Đại Phách Quan

Chương 33

Đàn Khinh Trần “ân” một tiếng, cười nói: “Tại sao muốn giết ta? Chuyện hạ dược đã phơi bày ra ánh sáng, là Thái tử một tay gây nên. Ta cũng bị hắn hại, chưa kể nếu không nhờ ta, ngươi và Thục Hoa phu nhân đã phạm phải đại tội dâm loạn không thể tha ở chốn cung đình.”

—–

Toàn bộ ngự y đều chầu trực trong tẩm cung Văn Đế. Bận rộn như đàn ong mật vây quanh khóm hoa, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ, vừa rồi ở Hải Đường quán Văn Đế không biết tại sao lại phun ra một búng máu to, lửa giận công tâm, tâm mạch đều nứt, e rằng không qua khỏi đêm Thất tịch này.

Văn Đế thở hổn hển, ngậm một viên Tuyết Sâm hoàn, nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, Từ Diên…”

Từ Diên phủ phục quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng…”

Văn Đế lãnh tĩnh dị thường: “Truyền Thái tử, Duệ vương, tam hoàng tử cùng lục bộ thượng thư, Đại Lý Tự khanh.”

Đàn Khinh Trần ban nãy “không cẩn thận” rơi xuống hồ sen trong Ngự hoa viên, đã hoàn toàn tỉnh táo lại, thay một thân cẩm bào màu trắng, mái tóc còn ướt, hai mắt đen nhánh, ẩn giấu quang mang sâu thâm khôn lường, thần thái tự nhiên.

Thái tử sắc mặt trắng bệch, mày rậm mắt phượng, nhưng lại lộ vẻ suy đồi, có loại hư nhược như bên bờ vực sụp đổ.

Phó Toán Thao như khối phấn bé bỏng, tuyết ngọc khả ái, chỉ lo khóc sướt mướt gọi “Phụ hoàng”.

Văn Đế ngưng thần tĩnh tâm, tích đủ khí lực, nói: “Phương khanh, ghi chiếu.”

Từ Diên dời chiếc bàn trà qua, trải giấy bày bút mực, mực Lý Đình Khuê đọng lại một bên trên nghiên mực cửu long Đoan Khê, từ từ lan tỏa mùi hương thanh đạm, mực nước dần đầy, Phương Dụ Chính quỳ xuống cất bút.

Văn Đế chậm rãi mở miệng, thanh âm bình tĩnh mà rõ ràng, như khối băng mỏng bị gió thổi gãy ngang: “Thái tử Phó Thiếu Dương hành động càn quấy, tiến thoái vô độ, kéo bè kết phái, tự tiện lộng quyền, không hề có lòng trung quân kính trưởng, khiến triều thần thất vọng, phế làm Thọ vương.”

Thái tử cắn răng, nhưng chẳng chút kinh hoảng thất thố, chỉ có quật cường không hối hận, tia ôn tình cuối cùng trong mắt cũng biến mất không còn, quỳ xuống khấu đầu, đoạn đứng dậy đi ra.

Văn Đế làm như không thấy, chỉ tê tâm liệt phế nặng nề ho khan, nhất thời ngự y lần lượt tiến vào hầu hạ, khó khăn mới ổn định khí tức, cũng không nghỉ ngơi, cố chịu đựng, nói: “Truyền ngôi cho tam hoàng tử Phó Toán Thao.”

“Duệ vương Đàn Khinh Trần, bản tính trung trực, tài đức vẹn toàn, an dân lo quan, bình định biên cương, quả thật là hiền tài hữu dụng quốc gia, tấn phong Nhiếp chính vương, phò trợ ấu chúa.”

Nói xong, nắm tay Đàn Khinh Trần: “Thập tứ đệ, đệ và Toán Thao coi như thân nhất, cơ hồ đã thành một thể, mong đệ thành tâm bảo hộ, chia sẻ gánh nặng, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, lấy thương sinh bá tính làm niệm.”

Dứt lời, ra lệnh: “Toán Thao, mau hành lễ tử chất với Thập tứ thúc, sau này ngươi làm hoàng đế, Thập tứ thúc cũng vẫn là thúc thúc ruột của ngươi, là đại thần ngươi nên tin cậy xem trọng nhất.”

Phó Toán Thao cực kỳ nghe lời thông minh, lập tức quỳ xuống hành lễ, cung kính gọi: “Thập tứ thúc!”

Đàn Khinh Trần đưa tay đỡ hắn dậy, Phó Toán Thao bị độ ấm băng lãnh trong lòng bàn tay Thập tứ thúc dọa đến nhảy dựng lên.

