Đại Phát Từ Bi

Chương 3

Nếu có chút cơ hội, Nhạn Y Phán thề, nhất định phải trả thù!

Đợi sau khi nàng có cơ hội về kinh, nhất định phải nghĩ biện pháp ghi một tham bản*, đem tất cả ác trạng báo cáo lên, làm cho hắn không xong. Ân, cứ làm như vậy đi.

Đêm đó thẳng đến thời gian đi ngủ Nhạn Y Phán mới có thể thoát thân trở về phòng. May mắn không có gì đáng lo, bởi vì hai vị phú thương căn bản dung mạo bình thường sau khi dịch dung của nàng. Hơn nữa tửu lượng của nàng rất tốt, ngàn chén không say, kết quả mọi người uống say ngã trái ngã phải, nàng hoàn toàn thanh tỉnh, đừng nói trong sạch, ngay cả một chút tiện nghi cũng chưa bị chiếm.

Đương nhiên là vì nàng cẩn thận né tránh, huống chi các tỷ tỷ phía sau tiếp phía trước muốn lấy lòng đại gia, căn bản không tới phiên nàng!

Tuy rằng như thế, một đường trở về phòng nàng vẫn tức giận. Ngầm nguyền rủa Cảnh Tứ Đoan ngàn vạn lần, hận không thể thiên đao vạn quả, đem hắn đẩy đi bồi rượu, nếm thử cái tư vị bị người làm thịt đi.

Này chỉ sợ có thể thành thật. Bộ dạng Cảnh Tứ Đoan không một chỗ không tốt, nhất định có thể làm nhiều đại gia thích nam sắc vui vẻ. Nhạn Y Phán càng nghĩ càng đắc ý.

Còn chưa đi đến tiểu viện nơi nàng ngủ, Nhạn Y Phán chú ý tới thân ảnh mặc áo xanh hiện lên ở phía trước, lập tức biến mất ở giữa cây cối phía trước.

Thật sự là nhắc đến người, người đến, tuy rằng chỉ lóe qua nhưng nàng lập tức nhận ra đúng là cái tên nên đi làm nam kĩ Cảnh Tứ Đoan kia.

Đã trễ thế này hắn còn lén lút làm cái gì?

Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hơn nữa nhìn thấy hắn nàng còn giận, càng muốn xem hắn đang làm chuyện ám muội gì. Nhạn Y Phán lặng lẽ đi theo phía sau hắn, một đường đi đến tiểu viện cách vách, trơ mắt nhìn hắn quen thuộc lắc mình vào một gian sương phòng.

Như ý lâu càng tối càng xinh đẹp, đằng trước còn náo nhiệt, các cô nương đều vội vàng tiếp đón khách nhân tới mua vui. Mặt khác, ở sân sau lại im lặng, ngay cả gã sai vặt cũng không gặp, Nhạn Y Phán thuận lợi đi qua, vụng trộm đẩy cửa vào phòng.

Vừa vào cửa liền có một mùi hương hoa nhài xông vào mũi. Ở dưới ánh trăng có thể nhìn kỹ, phòng khách nơi nàng đang đứng bố trí cực lộng lẫy, khăn trải bàn được thêu rườm rà. Mấy bình đồ sứ tinh xảo, bên trong đựng những viên đá ngũ sắc. Trên bình phong có hoa văn màu, hoa cỏ cùng chim chóc đều trông rất sống động, nhan sắc đẹp đẽ.

Đây….rõ ràng là phòng của nữ tử. Xem ra Cảnh Tứ Đoan cùng chủ nhân phòng này có giao tình, đại khái là thường ở khuê phòng hẹn hò.

Như ý lâu cái gì cũng không có, chỉ có nhiều nữ nhân, đây rốt cuộc là phòng của danh kỹ nào?

Xuyên qua phòng khách, một bên là hậu thất, có đựng một ít áo quần cùng đồ vật. Bên kia là cửa vào nội thất, rèm cửa là chuỗi các bảo thạch đủ màu đang nhẹ nhàng lay động, bên trong còn lộ ra ngọn đèn mong manh, Cảnh Tứ Đoan hiển nhiên là đang ở bên trong.

