Đầu mỗi mỗi một trục đường chính của kinh thành đều dựng cái cổng thật lớn, bên cạnh cổng lớn dựng đồng hồ bóng mặt trời, chuyên môn cho dân chúng xem thời gian.
“Khoảng nửa giờ mới có thể về nhà, hy vọng Hoài Khánh đừng chờ sốt ruột...” Hứa Thất An nói thầm trong lòng.
Ở kinh thành, mặc kệ ban ngày đêm tối, trèo tường vượt mái đều là không được cho phép.
Hứa Thất An cũng không muốn quá hút ánh mắt người ta, danh vọng hắn bây giờ, vẫn là khiêm tốn chút tốt hơn, bằng không sẽ đưa tới người qua đường cuồng nhiệt theo đuổi, tạo thành hỗn loạn.
Cũng may hắn không mặc sai phục Ngân la, dân chúng sẽ không chú ý tới hắn, đại bộ phận thời điểm, thật ra người ta chỉ có thể nhớ kỹ một ít đặc thù rõ ràng, ví dụ như văn hóa côi bảo (phim heo) trong ổ cứng của Hứa Thất An kiếp trước, mặc quần áo vào hắn liền không nhận ra được.
Với lại dân cư kinh thành hơn hai trăm vạn, không có khả năng mỗi người đều may mắn như vậy, may mắn thấy tư thế oai hùng của Hứa Ngân la.
Rất nhiều người căn bản chưa từng tận mắt thấy Hứa Ngân la.
Đi rồi đi, Hứa Thất An đột nhiên cứng đờ, sau đó sắc mặt như thường nhìn về phía Hằng Viễn, nói: “Đại sư, ngươi bị nhốt dưới lòng đất hơn tháng, hay là về Dưỡng Sinh Đường thăm người già trẻ con chứ.”
Hằng Viễn gật gật đầu: “Bọn họ gần đây khỏe không?”
Hứa Thất An thản nhiên nói: “Ta tuy chưa từng đi thăm, nhưng vẫn phái người đưa bạc cùng đồ gia dụng.”
Hằng Viễn chắp hai tay, khom mình hành lễ: “Hứa đại nhân là người có thiện tâm nhất bần tăng từng gặp, bần tăng vì kết giao Hứa đại nhân mà vui sướng.”
Hứa Thất An trả lễ, cũng rất vui sướng, có thể được một vị đại sư mang La Hán quả vị sùng bái, tương lai được lợi không phải là ít.
Sở Nguyên Chẩn kinh tài tuyệt diễm, thánh nữ Thiên tông hiệp can nghĩa đảm, Lệ Na thiên phú siêu tuyệt lực lượng lớn vô cùng, Hằng Viễn thân mang La Hán quả vị, cùng với hoàng trưởng nữ Hoài Khánh tài trí vô song.
Nhiều nhất mười năm, thành viên Thiên Địa hội có lẽ sẽ trở thành thế lực đỉnh phong của Cửu Châu.
Ừm, số 7 số 8 tạm thời chưa xuất hiện, hy vọng đừng làm người ta thất vọng.
Dòng người rộn ràng nhốn nháo, nhìn theo Hằng Viễn rời khỏi, Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, Hằng Viễn nếu đi theo hắn về Hứa phủ, thân phận Hoài Khánh là số 1 liền không giấu được.
Vậy lấy tính cách Hoài Khánh, mọi người chết chùm đi.
...
Hứa phủ.
Hoài Khánh ngồi trong phòng, chờ có chút thiếu kiên nhẫn, thẩm thẩm thân là chủ mẫu bị ép bởi khí tràng cường đại cùng thân phận của hoàng trưởng nữ, ngồi cùng một lát, liền lấy cớ thân thể không khoẻ, trở về phòng.
Hứa Linh Nguyệt là bị Lý Diệu Chân chắn trở về, tuy Hứa gia đại tiểu thư so với mẹ nàng có đảm đương hơn, nhưng chuyện kế tiếp muốn nói, đề cập đến cơ mật, không tiện để nàng nghe.
Lý Diệu Chân đối với chuyện Hoài Khánh tự xưng vụ án có điểm đáng ngờ trọng đại giữ thái độ hoài nghi. Nàng tự nhận là năng lực suy luận chỉ ở dưới Hứa Thất An, là tra án đứng thứ hai Thiên Địa hội.
Rốt cuộc, các nàng thấy Hứa Thất An vào sân, xuyên qua đá lát sân đi đến, bước vào trong phòng.
Thân là chủ nhân Hứa Thất An nhìn hai vị hai cái ghế dựa, Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân phân biệt ngồi, đành phải ngồi ở vị trí của khách phía dưới, nhìn về phía hoàng trưởng nữ:
“Ngươi đã phát hiện cái gì?”
Hoài Khánh có vài giây tìm từ, giọng nói trong trẻo: “Ngươi làm sao xác nhận đạo thủ Địa tông là Nhất Khí Hóa Tam Thanh.”
Cái này còn cần xác nhận sao? Hứa Thất An sửng sốt một phen, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hoài Khánh lại nhìn về phía Lý Diệu Chân, dò hỏi: “Pháp thuật đạo môn, có thể khiến người ta làm được phân liệt nguyên thần, nhưng không nhất định là hóa thành ba người không.”
Loại vấn đề này, Lý Diệu Chân không cần tự hỏi, nói:
“Nhất Khí Hóa Tam Thanh là pháp thuật đỉnh phong nhất lĩnh vực nguyên thần. Nó có thể khiến một người phân liệt thành ba người, hơn nữa đều có được ý thức độc lập, tức là người đơn độc, cũng có thể ba người hợp nhất.
“Nếu chỉ là nguyên thần phân liệt, người tu ra âm thần đều có thể làm được. Nhưng nguyên thần phân liệt là không trọn vẹn, không hoàn chỉnh, không thể so với Nhất Khí Hóa Tam Thanh.”
Hoài Khánh rất hài lòng đối với câu trả lời này, quay sang nhìn về phía Hứa Thất An, đôi mắt thu thủy sáng quắc bức người:
“Ngươi từng nói Kim Liên đạo trưởng là tàn hồn, cái này phù hợp tình huống nguyên thần phân liệt. Đạo thủ Địa tông có lẽ chỉ là phân ra thiện niệm cùng ác niệm, cái gọi là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chỉ là ngươi phỏng đoán, không có chứng cớ.”
Hứa Thất An nhíu nhíu mày, duy trì giọng điệu trầm ổn, phân tích nói:
“Có lẽ, ba người đạo thủ Địa tông phân hoá ra đã tách rời. Ừm, đây là tất nhiên, bằng không Kim Liên đạo trưởng sớm bị Hắc Liên tìm được.”
Lý Diệu Chân nói: “Nhất Khí Hóa Tam Thanh cũng có thể là ba người độc lập, không tồn tại liên hệ, không nhất định cần tách rời mới được.”
Hứa Thất An nhất thời nghẹn lời, hắn nhớ tới trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, đạo thủ Địa tông chú giải đối với Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Một người ba vị, chính là nói tình huống này.
Có thể là ba người hoàn toàn độc lập.
Hoài Khánh tiếp tục nói: “Còn có một điểm, ngươi từng nói, trong vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, Hoài Vương được Huyết Đan, phụ hoàng được Hồn Đan. Nhưng hiệu quả của Hồn Đan, căn bản không đủ để khiến phụ hoàng mạo hiểm chống lại cả thiên hạ.”
“Đúng, ta chính là vì cái này, mới bắt đầu điều tra Nguyên Cảnh.” Hứa Thất An gật đầu.
“Ta từng hỏi Thải Vi, đã biết công hiệu của Hồn Đan, phát hiện tu bổ tàn hồn là công hiệu mạnh nhất của nó, tác dụng còn lại, đều không thể so sánh với nó. Nhưng, nếu đạo thủ Địa tông thật sự Nhất Khí Hóa Tam Thanh, vậy nguyên thần tuyệt đối không có khả năng không trọn vