, nàng cũng dịch dung đáp lễ, rất công bằng, chỉ là… Hứa Ngâm Thu trong mắt ánh lên chút buồn ảo não, khi nghe được chuyện bí mật kia nàng cũng thực thấy bất ngờ.

“ Có lý.” Hắn vui vẻ gật đầu.

“ Ngươi muốn thăm dò ý nghĩ của ta sao? ” Nàng chỉ tùy ý hỏi.

Phong Tế Vân không khỏi giật mình, chuyển đề tài lần nữa, “ Ngươi vì sao lại muốn ở nơi này viết văn kiện dùm người ta? ”

“ Kiếm tiền.”

“ Kiếm tiền? ” Hắn nhịn không được, âm lượng cũng trở nên cao vút.

“ Đi xa như vậy, ngân lượng không nhiều, cho nên phải nghĩ cách kiếm tiền.” Nàng không nề hà, giải thích rõ ràng.

Hắn im lặng không nói một lúc, sự thực là hắn hành tẩu giang hồ đã lâu như vậy, nhưng chưa từng gặp ai giống như nàng.

“ Biểu tình của ngươi thực đáng cho người ta nghiền ngẫm nha.” Khóe môi nàng khẽ cong lên, ánh mắt ngập ý cười.

“ Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết.” Việc “ Cướp của người giàu chia cho người nghèo ” là chuyện rất bình thường, tay làm hàm nhai như nàng mới là hiếm gặp.

“ Quân tử ham tiền tài, nhưng thu về thế nào cũng phải có đạo lý, ta làm người rất có nguyên tắc.” Nói ra câu này, trong lòng Hứa Ngâm Thu cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải tuân theo gia huấn, nàng thật muốn có thể giống người bình thường trên giang hồ, có thể tùy ý hành động.

“ Ngươi một ngày viết được mấy phong thư? ” Nhìn đến tấm bảng đề “ Một phong mười quan tiền ”, không biết một ngày nàng kiếm được bao nhiêu?

“ Còn xem ý trời như thế nào.” Nàng thoải mái làm theo ý thích, mặc dù hắn thấy nàng như thế nào cũng không giống vẻ mặt của một thư sinh nghèo khó chút nào.“ Hôm nay ta chưa mở hàng, sao ngươi không chiếu cố một chút? ”

Nàng chỉ nói nửa đùa nửa thật thôi.

“ Tốt.”

Hắn vui vẻ đáp ứng nhanh như vậy, ngược lại lại khiến Hứa Ngâm Thu cảm thấy bất an, “ Ngươi muốn viết cho ai? ” Đôi mắt của nàng khẽ cụp xuống, che giấu tâm tư của chính mình.

Hắn nhìn nàng, nở nụ cười đầy thâm ý, rành rọt phát âm từng chữ, “ Cho biểu muội của ta.”

Thân mình nàng khẽ run lên, mực nước vẩy xuống mặt giấy viết đen thẫm. Ngước mắt lên nhìn hắn, môi khẽ mím lại theo bản năng.

“ Ngươi…” Không cần quá phận!

“ Ta cùng biểu muội chia cách đã lâu, thật sự mong nhớ, nhân cơ hội này mượn tay ngươi để bộc lộ nỗi khổ tương tư cũng tốt.”

“ Ngươi…” Đúng là đùa với lửa mà.

Hoàn toàn không để ý đến người đang bừng bừng lửa giận ở trước mặt, hắn tiếp tục nói: “ Biểu muội giận ngu huynh đã lâu ngày, không biết đã nguôi giận chút nào chưa. Nếu trong lòng vẫn còn oán giận, huynh cam lòng đứng trước mặt muội chịu đòn tạ lỗi, muốn mắng muốn chửi, xử phạt tùy ý…”

“ Phong…Tế…Vân…” Từng chữ từng chữ theo kẽ răng khẽ rít lên.