Nàng nín thở ngưng thần, nghiêng tai nghe ngóng một chút, hoàn toàn không nghe thấy thanh âm gì. Lập tức, ngọn đèn bên trong đột nhiên tắt hẳn, mọi nơi lại lâm vào một mãnh tối đen yên tĩnh.

Trái tim Nhạn Y Phán đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh theo gáy sau toát ra, dọc theo sống lưng đi xuống, làm cho nàng bắt đầu run run.

Bỗng nhiên tối đen làm nàng hoảng sợ. Nàng thở ra một hơi, lui lại từng bước, lại từng bước, sau đó xoay người muốn chạy trốn.

Ngay tại giờ khắc này, âm thanh một đôi nam nữ nói chuyện từ hành lang truyền đến, chậm rãi đến gần. Nghe âm thanh kia, đại khái là gần tới cửa, nếu nàng đi ra sẽ vừa vặn chạm mặt.

Xong rồi, làm sao bây giờ? Nhạn Y Phán vừa vội lại sợ, hàng trăm ý niệm trong đầu chuyển qua chuyển lại, lại không có một cái nào có thể dùng. Tiếng hai người trêu đùa bên ngoài càng ngày càng gần, thậm chí mở cửa…

“ Đừng kêu.” Đột nhiên phía sau nàng xuất hiện một tiếng nói trầm thấp, nếu không phải một bàn tay lập tức từ phía sau tới che miệng của nàng, nàng thật sự đã sợ tới mức kêu ra tiếng.

Người phía sau nọ đương nhiên là Cảnh Tứ Đoan. Một tay hắn vốn cầm ngọn đèn nho nhỏ, giờ phút này ngang ngạnh chế trụ thắt lưng nàng,cậy mạnh kéo nàng lùi về phía sau.

Nhạn Y Phán kêu rên một tiếng, liền nghiêng ngã lảo đảo bị hắn kéo một đường tới nhà kho, hai người ẩn thân ở mặt sau một cái thùng.

“ Tử tướng, đừng nắm ta như vậy, đau muốn chết!” nữ tử vừa mới vào cửa tiếng nói ngọt như mật, nũng nịu, “ Còn không đóng cửa lại?”

“ Đại tỉ của ta, mới một thời gian không thấy, ta nhớ muốn chết. Xem tối nay ta hảo hảo yêu ngươi.”Namtử phảng phất thở không nổi gấp gáp nói.

Sau đó là một trận cười cùng với âm thanh hôn môi, hai người đúng là ngay cả vào phòng đều không kịp, đóng cửa lại liền xoay người dính chặt lấy nhau. Nhạn Y Phán ở nhà kho mở to mắt, từ khe hở đằng sau thùng muốn chạy ra ngoài, không dám tin vào hai mắt.

Nam nhân cùng nữ nhân….thân mật là xảy ra chuyện gì, Nhạn Y Phán không phải hoàn toàn không biết, nhưng hoa đại tỉ áo quần đã cởi được một nửa, giống như không có xương sống muốn hòa tan trên người nam nhân, mà bàn tay nam nhân không chút khách khí bừa bãi vuốt ve ngọc thể đầy đặn….chính mắt thấy xuân sắc không cùng, dù là Nhạn Y Phán cũng nhất thời bị dọa ngây người.

Đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hoàn cảnh của mình cũng không tốt đẹp là bao. Cảnh Tứ Đoan cao hơn nàng rất nhiều, cánh tay ôm ngang trước ngực nàng, bàn tay còn đặt trên nơi no đủ đẫy đà của nàng. Nàng bị chặt chẽ chế trụ, sau lưng hoàn toàn tựa vào thân mình cứng rắn như sắt, hơi thở ấm áp của hắn còn ở bên tai.

Dù sao nàng vẫn là khuê nữ chưa xuất giá. Mấy ngày qua, bất luận là giả thành tiểu Mi, vẫn như bây giờ bị hắn lấy đi vài thứ.

Này còn chưa đủ, khi nãy hắn vội vàng kéo nàng, ngọn đèn hơi nghiêng ngã, vài giọt dầu còn nóng bắn tung tóe trên cánh tay nàng, giờ phút này mới chậm rãi bắt đầu có cảm giác đau.

Càng ngày càng đau…. Nhạn Y Phán nhăn mày, khó chịu vặn vẹo thân mình.

“ Đừng lộn xộn.” Cảnh Tứ Đoan nhỏ giọng ở bên tai nàng cảnh cáo.