Văn Đế đảo mắt nhìn về phía mọi người, thấp giọng nói: “Chư vị hiền thần, nên đề bạt trung lương, gạt bỏ ân oán, đồng ý đồng lòng, như lúc trẫm còn tại vị, phò trợ lẫn nhau, để Đại Trữ thái bình vô sự, cùng triệu triệu thường dân chung hưởng phúc an ninh.”

Quần thần rưng rưng quỳ lạy.

Văn Đế nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, Thập tứ đệ ở lại.”

Khắp phòng im lặng.

Đàn Khinh Trần nghiêng người ngồi bên giường, quan sát sắc mặt suy bại của Văn Đế, khẽ mỉm cười: “Hoàng huynh, đã hai mươi năm rồi, giữa chúng ta chung quy cũng nên có hồi kết.”

Văn Đế cũng mỉm cười: “Thập tứ đệ, cuối cùng ngươi vẫn thắng.”

Đàn Khinh Trần lắc đầu: “Trong chúng ta không ai thua, đại ca chỉ là thiếu mất một nhi tử khôn ngoan, Thiếu Dương quả thật giúp ta không ít.”

Văn Đế lại ho, máu theo cằm chảy xuống cổ áo, Đàn Khinh Trần lau cho y, lại bưng thuốc tới, từng thìa từng thìa đút y uống, thanh âm trầm thấp: “Đại ca phong Thiếu Dương làm Thọ vương, là muốn vẽ cho hắn một con đường thoát?”

Văn Đế nói: “Ngươi nổi danh khoan dung khắp thiên hạ, nếu đã là quân tử khiêm hòa, vậy hãy tha cho hắn một mạng đi.”

Cười đến có chút cay đắng, nhưng cũng thấu hiểu: “Phàm mọi chuyện đều là con dao hai lưỡi, ngươi giấu tài không đánh mà thắng, tuy ta không tìm được lý do để giết ngươi, mặc ngươi quyền cao chức trọng, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện ra tay mưu đoạt hoàng vị.”

Nhắm mắt nói: “An phận làm Nhiếp chính vương của ngươi đi, bằng không, loạn thần tặc tử, toàn quốc tru diệt.”

Đàn Khinh Trần bật cười.

Tịch mịch phiêu bạc lâu như vậy, bất bình phẫn hận lâu như vậy, chờ đợi dày vò lâu như vậy, ẩn nhẫn mưu định lâu như vậy… đổi lấy chỉ là một chức Nhiếp chính vương nho nhỏ, Đàn Khinh Trần há lại dừng tay?

Văn Đế minh chiếu thiên hạ, Đàn Khinh Trần có thể nắm giữ đại quyền, có thể nhiếp quản triều chính, nhưng cũng đồng nghĩa chỉ có thể quang minh chính đại bị đóng chặt vào thân phận Nhiếp chính vương —— quả là đối sách thông minh ‘lấy đạo của người trả lại cho người’, Đàn Khinh Trần lấy lòng dân đoạt quyền, Văn Đế cũng lấy thiên hạ muôn miệng thị phi để kiềm hãm quyền uy của hắn.

Đáng tiếc, y đã đánh giá thấp thủ đoạn ngoan tuyệt không tiếc khuấy động trời đất điên đảo giang sơn của Đàn Khinh Trần, đánh giá thấp dã tâm to lớn mà Đàn Khinh Trần luôn ẩn giấu đằng sau phong thái ưu nhã viên dung như mây mù che lấp đỉnh núi hùng vĩ.

Đàn Khinh Trần khoan thai cười nói: “Thần đệ tuân chỉ, hoàng huynh còn có gì phân phó?”

Văn Đế đẩy chén thuốc ra, thấp giọng nói: “Thiếu Dương hạ dược các ngươi, là muốn một đòn cuối cùng, hại ngươi và Thục Hoa phu nhân phạm vào đại tội dâm loạn trong cung, nhưng không ngờ hắn lại kéo cả Mẫn Chi xuống nước… Cũng khó trách, hắn vì mẫu hậu nên mới trút hận lên Mẫn Chi…”

Đàn Khinh Trần cười đến có phần nghiền ngẫm: “Ta không trách hắn, hắn muốn mượn cơ hội này, một là diệt trừ ta, hai là làm cho Thục Hoa phu nhân mang ô danh, Toán Thao theo đó cũng không thể kế thừa đại nghiệp, cũng may vẫn chưa xảy ra sai lầm lớn.”

Nhãn thần Văn Đế có chút tán loạn, nhưng tràn ngập đau lòng: “Mẫn Chi… Thập tứ đệ, có phải ngươi đã thích hắn?”

Vội nói: “Ngươi không thể… Hắn… hắn là…”

Đàn Khinh Trần thản nhiên ngắt lời: “Hắn là nhi tử của Ngũ hoàng tỷ, cũng là dư nghiệt của Mộ Dung thị.”