“ Cuối thư không cần ghi họ tên đầy đủ, chỉ cần ghi một chữ “ Vân” là được rồi.”

Tục ngữ nói rất đúng, nếu đã không thể nhịn được nữa thì không cần nhẫn nhịn, mà nàng nhịn nhục đủ quá rồi.

“ Ta không chọc ngươi giận.”

“ Tha thứ cho ta khó đến vậy sao? ” Hắn than nhẹ.

Hứa Ngâm Thu nhìn hắn có chút khó hiểu.

“ Không thể bảo vệ ngươi tốt hơn…”

“ Đó là chuyện ngoài ý muốn.” Cho nên hắn không cần tự trách, huống chi nàng cũng tự chuẩn bị sẵn sàng, không cần trách cứ hắn.

“ Nhưng mà ngươi là đang tức giận.” Hắn nói sự thật.

Ách… Nàng đang giận, nàng giận việc Mộ Dung Yên Dung kia, nhìn đến hắn là lại nghĩ đến nàng ta, bảo nàng làm sao không tức giận? Hắn là đầu sỏ gây nên chuyện, đúng là “Namnhan họa thủy.” Phụ thân nói rất đúng, mĩ nam đều không đáng tin.

“ Như thế nào mới chịu tha thứ cho ta? ” Hắn nói trắng ra luôn.

Nàng không phải đang giận hắn, nhưng nói đúng ra thì cũng không phải không giận hắn, nàng bởi vì Mộ Dung Yên Dung nên mới giận hắn, nhưng dường như không chỉ đơn thuần là như vậy, suy nghĩ của nàng bây giờ thật hỗn loạn…

“ Thu nhi…”

“ Ta mặc nam trang.” Nàng theo bản tính nhắc nhở hắn, sau đó lại tiếp tục ổn định tâm tình của chính mình. Rốt cuộc là nàng giận hay không giận hắn đây?

Phong Tế Vân cẩn thận đánh giá nàng. Xem ra nàng không phải giận hắn, mà giống như nhìn hắn mà giận một người khác. Tâm tư vừa chuyển biến, hắn hiểu ra, tuyến môi không tự giác nhếch lên. Thì ra là thế!

Nàng đang ghen!

“ Cũng giữa trưa rồi, nhanh thu hồi sạp, chúng ta đi ăn trưa.”

“ Ngươi trả tiền cơm sao? ” Nàng chỉ thuận miệng hỏi.

“ Toàn bộ ta trả tiền, được chưa nào? ” Hắn mỉm cười nói.

“ Xin miễn cho ta.” Nếu không nghĩ ở bên hắn để chịu liên lụy, tốt nhất vẫn là nên tránh cho xa. Huống hồ, ở bên cạnh hắn, đối với riêng nàng sẽ bị nhiều người tìm đến khiêu chiến, hại nàng trước mặt người khác phải cùng hắn diễn trò.

Loại tình huống này phải nhanh chóng cải thiện ngay, nếu không thì nàng vô cùng có khả năng không gả đi được.

“ Ngươi đang trốn tránh ta.”

“ Đúng.” Nàng trực tiếp thừa nhận.

“ … ” Hắn cứ nghĩ là nàng ít ra cũng che dấu ý tứ một chút, ai dè nàng lại nói thẳng thừng khiến hắn xấu hổ.

“ Ngươi cũng đã chắc chắn là ta không làm sao, cho nên chúng ta mỗi người một ngả là ổn rồi.” Hắn sẽ tìm nàng, nàng chỉ nghĩ xác nhận tâm tư hắn chút thôi. Nói như vậy để tự an ủi mình, nhưng trong lòng có cảm giác mất mát. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy chính bản thân có chút nuối tiếc.

“ Quá tuyệt tình.”

“ Ngươi có thể nói quá đáng hơn chút nữa cũng không sao.”