Nhưng nàng không thể cố bất động, tay thật đau…..hơn nữa, sau mông nàng có cái gì cưng cứng vẫn đâm nàng, cũng rất khó chịu!

“ Ân, hảo ca ca, mau làm đau ta, người ta chờ ngươi hơn một tháng !” tiếng nói của hoa đại tỉ ở phòng khách mềm giống như sắp hóa thành nước, còn kèm theo mời mọc, “ Đừng cắn, ân…”

“ Ta liền cắn cái chân hư này, nói cái gì nhớ ta, buổi chiều không phải còn vội vàng tiếp đón người khác sao? Như thế nào, ham kim gia tuổi trẻ anh tuấn, muốn cùng hắn lắm có phải không?”

“ Kim gia nào tốt như ngươi…..bất quá là thương nhân, bộ dáng đẹp đẽ thôi…ân..ân..ân…mau làm thôi…”

“ Nói hay lắm, để xem ta như thế nào trị ngươi, làm cho ngươi cầu xin tha thứ….cái gì kim gia, phi!”

Dâm tiếng gầm ngữ ngày càng hợp nhau, hai người dây dưa, một đường phân tán quần áo, dính thành một cái nghiêng ngã lảo đảo đi vào trong nội thất.

Chỉ chốc lát sau, tiếng đánh có quy luật bắt đầu, nữ nhân bên trong rên rỉ chói tai cùng với ngôn ngữ thô tục của nam nhân.

“ Có thể đi rồi. Thân mình chu lão gia không tốt, rất nhanh chấm dứt, chúng ta nhanh chút.” Cảnh Tứ Đoan bình tĩnh nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Nhạn Y Phán do dự một chút. Bất quá, tình hình chiến đấu của hai người bên trong nội thất đang kịch liệt, âm thanh giường lay động thật lớn, kêu ũng lớn tiếng, hẳn là không rãnh chú ý tới bọn họ đi?

Cảnh Tứ Đoan đi trước, Nhạn Y Phán nhanh chóng đuổi kịp. Cước bộ nhanh chóng, tim đập phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cho dù là cái đêm nàng chuẩn bị trốn ra kinh cũng không khẩn trương bằng.

Bọn họ nhanh chóng bôn tẩu, một đường trốn ra khỏi phòng hoa đại tỉ, không dám trực tiếp đi qua hành lang dài, Cảnh Tứ Đoan đi đầu vào tiểu viện hoa cỏ sum suê. Thẳng đến khi đi đến sau một gốc cây đại thụ hắn mới đột ngột dừng lại, Nhạn Y Phán suýt nữa đâm sầm vào hắn.

“ Ngươi đang làm cái gì? Vì sao cũng chạy đến trong phòng hoa đại tỉ?” hắn cầm tay của nàng lại đổi lấy Nhạn Y Phán hít một hơi vào không nói.

Cảnh Tứ Đoan thế mới phác giác đến tay nàng.

“ Đây là có chuyện gì?” ở dưới ánh trăng, hắn dám kéo ngọc thủ nàng cố giấu. Khuôn mặt cười được dịch dung che dấu vẫn có thể nhìn ra đang đổ mồ hôi lạnh, còn trắng bệch.

“ Vừa mới…..ngọn đèn nóng của ngươi.” Nàng nhịn đau, nói cũng không rõ còn run lên.

Cảnh Tứ Đoan lắp bắp kinh hãi, khuôn mặt tuấn tú đen lại, trách cứ nàng, “ Vì sao không nói!”

“…..là ngươi bảo ta đừng lên tiếng.” mắt đẹp oán hận trừng hắn một cái.

Cảnh Tứ Đoan nhăn mặt lại, ở dưới ánh trăng bạc đánh giá nàng một chút.

Chỉ thấy da thịt trắng noãn đã hiện lên mấy chỗ sưng đỏ, bất quá chưa đen lại, cũng không có xướt da nổi bọt nước, sau khi rịt thuốc là có thể khỏi hoàn toàn. Hắn nhịn không được ở trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật.

Đúng là nguy hiểm thật, nếu làm ra sẹo, hắn làm không tốt còn phải phụ trách cả đời người ta.

