“ Ân…đau nha….”
Âm thanh rên rỉ ngọt ngào quan quẩn trong màn. Tối nay, lại là thâm nùng xuân sắc, kiều diễm khôn cùng.
“ Ngươi xem nó cứng rắn thành như vậy, thật đáng yêu.” Tiếng nói
trầm thấp đáp lại, sau đó lại tiếp tục mút làm nụ hoa phát đau, “ phán
nhi, ngoan, đem chân…ân, chính là như vậy…”
Sau đêm ở tử uyển đó, Nhạn Y Phán không còn một mình nằm ngủ. Mặc kệ
tá túc ở phủ viên ngoại, nghĩ trọ ở tiểu lữ điếm ở một vùng hoang vu, đi quán lý ở đại thành….mặc kệ giường lớn giường nhỏ, phòng lớn phòng nhỏ, đêm dài yên tĩnh, nàng ở trong lòng Cảnh Tứ Đoan.
Hoặc là, nên ở dưới thân hắn.
“ Đừng như vậy…lão Khương…ở cách vách..” hơn nữa khách điếm này
cũng không phải tử uyển, vách tường không dày như vậy, cũng không nhiều
cao hứng.
Nàng cố nén rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng chôn ở bên gáy hắn, âm thanh yêu kiều nhỏ như muỗi kêu, nhưng có người nghe xong cũng không
cao hứng.
“ Ai muốn ngươi lúc này còn nghĩ người khác?” hắn cố ý vuốt ve nụ hoa mẫn cảm của nàng, làm cho nàng hơi đau, kiều nhuyễn kháng nghị.
Diện mạo đa dạng của nàng thật sự rất mê người. Ai biết lên giường sẽ là một cái thẹn thùng ngọt ngào làm người ta say đổ cả thiên hạ như
vậy. Hưởng qua một lần tư vị mất hồn sẽ thấy không có biện pháp rời bỏ,
dần thành nghiện. Cảnh Tứ Đoan thừa nhận, lúc này hắn đang gặp nạn.
Nàng xấu hổ mang ai oán liếc hắn một cái. Cảnh Tứ Đoan biết tâm ý
của nàng, cười xoa khuôn mặt mềm mại của nàng. Ngón cái còn lại xoa cái
miệng đỏ au nhỏ nhắn, nàng há mồm muốn cắn, muốn át đi tiếng rên rỉ mắc
cỡ chết người.
“ Sợ cái gì? Lão khương đã sớm biết ngươi bị ta ăn.” Hắn chẳng hề để ý ở bên tai nàng nói, nàng tức giận dùng sức cắn hắn.
Hắn hít sâu một hơi, cắn răng một cái, xâm nhập nơi nhu thuận ẩm ướt.
“ Ô!” nàng nhỏ giọng rên rỉ, thừa nhận bừng bừng phấn chấn nam
tính, cố hết sức chứa, chỉ thấy mi thanh tú nhíu, cắn càng nhanh, thân
thể trần như nhộng nảy lên một cái.
“ Đừng khẩn trương như vậy, đã đau qua vài lần còn như vậy?” Cảnh Tứ Đoan ở bên tai nàng nhẹ dỗ, một tay kia chuyển qua săn sóc vị trí tư mật hai người mật mật tướng khảm, ôn nhu vuốt ve, làm nụ hoa kia nở rộ.
Mới chỉ xoa nhẹ vài cái, nàng liền hoàn toàn hỏng mất. Một cỗ bủn rủn thẳng tắp đi lên, vừa khó chịu lại thoải mái, chỉ có thể mặc hắn nhanh
chậm mà xâm lược, khi thì lui bước, khi thì tràn ngập, từng chút từng
chút một đều như đứng vững ở chỗ sâu nhất của nàng.
“ Không cần….ô….cầu ngươi…” chỉ có ở phía dưới nàng mới điềm đạm khẩn cầu hắn.
Bất quá đối với nam nhân tình dục bừng bừng phấn chấn mà nói, đây
chính là xuân dược thúc giục tình. Vì thế hắn càng thêm điên cuồng mà
yêu nàng, thẳng đến khi bị sóng triều đánh choáng váng, bị tình yêu nóng bỏng bao phủ.