“ Rõ ràng là ta nói sự thật.” Rõ ràng nàng cố ý chống đối hắn, thậm chí đã ngầm đồng ý để hắn xưng hô thân mật, cũng rất ít kiêng dè những cử chỉ thân thiết quá mức của hắn, nhưng lại luôn kiên trì giữ vững khoảng cách với hắn, tự bản thân nàng không cảm thấy mâu thuẫn hay sao?

Trong lòng Hứa Ngâm Thu thực rối loạn. Lý trí không ngừng nhắc nhở nàng hắn là một kẻ phiền toái vô cùng, nhưng tình cảm lại nhắc về những lúc vui vẻ khi ở cạnh hắn, cảm giác như có hai con người nhỏ bé đang đấu đá trong đầu nàng vậy, làm nàng ở giữa chịu trận.

“ Phiền.”

“ Ngươi thực làm ta đau lòng.”

“ Hoa tâm nam nhân cũng biết đau lòng? ” Nàng bình thản nói, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc, có chút khó hiểu tự hỏi sao mình lại có thể nói như vậy.

Phong Tế Vân dù buồn cười, nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài. Nữ nhân khi thẹn quá hóa giận quả rất đáng sợ. Vì vậy, hắn nghiêm túc nhìn nàng nói: “ Ta tự nhận thấy phẩm cách, hành vi thường ngày của mình đều đáng cho người ta tin phục.”

“ Nhất định không bao gồm ta trong đó.” Đối với phẩm cách của hắn hoàn toàn không tin tưởng được, lúc trước là ai lừa nàng trở thành đồng bọn chứ?

“ Ngươi xác định là không đi ăn cơm? ”

“ Ta xác định là không nghĩ đến việc đi ăn cơm cùng ngươi.”

“ Vậy được rồi.”

Có ý gì đây? Nàng hoang mang nhìn đến hắn.

“ Ta gọi tửu lầu đem cơm đến là tốt rồi.”

Hắn vừa nói gì? Hiện tại nàng đang là một tú tài nghèo đói viết thư thuê, hắn gọi cơm rượu đến bày đầy một bàn, hỏi nàng làm sao kiếm ăn đây?

“ Kỳ thực, ta cũng không nghĩ đến việc để người ta mời nhiều.”

“ Vậy chúng ta đi thôi.” Hắn cười như hoa xuân nở rộ, làm cho người ta ngây người.

Hứa Ngâm Thu không tự chủ được, tim đập liên hồi. Tự chủ của nàng ngày càng kém, không phải là hiện tượng tốt.

***

Trời khô tiết hanh, cẩn thận củi lửa, đề phòng hỏa hoạn!

Trăng đã lên cao, chỉ tìm một khách điếm nhỏ để nghỉ chân lại gặp tai họa bất ngờ.

Lại gặp Hoàng Vũ sát thủ!

Nhưng mà, lúc này bọn họ lại hướng đến nàng mà tấn công.

Ngồi ở trên bàn, cắn cắn móng tay, vẻ mặt Hứa Ngâm Thu đầy suy tư, hoàn toàn không nhìn đến đám người đang giao chiến kịch liệt ở trước mặt.

Làm người thật sự có thể quá đáng như vậy a!

Trong lúc này, Phong Tế Vân thật sự thấy hối hận khi thay nàng xuất đầu lộ diện. Hiện tại hắn cùng địch nhân hừng hực khí thế chiến đấu trước mặt nàng, vậy mà nàng lại như người không quan hệ, ung dung nhàn nhã ngắm cảnh.

Không hề để tâm, nàng thôi cắn móng tay, khoanh chân ngồi thẳng người trên bàn, thanh thanh yết hầu, chậm rãi nói: “ Ta có chút vấn đề muốn hỏi các người.”

“ Bọn họ là sát thủ.” Phong Tế Vân nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, bọn họ sẽ không trả lời gì hết.

“ Nếu ta muốn nhờ các ngươi giết người, phải liên hệ với ai? ” Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói.

Đao kiếm ngừng lại trong phút chốc, tại thời điểm này mà có thể nói chuyện nghiêm túc kiểu này thì thật đáng cho người ta kinh ngạc.