Nghĩ đến đây, tâm niệm vừa động, ngầng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã qua dịch dung. Chỉ có một đôi mắt đẹp là giấu không được, lòe lòe sáng lên, giống như bảo thạch phát ra một cỗ lanh lợi, sáng chói mắt như một ngôi sao.

“ Vậy vì sao ngươi ở trong phòng của hoa đại tỉ?” nàng chống lại ánh mắt của hắn, nhịn không được hỏi, “ Còn có, cái vật bên hông ngươi vừa mới đâm ta là cái gì?”

Cảnh Tứ Đoan đột nhiên cong miệng lên, biểu tình tựa tiếu phi tiếu, làm cho tim người ta nhịn không được lại rối loạn.

“ Một cô nương chưa xuất giá có thể hỏi vấn đề như vậy sao?” hắn thấp giọng trêu chọc.

Nhạn Y Phán bị nói đỏ mặt lên, may mắn có dịch dung che dấu, hẳn là hắn không thể phát hiện.

“ Không nói thì quên đi, ai thèm? Nghĩ cũng biết, nhất định là đi làm chuyện ám muội, hoa đại tỉ lại cố tình có người khác vui vẻ ngươi mới chyaj trối chết, đúng không?”

“ Không đúng.” Hắn đơn giản nói, một mặt kéo bàn tay bị thương của nàng, “ Đến đây, bên trong hành lý của ta có thuốc bột, trước xử lý vết thương của ngươi rồi nói sau. Ngươi nhịn cũng hay thật, bị nóng không rên một tiếng, hiện nay còn có thể đứng nói chuyện với ta lâu như vậy, xem ra ngươi cũng thật giỏi.”

“ Kim gia quá khen, tiểu Mi không có việc gì.” Nàng kỳ thật đau đến muốn đổ mồ hôi, nỗ lực đưa ra một khuôn mặt tươi cười cũng là quyết định không chuyển động, hạ quyết tâm muốn truy ra manh mối.

Nàng cái gì cũng không có, chỉ là nhẫn nại cùng công phu ngụy trang mạnh hơn người khác.

Cảnh Tứ Đoan lắc đầu. Cô nương này thời điểm mềm thật mềm, cứng cũng thật cứng. Cố tình hắn lại động cái tâm từ bi chết tiệt, luyến tiếc khi nàng đau.

“ Không nói ngươi sẽ không đi? Thực ngoan cố.” hắn thở dài, “ Được rồi, lại đây ta bôi thuốc, ta cùng ngươi nói, thế nào?”

Thật vậy chăng? Không gạt ta? Mắt đẹp hoài nghi nhìn hắn.

Vì giữ chữ tín với nàng, Cảnh Tứ Đoan mới đem cái cưng cứng kia lấy ra cho Nhạn Y Phán xem.

Chẳng phải là cái gì nhìn thấy sẽ đỏ mặt mà đó là_một cuộn giấy.

Cuộn giấy mở ra, trên mặt chậm rãi lộ ra những nét chữ, cho dù là ban ngày Nhạn Y Phán cũng không nhìn ra là cái gì.

“ Đây là cái gì?” rốt cuộc, nàng ngẩng đầu hỏi.

Cảnh Tứ Đoan đang giúp nàng rịt thuốc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chính là chữ như gà bới.”

Có người tính tình kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “ Vậy ngươi trộm chữ như gà bới làm gì?”

“ Ta không trộm, chỉ mượn đến xem mà thôi, nào biết ngươi đột nhiên theo vào, sau đó hoa đại tỉ cũng trở lại.” Cảnh Tứ Đoan nhanh tay lẹ chân đem thuốc bột bôi lên miệng vết thương của nàng, thấy nàng cắn răng nhịn đau, cố nén không phát ra tiếng động, nhịn không được thở dài, “ Không cần chịu đựng, đau cứ kêu.”

“ kêu ra….cũng không…có vẻ không đau.” Tiếng nói của nàng run run, đứt quãng nói, “ Ngươi rốt cuộc có muốn…nói với ta hay không….cái này rốt cuộc là cái gì?”

“ Danh sách.” Hắn trả lời ngày càng đơn giản

“ Danh sách gì?”

Cảnh Tứ Đoan đến lúc này cũng biết, thời điểm cô nương này nhịn đau cũng cố nói chuyện, ý đồ quên đi đau đớn. Bất quá, biết để làm gì?