Đặt chén thuốc xuống, mỉm cười: “Nên gọi ta là Thập tứ cữu phụ.”

Văn Đế kinh nộ cực điểm: “Ngươi… ngươi đã biết rõ, sao còn đối xử hắn như vậy?”

Đàn Khinh Trần khẽ thở dài: “Ta đã nhận trà Thiếu Dương hiền chất ban cho, trúng xuân dược, không làm thế với hắn, chẳng lẽ phải làm với phi tử của hoàng huynh?”

Văn Đế gian nan giơ tay lên, nhưng chỉ có thể hất đổ chén thuốc, xoảng một tiếng vỡ tan tành dưới đất, run giọng nói: “Ngươi… tác nghiệt! Vô sỉ!”

Đàn Khinh Trần không chút nóng giận, nhìn xoáy vào y, ung dung nói: “Bóng ai tha thướt dưới đình xanh, hoa rơi tiêu hồn khắp chốn… Hoàng huynh quên rồi sao? Hoàng huynh không biết trời cao có phật thần, nhưng thần đệ lại biết trong lòng hoàng huynh tự có một điểm xích sa ngân.”

Văn Đế như bị quất một roi lên mặt, thân thể tựa bức họa trên tường bị mất giá treo, lập tức vô lực ngã xuống, đôi môi run rẩy, ánh mắt đã trống rỗng đau thương trong cơn hấp hối.

Đàn Khinh Trần hòa nhã nói: “Đại ca, ta và ngươi đều mang tâm tư giống nhau, bất quá ngươi là với Ngũ hoàng tỷ, còn ta là với Hạ Mẫn Chi, ngươi nên hiểu lòng ta mới phải. Tình cảm đã đến mức độ thâm sâu, còn gì phải cố kỵ nữa?”

Cúi người nhặt lên mảnh chén vỡ, nói: “Đại ca, ngươi không bằng ta. Ngươi chỉ dám ích kỷ trốn tránh, gả Ngũ hoàng tỷ đi xa, lúc nhớ tỷ ấy, lại nói không biết có phật thần…”

Ngước mắt, tràn đầy kiên định thản nhiên: “Đàn Khinh Trần ta, cho dù biết cũng không sợ phật thần trên trời.”

Văn Đế vô hồn hỏi: “Tại sao?”

“Ý đại ca là hỏi tại sao ta thích hắn?”

Khóe miệng Đàn Khinh Trần mang theo một tia tiếu ý, như giữa vòng đời phong đao sương kiếm nở ra một đóa hoa thắm thiết ôn tình.

“Nguyên nhân có thể nói là hằng hà sa số, tích lũy trong gian khổ, gieo tình căn giữa hắn và ta.”

“Lần đầu hội ngộ dưới trăng, hắn vừa nghe liền hiểu tiếng đàn của ta, vừa gặp đã là tri âm ngưỡng mộ, trước mặt hắn, ta không cần che giấu bất cứ chuyện gì, thư thái tự tại khôn tả. Cũng chưa từng có ai như hắn, thoạt nhìn nhu hòa, trong sáng thấu tận đáy lòng, nhưng càng tìm hiểu thì càng kiên cường thâm sâu, khiến người bắt không được đoán không ra buông càng không nỡ.”

“Bao năm qua, mỹ vị ngon nhất mà ta từng được nếm, chính là gà hầm nấm hương măng trúc, trứng chiên tiêu xanh, rau xào tôm, canh dưa muối đậu xanh cà vỏ… Đại ca, ngươi nào có được phúc phần này?” (ân, hẳn các bạn vẫn còn nhớ, ở chương 9, 15 từng nấu một bữa đãi 14, chính là những món dân dã này ^^)

“Ta bị Thiếu Dương hạ ngục tra tấn, hắn vì ta mang bệnh vẫn bôn ba. Hắn còn từng vì ta mà rơi lệ…”

Đưa tay ôm ngực, trân trọng vô cùng: “Giọt nước mắt đó ta cất giữ trong lòng, nóng bỏng đến suốt mấy năm qua lần đầu tiên ta mới cảm thấy, mình là một con người còn sống thật sự… chứ không chỉ là một Thập tứ vương gia sống ẩn nhẫn tạm bợ cả ngày phải mưu toan.”

Trong thanh âm đã thêm vài phần nóng vội mơ hồ: “Đại ca, thật ra Mẫn Chi đối với ta cũng không giống kẻ khác, ta là người thân cận hắn nhất trên đời này, cũng là người hiểu hắn nhất, tuy hiện tại hắn không thừa nhận, trong lòng còn có một Niếp Thập Tam, bất quá… ngày tháng còn dài, đúng không? Cuối cùng rồi hắn cũng sẽ về bên ta.”