“ Thu nhi…” Phong Tế Vân bất đắc dĩ lên tiếng, nhưng bản thân hắn cũng thấy buồn cười.

“ Không trả lời được cũng không sao.” Nàng rất rộng lượng, “ Các ngươi cứ tiếp tục, sống chết gì ta cũng mặc kệ.”

Nào có chuyện như vậy, rõ ràng nàng mới là mục tiêu của bọn chúng, hắn chỉ là anh hùng cứu mĩ nhân thôi, tuy rằng mĩ nhân này chẳng hề có chút cảm kích nào đối với hắn cả.

“ Dù sao, hắn mới là kẻ được coi là mục tiêu của Thanh Y lâu, các ngươi cứ giải quyết hắn trước là được rồi, ta không vội, ta có thể chờ.” Nàng vẫn nhớ rõ là hắn cùng Thanh Y lâu có khúc mắc chưa giải, cho dù hắn có thể không phải Nguyệt Sát.

Kiểu ăn nói vô tình, thờ ơ có khi lại có hiệu quả khiêu khích phi thường, mà người của Thanh Y lâu xác định là đang bị nàng khiêu khích.

Phong Tế Vân tự giác lui khỏi vòng chiến, hắn cho rằng nếu nàng đã dám khiêu chiến thì hẳn phải có tính toán trước.

Nhưng mà, Hứa Ngâm Thu đã nhanh chân chạy trước, cơ hồ trong nháy mắt đã nhảy qua cửa sổ mà chạy, trước khi đi còn nói, “ Cứ coi như chưa thấy ta, ta xin phép đi trước.”

Mọi người trong phòng đều á khẩu.

Nhân vật chính cần ám sát đã chuồn mất, hội sát thủ tự nhiên cũng không còn lý do gì để ở lại hầu Phong Tế Vân ăn khuya.

Nếu không nhìn đến cái bàn và cửa sổ phòng bị đánh hỏng, thì bản thân Phong Tế Vân cũng không dám nghĩ là trong phòng này vừa xảy ra chuyện.

Làn gió mang theo cái nóng oi ả của ngày hè tràn vào phòng, ngọn nến trên bàn cũng theo gió không ngừng chập chờn lay động, mà phòng vốn có người nay lại như vô chủ.

Phong Tế Vân bèn nằm xuống giường của nàng, khẽ cảm nhận mùi hương trên người nàng vẫn còn lưu lại. Từ sau chuyện ở Mộ Dung sơn trang, trên người nàng luôn phảng phất mùi hoa lê thanh nhã, xem ra nàng có phần cảnh giác.

Sát thủ?

Hắn nheo mắt lại. Theo như hắn tính toán, nàng tính tình không thích tranh chấp với ai bao giờ, vậy thì xem xét các động cơ, thì có khả năng cao nhất vẫn là chuyện của Mộ Dung Yên Dung, nàng chắc cũng đã nghĩ đến, nếu không cũng đã chẳng hỏi thăm đám sát thủ đó.

“ Ngươi vẫn còn ở lại đây? ” Thanh âm pha lẫn sự ngạc nhiên từ phía cửa sổ truyền đến.

Phong Tế Vân mỉm cười, “ Ngươi còn trở về.”

“ Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ít nhất thì đêm nay đám sát thủ đó cũng sẽ không quay lại, cho nên ta có lý do gì để trả tiền rồi mà không được ngủ trọ chứ? ”

“ Cũng đúng.”

“ Đây là phòng của ta.” Nàng đứng trước giường, đánh giá nam nhân không có vẻ gì là muốn đứng dậy đó.

“ Ta biết.”

“ Nhưng mà ngươi lại đang nằm trên giường của ta.”

“ Ta thay ngươi trông cửa.”