“ Ta đáp ứng cho ngươi xem cuộn giấy, cũng không đáp ứng cho ngươi biết bên trong viết cái gì.” Đường đường là mệnh quan triều đình cư nhiên chơi xấu.

“ Ngươi…xấu xa.”

“ Biết nhiều đối với ngươi cũng không có gì tốt.”

Bôi thuốc xong, Cảnh Tứ Đoan dọn dẹp lại thuốc, đang chuẩn bị đứng dậy đem cuộn giấy thu hồi thì thấy đầu ngón tay Nhạn Y Phán xoay xoay trên hàng chữ như gà bới, “ Số lượng này đó, là có ý gì?”

Cừ thật, nhìn ra được? Cảnh Tứ Đoan lại lần nữa được sự sáng suốt của nàng làm hoảng sợ. Nhưng mặt ngoài hắn bất động thanh sắc hỏi lại: “ Ai nói đây là số lượng?”

“ Ngày đó ta thấy các tỷ tỷ như ý lâu ghi sổ sách đều là viết như vậy.”

Thanh lâu có quy củ, trừ phi là chính mình treo biển hành nghề tiếp khách, nếu không khách nhân thưởng cho đều phải phân chia cho kỹ viện.Bạc phải ghi sổ, nếu là trang sức châu hoa để lại sau này tính toán. Các cô nương vì sợ lẫn lộn mỗi người đều ghi sổ, nhưng không thể viết ra số lượng cho nên liền phát triển một bộ ký hiệu để đại biểu.

Nàng cũng không phải ở nơi son phấn kiếm lời nhưng ngắn ngủn có mấy ngày, Nhạn Y Phán đã học được. Nàng chỉ vào chữ như gà bới trước mặt hỏi, “ Hoa đại tỉ được thưởng nhiều như thế, năm trăm lượng bạc? Này quả thật có thể nuôi cả một quân đội. Ai ra tay hào phóng như vậy?”

Cảnh Tứ Đoan rùng mình. Nàng tuy là thuận miệng nói nhưng lại phi thường tiếp cận sự thật.

Lập tức bạc môi mở ra, hắn mang ý cười trào phúng nói, “ Như thế nào, hâm mộ sao? Ta thấy ngươi ở như ý lâu vui đên quên cả trời đất. Có phải tính dừng chân ở chỗ này, hảo hảo kiếm ngân phiếu hay không?”

Nói đến chuyện này, thù cũ hận mới còn trong bụng, Nhạn Y Phán giương mắt hung hăng trừng hắn.

“ Ngươi còn dám tự khoe? Hôm nay là ai vì cùng hoa đại tỉ thân mật vội vàng đem ta đẩy vào hố lửa, làm cho ta tiếp khách?”

“ Lúc đó ta cũng chỉ có thể đánh xà tùy côn, dù sao một đám cô nương tranh khoe sắc, ngươi ở bên trong cũng an toàn, căn bản không tới phiên ngươi nhập hố lửa, nhiều lắm chỉ ở bên cạnh dâng điểm tâm, rót rượu mà thôi.” Nói đến chuyện này, trên khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Tứ Đoan tất cả đều là ý cười, “ Huống chi, nếu làm ngươi mất hứng còn có thể bỏ gia vị vào trong rượu, không phải sao?”

Quả nhiên còn báo oan con chuột, chính là không buông tha chuyện lúc chiều.

“ Đó là do ngươi tự tìm, ai bảo ngươi cười ta.”

“ Đúng, hạ quan biết sai.” Hắn nhìn nàng cười.

“ Biết sai là tốt rồi, lần sau đừng tái phạm.” Nhạn Y Phán hừ một tiếng, miễn cưỡng tiếp nhận.

Đột nhiên tại một khắc này, hắn rất muốn xem khuôn mặt chân thực cùng biểu tình của nàng.

Muốn nhìn bộ dáng kiều mỵ của nàng, xem khuôn mặt kiêu căng của nàng mà không phải mặt mày nồng đậm phấn son sau khi dịch dung. <!--Ambient video inpage desktop-->

Không thể nói rõ vì sao, chỉ là một cỗ xúc động xa lạ nổi lên.