Thật lâu sau vẫn không nghe ai đáp lại, Văn Đế đã hô hấp đứt quãng, lâm vào hôn mê.

Đêm xuống, Văn Đế băng hà, tam hoàng tử Phó Toán Thao kế vị, niên hiệu “Kiến Bình”.

Đàn Khinh Trần nhiếp chính; Hoàng hậu, Thục Hoa phu nhân tuẫn tiết.

Cung nhân thu liệm cho Thục Hoa phu nhân đều bị diệt khẩu.

Đàn Khinh Trần sao có thể chấp nhận để Thục Hoa can thiệp chính sự, ngoại thích loạn quyền?

Dữ hổ mưu bì (*), Thục Hoa phu nhân phải chết.

Lúc Hạ Mẫn Chi tỉnh lại đã là vào một đêm yên tĩnh của ba ngày sau.

Thân thể đang ở trên giường nhà mình.

Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa của Đàn Khinh Trần tản mác bên giường, bàn tay phải không trọn vẹn đặt trước ngực Hạ Mẫn Chi.

Đàn Khinh Trần sở hữu chiếc cổ thon dài, đường cong cũng thập phần ưu mỹ, ẩn hiện dưới làn tóc mây, được ánh trăng phủ lên một tầng sương thanh tuyết khiết.

Hạ Mẫn Chi chậm rãi giơ tay, năm ngón thành hình câu, nhắm thẳng yết hầu Đàn Khinh Trần.

Một trảo này xảo diệu tinh chuẩn thần kỳ, hữu ý vô ý bấu vào hai đại huyệt trí mạng Tương Đài và Nhân Nghênh.

Đòn này tuy không có nội lực, nhưng nếu trảo thật, cũng đủ làm cho Đàn Khinh Trần choáng váng bị chế ngự.

Đàn Khinh Trần khẽ thở dài, một ngón tay điểm ngay huyệt Thái Uyên trong lòng bàn tay hắn.

Cổ tay Hạ Mẫn Chi vô lực buông xuống.

Đàn Khinh Trần ngồi dậy: “Chiêu này thật âm độc, là ai dạy ngươi? Mộ Dung Chi Khác? Hay Niếp Thập Tam?”

Hạ Mẫn Chi cũng không kinh ngạc, lạnh lùng nói: “Đại ca ta.”

Đàn Khinh Trần “ân” một tiếng, cười nói: “Tại sao muốn giết ta? Chuyện hạ dược đã phơi bày ra ánh sáng, là Thái tử một tay gây nên. Ta cũng bị hắn hại, chưa kể nếu không nhờ ta, ngươi và Thục Hoa phu nhân đã phạm phải đại tội dâm loạn không thể tha ở chốn cung đình.”

Hạ Mẫn Chi sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, nhưng thanh âm lại lãnh tĩnh, nhìn thẳng Đàn Khinh Trần: “Ngươi căn bản không hề trúng dược, thần chí vẫn luôn tỉnh táo.”

“Thái tử giở trò bỉ ổi đến mức này, e rằng là do người ngươi sắp đặt bên cạnh hắn bày mưu tính kế.”

“Thái tử định lấy chuyện này thanh toán một lượt, nhưng ngươi lại mượn dịp cho hắn một nhát chí mạng cuối cùng, tiện thể chiếm luôn cả ta.”

Thần tình hờ hững: “Đàn Khinh Trần, ta phải đề cao ngươi rồi.”

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, Tô Khuyết…”

Đàn Khinh Trần chăm chú nhìn hắn, thấp giọng ngắt lời: “Đêm đó ta chiếm đoạt ngươi, chỉ là bởi vì… khát khao đã lâu chờ đợi khổ sở, Mẫn Chi, sau này ta tuyệt không tính kế với ngươi nữa.”

Hạ Mẫn Chi gật đầu, tiếp tục truy hỏi: “Tốt lắm, Tô Khuyết có phải là người của ngươi không?”

Hỏi xong chỉ cảm thấy khẩn trương hoảng hốt, hít thở không thông, cũng không dám nhìn Đàn Khinh Trần nữa, sợ lại bắt gặp nụ cười khát máu lạnh thấu xương tủy kia của hắn, gắt gao siết chặt nắm tay, dưới ánh trăng thanh lãnh, làn da gần như trong suốt nổi bật hẳn, mạch máu xanh nhạt hai bên thái dương rõ ràng đến có thể nhìn thấy.

Đàn Khinh Trần mỉm cười kéo tay hắn đặt vào lòng bàn tay mình, từng ngón tay chậm rãi duỗi ra vuốt ve, Hạ Mẫn Chi không chút kháng cự, chỉ cụp mắt.

——

(*) Dữ hổ mưu bì: Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.
Bình Luận (0)
Comment