Hứa Ngâm Thu theo bản năng khẽ thở hắt ra, tự nhủ không cần phải so đo với hắn, càng so đo hắn càng càn rỡ, “ Hiện tại ta đã về rồi, cho nên ngươi có thể đi.”

“ Nhỡ họ đi rồi mà quay lại thì sao? Ta không ngại ở lại đây bảo hộ ngươi.”

Khóe miệng của nàng bất giác giật khẽ, “ Nhưng mà ta để ý đến việc đêm khuya có nam nhân ngủ lại trong phòng ta.”

“ Thu nhi.” Hắn thấp giọng gọi tên nàng.

Chợt giật mình sửng sốt, tiếng nói của hắn mềm mại mà dụ hoặc từ trong bóng tối phát ra, làm lòng nàng trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.

“ Chuyện gì? ” Bất giác tiếng nói của nàng cũng mêm mại hơn rất nhiều.

“ Ngươi không cần phải đề phòng ta như vậy.” Thanh âm dụ hoặc phát ra, đồng thời lại kéo nàng ngã xuống giường, nằm ngay trên người hắn.

Không cần? Hứa Ngâm Thu tái mặt. Nàng còn đương hoảng hốt đã bị hắn kéo nằm trên giường, ai dám bảo không cần đề phòng chứ.

“ Vậy hiện tại ngươi đang làm trò gì? ”

“ Ôm ngươi.” Hắn quang minh chính đại trả lời rất đúng tình trạng, tựa như nàng đang hỏi vấn đề gì đáng cười vậy.

“ Ngươi là gì của ta chứ? ” Bị hắn ôm chặt đến không cựa quậy được, nàng cũng thôi không giãy dụa, bình tĩnh hỏi.

“ Nói là bằng hữu thì quá xa lạ.” Hắn trả lời rất ba phải.

Hứa Ngâm Thu nhíu mày, mím môi, “ Chẳng lẽ ngoài là bằng hữu chúng ta còn có quan hệ khác sao? ” Lời vừa nói ra, trong lòng có chút cảm giác bất an cùng kỳ vọng.

“ Ngươi không phải biểu muội của ta sao? ” Hắn cười.

“ Cái này là lời nói dối để gạt người ngoài.” Nàng và hắn tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào cả. Tuy là nghĩ vậy, nhưng tâm trạng lại chùng xuống nhanh chóng.

“ Nga.” Người ngoài a. Hắn cười thầm. Rõ ràng là nàng sẽ không tính mình nằm trong số “ Người ngoài ” đó.

“ Thả ra cho ta đứng dậy.”

Phong Tế Vân cũng biết phải có chừng mực, nếu không sẽ chọc ai đó nổi điên mà trở mặt với hắn, nên hắn đành ngoan ngoãn buông tay.

“ Mời ra ngoài.” Hứa Ngâm Thu đứng ở của phòng, đối hắn mời đi ra.

“ Thật sự không cần ta ở lại sao? ” Vừa ra đến cửa, hắn không cam lòng hỏi lại.

Câu trả lời của nàng chỉ là dùng lực thật mạnh để đóng cửa lại.

Thật tuyệt tình, cũng thật chậm tiêu. Hắn đứng ở cửa lắc lắc đầu. Nha đầu ngốc kia vì sao vẫn chưa hiểu ra chứ? Chẳng lẽ biểu hiện của hắn còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là tại vì lúc trước hắn lấy cớ là bà con, khiến nàng không còn tin tưởng hắn… Đúng rồi, hẳn là vì lý do này rồi.

Cảm giác bị gậy ông đập lại lưng ông đúng là chẳng dễ chịu tẹo nào.

Hứa Ngâm Thu tựa người vào cửa, tay đặt trước ngực, nhìn lên phía trên trần nhà. Rốt cuộc là nàng bị làm sao vậy? Số lần tim đập lọan nhịp đến không thể khống chế nổi càng lúc càng tăng lên thường xuyên hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, có khả năng là nàng phải tìm đến đại phu mất thôi.
Bình Luận (0)
Comment