“ Vì sao nhìn chằm chằm ta như vậy?” Nhạn Y Phán phát hiện, nháy mắt, hoang mang hỏi.

“ Ta đnag nghĩ, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt?” hắn chậm rãi nói, “ Đổi đi đổi lại như vậy sẽ không lẩn lộn sao? Che da mặt mình có khó chịu hay không?”

Nhạn Y Phán đột nhiên im lặng. Ánh nến chiếu vào đồng tâm của nàng, nhảy lên.

Từ nhỏ cho đến lớn, nàng sớm quen gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Cho tới bây giờ chưa từng có ai quan tâm nàng có mệt hay không, có thể lẫn lộn hay không. Có người không phát giác, đương nhiên. Có người phát hiện, lại cảm thấy tâm cơ thâm sâu, khó có thể nắm lấy.

Namnhân trước mắt này tuy rằng luôn đùa cợt nàng, khóe miệng luôn mang theo ý cười trào phúng nhưng lại là người đầu tiên hỏi nàng có mệt hay không.

“ Ta….” Đột nhiên Nhạn Y Phán nói không ra lời.

“ Lấy cái khăn cho ngươi lau mặt đi, lúc nãy bôi thuốc cho ngươi cũng không tiện.” nói xong, Cảnh Tứ Đoan tự mình đi lấy một cái khăn mặt, đưa tới trong tay nàng.

Nàng đang ngơ ngác nhìn, còn chưa lấy lại tinh thần.

Cảnh Tứ Đoan thấy nàng không nhận, chính mình động thủ, hắn cực kỳ ôn nhu lau đi lớp phấn dày đặc trên mặt nàng.

Da thịt trắng noãn dần dần lộ ra, khuôn mặt trắng trơn giống như đồ sứ, hơn nữa là cái loại bình ngọc càng lau càng phát ra ánh sáng, làm người ta nhìn nhịn không được muốn vuốt ve thưởng thức.

Khăn mặt lau đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lớp son rút đi, hiện lên màu đỏ nguyên bản của môi. Mềm giống như cánh hoa, Cảnh Tứ Đoan nhịn không được nhẹ nhàng chạm qua, hắn nhẹ thở dài.

“ May mà không để hoa đại tỉ nhìn thấy bộ dáng của ngươi.” Tiếng nói của hắn đột nhiên khàn khàn.

“ Di. Vì sao?” Không phải là sợ nhóm đại gia nhìn thấy nàng liền mê đắm sao?

“ dung mạo cùng dáng người của ngươi, trong vòng một tháng sẽ trở thành hồng bài của như ý lâu. Hoa đại tỉ cũng không ngu ngốc, làm sao có thể buông tha cây rụng tiền?”

Nàng đột nhiên cắn cắn môi, hai tròng mắt nhiễm thượng ý cười. Có điểm nghịch ngợm, lại có điểm ngượng ngùng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Nhạn Y Phán thường xuất hiện đủ loại kiều thái.

“ Kim gia, ngài đây là khích lệ tiểu Mi sao?” nàng cố ý hỏi

Cảnh Tứ Đoan mỉm cười, tuấn mâu lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng, làm cho trái tim nàng nhảy loạn lên. Mặc dù không có trả lời nhưng ánh mắt đã muốn nói thiên ngôn vạn ngữ.

Bọn họ ngồi thật sự gần, không gian tĩnh lặng, ngay cả hô hấp của đối phương đều nghe thấy. Nhạn Y Phán nhớ tới lúc trốn ở trong phòng hoa đại tỉ, hơi thở hắn cũng ngay bên tai nàng. Chỉ là hồi tưởng đến có một cỗ ngứa ngáy luôn luôn bên tai, chậm rãi, hai má cũng nóng.

Da thịt trắng như ngọc đột nhiên đỏ ửng, mĩ nhân lại nín thở. Một đôi thủy mâu lưu chuyển, nhìn sang trên bàn, nhìn sang vạt áo trước của hắn, lại nhìn tay chính mình. Nhạn Y Phán vừa khẩn trương vừa mơ hồ có một cỗ ấm áp ngọt ngào tràn ngập trong lòng, làm cho nàng thật muốn cười.

“ Kim gia sớm học rộng hiểu nhiều, tiểu Mi tư sắc bình thường, có thể vừa mắt ngài, lại được tán thưởng như thế, tiểu Mi thật sự là van vạn lần thừa nhận không nổi.”

“ Miệng lưỡi thật lanh lợi.” đầu ngón tay hắn còn tại trên môi nàng chậm rãi dao động, tiếng nói trầm thấp giống như rượu nguyên chất, làm cho người ta nghe thấy sẽ say: “ Không biết như thế nào mới có thể âu yếm? Muốn bạc hay là trang sức? Tiểu Mi, ngươi thích cái gì?”

“ Trang sức? Còn không phải của ta sao. Ngươi có muốn đem vòng tay trả ta hay không?” nàng không quên chiếc vòng vàng ngay từ đầu bị lấy đi làm tiền đi lại.

“ Thành giao.”

Tiếng chưa dứt hắn đã hôn lên cái miệng nhỏ nhắn còn đang nói cười. Hơi thở nam nhân tràn đầy chóp mũi, bạc môi của hắn cũng đầy ý cười, giống như đang ăn món điểm tâm ngọt, hắn nhấm nháp hương của nàng.

Bình bịch! Bình bịch! Tim như thế nào nhảy mạnh như vậy? Nhạn Y Phán nhịn không được rên rỉ ra tiếng, lại bị chính mình dọa hoảng sợ. Trong đầu lập tức hồi tưởng đến âm thanh rên rỉ của hoa đại tỉ.

Chẳng lẽ nàng cũng giống thanh lâu nữ tử, gặp gỡ nam nhân liền ngay cả danh dự cũng không cần sao?

Nhất thời Nhạn Y Phán đỏ bừng mặt giãy hắn ra, đứng dậy chạy thật xa. Được một lúc sau chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, một chữ cũng nói không nên lời.

“ Này còn có thể nào làm hồng bài? Như ý lâu cô nương cũng không thẹn thùng như vậy, để khách nhân hôn cái miệng liền dọa thành như vậy.” Cảnh Tứ Đoan cũng không để ý, tay chống má lười biếng nói. Ánh mắt vẫn như cũ quanh quẩn trên người nàng.

“ Cô nương cũng không phải tùy, tùy tiện để người ta hôn môi.”

“ Đúng. Bình thường hôn miệng nhất định còn phải làm việc khác, làm việc cả đêm cũng không kỳ quái. Cho nên đương nhiên không thể tùy tiện để người ta hôn.”

Nàng vừa mới tự mình lĩnh ngộ, hoặc là nên nghe thấy, hoa đại tỉ cùng khách nhân “ làm việc”, kịch liệt làm càn, thật khiến người ta không dám nhớ lại, má của nàng càng đỏ.

“ Kim gia nói cái gì làm việc, tiểu Mi tư chất ngu ngốc, nghe không hiểu đâu.” Nàng giả bộ nhu thuận, cúi đầu muốn chạy trốn, “ Ngày khác hỏi một chút Thúy tú tỉ tỉ các nàng là được, các tỷ tỷ cùng kim gia giao tình sâu nặng, nhất định biết làm việc là gì.”

“ Ngươi làm thanh quan đến nghiện?” Cảnh Tứ Đoan thế mới đứng dậy đi tới, giúp nàng mở cửa, một mặt thấp giọng ở bên tai nàng giễu cợt, “ Ngày mai chúng ta rời đi, làm gì có thời gian để ngươi cùng các tỷ tỷ nói chuyện phiếm?”

“ A? Phải đi?” Nhạn Y Phán kinh ngạc nháy mắt.

“ Luyến tiếc? Thật muốn ở chỗ này kiếm nhiều bạc?” hắn vẫn là nhịn không được muốn đùa nàng, chọc nàng cười.

“ mới không phải đâu. Chỉ là….như thế nào nói đi là đi?”

“ Thứ ta muốn đã tới tay, tự nhiên đi.” Hắn thật sự nhịn không được, cúi đầu ở trên gương mặt đỏ bừng của nàng trộm hương, “ Về phần ngươi, tiểu Mi cô nương, nếu ngươi không đi theo chúng ta, ngươi thật sự sẽ trở thành hồng bài của như ý lâu. Đến lúc đó cũng đừng trách ta thấy chết mà không cứu, hại ngươi lưu lạc phong trần.”

tham bản: sổ ghi hối lộ
Bình Luận (0)
Comment