Thân mình nam tính đầy mồ hôi ẩm ướt mà cứng rắn ép chặt nàng, Nhạn Y Phán nhuyễn thành một bãi.
Sau khi triền miên, nàng bị ôm chặt ở trong lòng hắn, nàng còn hoa
mắt nghĩ: đây là sự thật chăng? Hết thảy giống như cảnh trong mơ. Người này luôn cười nhạo nàng, nhưng cũng che chở nàng, có thể bá đạo lại
hung hãn nhưng cũng thực ôn như đa tình.
Một sáng sớm đầu xuân, nàng đánh bạo, lấy sinh mệnh làm tiền đặt
cược, cầu hắn che dấu nàng ra kinh. Mà mấy tháng sau, nàng lại đem chính mình đánh bạc.
Nhưng mà vòng vo một hồi, hai người rời xa kinh thành, làm ra chuyện
như vậy, nhưng nàng tạm thời bỏ mặc những gánh nặng bên người sang một
bên, Nhạn Y Phán hiểu rõ, đối với Cảnh Tứ Đoan là không công bằng.
Nhưng là, nhưng là…
“ Suy nghĩ cái gì?” kích tình tạm nghĩ, hơi thở hắn còn dày đặc
hỗn loạn, một mặt ôm sát thân mình mềm mại còn không tự chủ được run
rẩy, một mặt ôn nhu hỏi.
“ Không có gì.”
“ Còn nói không có, xem ngươi, mày lại nhíu.” Hắn cẩn thận xoa mi tâm của nàng, “ Có phải làm đau ngươi hay không? Hay là không thoải
mái?”
Hắn tuy rằng có chút không khống chế được nhưng sau khi triền miên
vẫn là tình nhân thực ôn nhu, luôn cẩn thận săn sóc phản ứng của nàng,
kiên nhẫn cùng nàng hưởng thụ tư vị mất hồn.
Cho nên Nhạn Y Phán đỏ mặt, xấu hổ nửa ngày vẫn nhỏ giọng nói, “ Không có.”
“ Không có cái gì? Không đau hay là vẫn không thoải mái?” hắn cố ý chọc nàng.
Lời này đổi lấy một quả đấm, “ Đáng ghét!”
Cảnh Tứ Đoan cười cầm trụ tay nàng hành hung, đi qua hôn khuôn mặt
nhỏ nhắn, “ Bằng không, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Nhìn ngươi nghĩ
đến nhập thần.”
Không thể nói thật, huống chi lời nói thật còn hỗn loạn, ngay cả
chính nàng còn không rõ ràng, đành phải tùy tiện lấy cớ, “ Không có gì,
chẳng qua…uy, ngươi nói Triệu gia, rốt cuộc có thể đến Quất thành hay
không?”
Vừa nghe xong, có người lập tức đen mặt.
“ Không ngờ đang nghĩ đến nam nhân khác.” Hắn giống như trừng
phạt ở đầu vai nàng cắn một cái, thản nhiên để lại dấu vết, giống như ở
trên người nàng lưu lại dấu ấn của hắn, “ Như thế nào, nhớ Triệu gia sao? Ngay cả khi bị ta ôm, tâm niệm còn nghĩ về hắn?”
Làm ơn đi, Triệu gia là đối tượng hắn truy đuổi, cùng nàng một chút
quan hệ cũng không có, huống chi bọn họ một đường đi vào Quất thành cũng chỉ vì giao hẹn với Triệu gia làm ăn a.
Lúc trước hẹn vài lần, không phải Triệu gia đột nhiên thất ước, mà là lâm thời sửa lại địa điểm, ai biết lần này có thể tiếp tục vở diễn lúc
trước hay không?
“ Ta mới không có!” Nhạn Y Phán căm giận nói, “ Rõ ràng là ngươi nhớ thương Triệu gia! An bài ngẫu ngộ không đủ, một đường đuổi theo
còn bị thất ước vài lần, hơn nửa năm trôi qua, người này rốt cuộc là
thần thánh phương nào, ngươi đến bây giờ còn không rõ ràng..”
“ Còn nói?” hắn lược lược nheo lại hai mắt, “ Ngươi hoài nghi năng lực của ta?”
“ Nếu ta nói vậy thì sao?” Nhạn Y Phán trả lời vô cùng khiêu
khích, ngọt ngào mềm mại không còn, mặt biến đổi, lại khiêu khích tâm
làm người ta ngứa ngáy.
Cảnh Tứ Đoan cười, cười đến nỗi trong lòng người ta lạnh cả lên, bàn tay hắn dùng sức, đem thân thể mềm nhũn lật lại, làm cho nàng nằm úp
sấp, sau đó nắm chặt lấy vòng eo tinh tế của nàng.
Tư thế này làm cho nàng cực thẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chăn. Hắn, hắn muốn….
Ngoài dự liệu của Nhạn Y Phán, hắn mân mê mông nàng một chút, sau đó ba một cái, dĩ nhiên là trúng một bàn tay!
“ A!” nàng nhanh chóng quay đầu, oán hận trừng hắn, “ Ngươi làm cái gì nha?”
“ Giáo huấn ngươi to gan lớn mật, dám hoài nghi phu quân của ngươi như vậy.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cái đánh vừa nãy căn bản là không đau, nhưng hắn vẫn thương xót lấy tay vuốt ve trấn an.
“ Ngươi…không phải…phu quân của ta…nha..”
Hắn ôm chặt eo nhỏ của nàng, từ sau ra trước, lại lần nữa chậm rãi
xâm nhập thân mình nàng. Nơi mềm mại vẫn còn co rút ẩm ướt tấc tấc tiếp
nhận, hơi thở nóng rực phả vào chăn, tiếng rên rỉ của nàng cũng chôn vào trong chăn.
Tư thế này làm cho hắn thật lớn, đâm thật sâu, Nhạn Y Phán không muốn thừa nhận cũng không được.
Hắn tốt xấu, có ý muốn khi dễ nàng, biết rõ đã triền miên qua một
lần, nàng lại mẫn cảm, rất nhanh sẽ bị buộc lên đỉnh, cố tình hai tay
lại còn tìm phía trước, cầm hai vú no đủ trắng nõn, vừa nắm vừa niết,
làm cho nàng bất lực thở hổn hển từng trận, bị mất hồn vọt tới trên đầu
sóng.
Rốt cuộc là khó chịu hay là thoải mái? Rốt cuộc là yêu nàng hay là
khi dễ nàng? Nhạn Y Phán quay đầu, phượng mâu ngập nước ai oán cùng
xuân tình trừng hắn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ hồng, tất cả đều là mồ hôi, hắn khó khăn tươi cười.
“ Thật là không nghe lời.” hắn lên tiếng chỉ trích, nói như nói
với tri kỉ, “ Ta phải hảo hảo chấn chỉnh ngươi, xem ngươi về sau dám hay không dám.”
“ Không cần….ân…không cần….”
Một chút lại một chút, thong thả ra vào, tất cả đều là nhiệt tình như lửa. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng thấu còn nhộn nhạo xuân tình
kia, trong đầu chỉ có một ý niệm..
Diện mạo phong tình này, tuyệt đối, tuyệt đối chỉ có hắn có thể xem.
………………………
Cách mấy ngày, bọn họ lại đổi lữ điếm khác. Lần này, đổi đến lâu lớn nhất Quất thành.
“ Lão gia, phu nhân, ở trọ sao?” bọn họ vào khách điếm, chưởng quầy lập tức đến tiếp đón, khuôn mặt tươi cười đón người.
Mặt Nhạn Y Phán nóng lên, trong lòng muốn chính mình bình tĩnh một
chút, đừng nhìn lén thân ảnh cao ngất cách nàng hai ba bước bên cạnh.
Từ đó hai người dần tốt lắm, người ngoài tựa hồ cũng nhìn ra được,
cho dù cố ý cách xa, đứng rất xa, hoặc một trước một sau vào cửa nhưng
cũng không có người hiểu lầm bọn họ là thiếu gia cùng nha đầu hoặc là
huynh muội, biểu huynh muội, sư huynh muội.
“Trước lên phòng, chuẩn bị chút rượu,đồ ăn có nước nước ấm hay
không? Chút nữa đem lên, để phu nhân chúng ta rửa mặt trang điểm.” Lão Khương cũng thân thiện dặn dò. Thái độ hắn đối với Nhạn Y Phán, từ ngày đầu tiên cũng không thay đổi, giống như tuyệt không kinh ngạc nàng sẽ
thành ‘ phu nhân’
“ Có, đều có. Thỉnh qua bên này.”
Phòng an bài tốt lắm, lão Khương tự nhiên đem hanh lý hai người đều
vác vào, hết thảy an trí tốt liền cáo lui. Giống như bọn họ ở cùng
phòng, ngủ cùng giường là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dường như đã là
vợ chồng.
Tuy rằng nói thầm trong lòng, nhưng Nhạn Y Phán chưa nói cái gì, dù
sao nàng ngủ phòng xép cách vách dùng cho hạ nhân cũng sẽ bị ôm trở về
giường lớn.
Huống chi chưởng quầy dưới lầu đều xưng nàng phu nhân, lúc này lại tách ra, là diễn trò cho ai xem? Không cần nói thêm nữa.
Nhưng Cảnh Tứ Đoan đã nhìn ra, người này ánh mắt thật sự quá lợi hại. Hắn rót một ly trà nóng tiểu nhị vừa mới đưa tới, trước đây luôn che
dấu, nhưng giờ phút này biểu lộ thần sắc sẵn có từ trước.
“ Đến, uống trà đi.” Cái chén tiến đến trước miệng nhỏ nhắn của nàng, chỉ cần há mồm ra là uống.
Không thể phủ nhận, hắn thực sự sủng nữ nhân. Xem ra là nhiều năm lưu luyến hoan tràng huấn luyện, Nhạn Y Phán ê ẩm nghĩ. Chỉ cần thời điểm
hai người ở chung, nàng uống trà chưa từng tự tay rót, hoa quả, một chút nhỏ cũng là hắn tự tay bóc vỏ tự động chạy tới bên miệng nàng.
Còn có a, liền ngay cả cởi quần áo, cũng không cần chính mình động thủ.
“ Di, ngươi làm cái gì?” lúc này mới chạng vạng, trời còn chưa
tối hẳn, như thế nào đã muốn cởi áo khoác của nàng? Chẳng lẽ không ra
khỏi phòng sao?
Dùng nụ hôn nồng nhiệt đổ đi nghi vấn của nàng, Cảnh Tứ Đoan cúi đầu
trêu đùa, “ Hôm nay đi đường mệt nhọc, nhìn ngươi mặc vừa nóng lại dày,
giúp ngươi chút việc mà thôi.”
Cùng bất quá từ một nơi này di chuyển một nơi khác, như thế nào lại mệt?
Huống chi, cởi áo khoác thì cởi áo khoác, cái bàn tay to xấu xa kia
là chuyện gì xảy ra, thẳng tham tiến vào nội thường, cầm nơi ngày càng
no đủ cao ngất đẩy đà?
Namnhân này nói như thế nào động dục liền động dục, không bao lâu,
ôm đến trên giường, ánh nến sáng, màn lại không thả, đôi mắt ưng của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào thân mình băng cơ ngọc tuyết mềm mại của
nàng.
“Đừng, đừng như vậy!” Nàng xấu hổ lấy tay che mắt hắn, “ Ta không có việc gì, làm sao sớm như vậy liền lên giường nghĩ ngơi? Ngươi,
ngươi…”
“ Không có việc gì sao? Thật sự? Chân không đau?”
Nghe hỏi thế, Nhạn Y Phán lại càng xấu hổ.
Nhờ đi xe nên đường đi cũng không đáng kể chút nào, từ kinh thành
chạy tới, đi đường làm sao mà mệt? Cho nên nàng biết hắn đang nói đêm
qua kích tình dây dưa.
Chân của nàng bị giá lâm trên vai nam nhân, hung hăng yêu thương một
hồi, nàng bị đâm đến toàn thân nhanh tan, mạnh mẽ tự áp đi rên rỉ làm
cho cổ họng nàng ngẹn lại, hết thảy chuyện này, sao không làm cho nàng
xấu hổ đến toàn thân đều đỏ lên?
“ Ta giúp ngươi xoa xoa.” Hắn dỗ nàng, hôn nàng, thật sự dùng bàn tay to kia ôn nhu ấn phủ, thư giải nàng cả người hơi hơi đau.
Nhưng làm sao chỉ có như thế, muốn mát xa, làm gì đem mọi thứ cởi hết?
Không bao lâu, tiếng thở dốc cùng rên rỉ của nàng nhẹ nhàng quanh
quẩn ở trong phòng rộng thùng thình. Trong lúc phập phồng, lộ vẻ kiều
diễm phong tình, xuân ý tràn ngập..
Hắn muốn làm cho nàng mệt chết nha? Biết rõ nàng mệt, sẽ không nên
hết sức lông bông muốn nàng, một lần lại một lần, làm cho nàng giống như bị liệt hỏa thiêu qua, thành một đống tro tàn vô dụng, toàn thân tê dại bủn rủn, ngay cả đầu óc cũng không dùng được.
Chờ cho bóng đêm dần dần dày, thiên hạ bị tàn sát bừa bãi mềm nhũn,
thảm thê mệt mỏi ngủ, Cảnh Tứ Đoan cũng cùng nàng chợp mắt một chút.
Sau đó ở dưới ánh nến mỏng manh, lặng yên không tiếng động đứng dậy, một lần nữa chuẩn bị.
Trước khi đi, hắn hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Nàng ngủ thật ngon.
Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ta rất nhanh trở về. Cảnh Tứ Đoan lấy khẩu hình môi nói xong, giống như là trượng phu muốn xuất môn có việc, đang
dặn dò nương tử trông nhà.
Nương tử mệt muốn chết rồi, để nàng ngủ một giấc, khi tỉnh ngủ, hắn sẽ trở lại.
Thân ảnh cao lớn không tiếng động rời đi.
Cửa trong đóng lại, cửa ngoài cũng đóng, hắn nhập vào hành lang dài đen đặc trong bóng đêm.
Ánh nến mỏng mong lóe ra, trên giường lớn mềm mại, một đôi lông my
giương lên, sóng mắt vừa mới doanh mãn xuân ý vẻ say rượu, giờ phút này
rùng mình, nháy nháy.
Y Phán cũng nhanh chóng đứng dậy, cả ngươi bủn rủn làm làm nàng hơi
kêu rên một tiếng nhưng lập tức nhịn xuống mặc quần áo vào, lập tức theo đuôi ra ngoài.
Muốn dùng chiêu này? Tính làm nàng mệt chết, một mình chống đỡ, tự mình đi phó ước?
Nào có chuyện tiện nghi như vậy, nàng cũng không phải ngốc.
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng.
Trước mặt tụ lai lâu là nhà ăn lớn, tiếp đón khách bình thường nghĩ
chân, nhưng mặt sau có một góc ẩn ghế lô, quay chung quanh tiểu viện,
từng gian từng gian độc lập ngặn cách, ở bên trong mật đàm thương lượng
đương nhiên phi thường an toàn, cũng không bị người ta nghe lén. <!--Ambient video inpage desktop-->
Bất quá, nếu có tâm, muốn nghe lén cũng không phải chuyện khó khăn,
Nhạn Y Phán thành công một đường xa xa đi theo Cảnh Tứ Đoan mà đến, đợi
hắn vào tiểu thính, nhìn khắp xung quanh, thấy được ở dưới cửa sổ có một bụi hoa.
Thừa dịp bốn bề vắng lặng, nàng đánh bạo đi qua, ẩn thân trong bụi hoa, dài cổ nghe lén..
Tất nhiên là nghe không rõ lắm, bởi vì bọn họ không có đứng bên cửa
sổ nói chuyện, bất quá, ngày hè nóng bức, cửa sổ mở ra, có thể nghe được
“ ……làm ăn với ngươi liền khó như vậy? Cái giá cũng rất cao. Có
phải có ý nghĩ sâu xa, muốn hoa hồng chia rất cao mới bằng lòng bàn bạc
?”
Tiếng nói này vừa lạnh vừa ngang ngược, quả nhiên chính là Triệu gia. Miệng không mấy vui vẻ, dù sao Triệu gia chính là dạng thâm trầm, không có gì kỳ quái.
Kỳ quái là, chính Triệu gia lỡ hẹn nhiều lần, lại lần nữa sửa đổi địa điểm,làm cho Cảnh Tứ Đoan mệt mỏi, tại sao giờ phút này theo như những
gì hắn nói, là Cảnh Tứ Đoan sai?
Khi Nhạn Y Phán còn đang hoang mang, Cảnh Tứ Đoan thấp giọng trả lời
vài câu, bên ngoài cửa sổ nàng cố sống cố chết đem lỗ tai dán lên tường
đất, nghe không rõ, thực tức chết người!
“ Ta nghĩ là trầm mê nữ sắc đi? Cười chết người.” Triệu gia còn oán hận, ngữ khí thực chua xót.
Cảnh Tứ Đoan cười nhẹ, âm thanh đến gần một chút, “ Rốt cuộc có bàn bạc hay không, Triệu gia?”
“ Bàn bạc là muốn, nếu không biết ngươi cùng Mộ dung tướng quân có quan hệ thông gia, có thể hỗ trợ giám thị, ta căn bản không bị ngươi
quản chế, ta từng hợp tác rất nhiều quan lớn, không hiếm lạ một kẻ tuổi
còn trẻ trên đầu có vài cọng tóc như ngươi.”
Nghe vậy, trong lòng Nhạn Y Phán chợt lạnh, cảm giác hàn khí từ lòng bàn chân vẫn từ dưới xông lên.
Là nghe lầm đi? Nhất định là nghe lầm, nàng vốn nghe không rõ ràng.
Cảnh Tứ Đoan dùng tên giả, thân phận giả, hẳn chỉ là cái tiểu quan,
làm sao có thể nhắc đến tên bộ binh thượng thư Mộ dung tướng quân?
Nữ nhi của Mộ dung tướng quân gả cho cháu của Cảnh Tứ Đoan, đây là
chuyện quan hệ thông gia của Cảnh Tứ Đoan cùng tướng quân phủ, làm sao
Triệu gia biết nhất thanh nhị sở mà nói ra?
Chẳng lẽ, thân phận giả của Cảnh Tứ Đoan bị vạch trần?
“ Không có biện pháp, theo như lời Triệu gia nói, có rất nhiều
quan lớn, tuyệt đối không đến phiên tuổi trẻ trên đầu có ít cọng tóc như chúng ta. Ta không có quyền không có thế, đòi tiền đương nhiên chính
mình làm. Triệu gia, ngài cũng đừng đa tâm, mau mau đem tình huống nói
ra đi. Lần trước nói tới chỗ nào? Tình huống quân mã như thế nào?”
“ Ta mới bàn bạc, trái phải ước chừng có bốn trăm bảy, ngựa sinh
sống ở phương bắc, đầu xuân sang năm có thể bán, một hàm lương thảo chào giá tám mươi hai, bất quá ta tính tách ra.” Triệu gia hưng trí bừng
bừng, giọng cũng lớn chút, “ Ngựa, ta ra giá một trăm năm mươi hai,
lương thảo, cho dù ba mươi hai cũng được. Một con ngựa tính ra kiếm hơn
một trăm lượng, bốn trăm bảy, thì phải là bốn vạn lượng.”
Giá này quả thật kinh người, Nhạn Y Phán biết, mẫu thân nàng trước
kia ở thượng công cục, một năm cày vải dệt sợi tơ bạc cũng không đến năm ngàn lượng, bình thường lương bổng của quan lại, một năm bất quá cũng
chỉ có trăm lượng bạc đã tính là hậu đãi. Nhưng chỉ một lần mua bán là
có thể kiêm nhiều tiền như vậy, thật là làm người ta cứng lưỡi.
Người vì tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong, cũng khó trách….
Tâm Nhạn Y Phán chùng xuống, nhất định là nàng hiểu lầm.
Nhưng Cảnh Tứ Đoan thực sự không có nhiều tiền, nàng cùng hắn sớm
chiều ở chung, đương nhiên phải rõ. Hắn ngay cả bạc chân viên ngoại
dâng lên đều nhận, thậm chí từng thu qua vòng tay của nàng..
“ Triệu gia, một con ngựa giá một trăm năm mươi hai, người tham
gia quân ngũ tất cả đều coi tiền như rác, sẽ ngoan ngoãn bỏ tiền ra cho
ngươi xảo trá sao?”
“ Quân mã cũng không chạy nhanh hơn so với người kéo xe ngựa, cao
lớn nhanh nhẹn dũng mãnh, nhóm thổ bao tử ở kinh thành vừa thấy liền quỳ gối, nào biết tốt xấu?” triệu gia lạnh lùng nói, “ Huống chi, trước
khi Mộ dung tướng quân chấp chưởng bộ binh, ta đã chạy bắc, Tây Cương
cùng kinh thành trong nhiều năm, bộ binh mua ngựa của ta liền cao hứng,
chưa từng dị nghị. Xem ra ngươi thật sự non nớt, ngay cả điểm ấy cũng
không hiểu, khó trách không kiếm bạc được.”
“ Mộ dung tướng quân chính mình đóng ở biên cảnh, sẽ không hiểu giá thị trường….”
“ Cho nên mới muốn ngươi lấy quan hệ thông gia chuẩn bị. Tiểu quan tầm thường ta nhìn là xem thường.” Triệu gia thực không kiên nhẫn, “
Tùy tiện biên lý do không được sao? Đã nói phương bắc khô cạn, lương
thảo thiếu, mã ôn lưu hành….Dù sao làm cho người ta tin tưởng quân mã
không dễ, việc nhỏ ấy cũng muốn người dạy?”
Cảnh Tứ Đoan trầm ngâm
“ Để cho ngươi đi chuẩn bị, việc nặng nhọc ngươi cũng không đụng,
còn chia hoa hồng năm ngàn lượng bạc, việc tốt như vậy, so với ngươi làm cái gì khâm sai còn tốt hơn nhiều lắm.” triệu gia đè thấp tiếng nói,
chuyển sang quỷ dị, “ Lần này làm tốt, sau này có chuyện làm ăn, ta sẽ
không để rò rỉ tên của ngươi.”
“ Nếu để lộ tin tức….”
“ Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đã nói qua, trong triều
có người ta quen biết, vạn nhất có chuyện gì, ngươi vẫn không sao.”
“ Nga. Triệu gia quen biết ai?”
“ Chuyện này ngươi không cần biết.”
Hai người tựa hồ đứng không xa cửa sổ nói chuyện, giờ phút này mây
bay phiêu tán, ánh trăng sáng tỏ, bóng người trên tường chớp lên, Nhạn Y Phán vừa nhấc đầu liền thấy bọn họ..
Taychân nàng đã hoàn toàn tê rần, có một khắc không thể động đậy,
giống như là bị trói chặt, sợ hãi chậm rãi đi lên, bao phủ nàng.
Sẽ không, Cảnh Tứ Đoan không phải người như vậy, nàng không đem chính mình hứa hẹn cho một gả mặt ngoài tiêu sái tuấn tú bất cần đời, nhưng
sau lưng tham tiền như mạng.
Thật sự…… Không phải sao?
Nàng một mặt đờ đẫn xoay người, chậm rãi đi ra bụi hoa ẩn thân, bước
chậm trong bóng đêm, một mặt nghĩ ngợi. Theo dấu vết từ khi gặp nhau đến giờ, Cảnh Tứ Đoan quả thật chính là người như vậy.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian từ trước đến nay, Cảnh Tứ Đoan căn
bản không vội vã làm công sự, ngược lại mang theo nàng nơi nơi du đãng,
hóa thân thành tiểu quan từ kinh thành đến tác uy tác phúc, thu bạc mọi
người dâng cho. Cho dù phát hiện Triệu gia hành tung khả nghi, cũng
không hồi báo hoặc viết sổ con, ngược lại lại điều tra những nơi Triệu
gia làm ăn, ý đồ tính toán mỗi cọc thu lợi bao nhiêu.
Hắn yêu tiền như vậy sao?
Không phải, không phải như vậy, nàng phải hỏi cho rõ ràng!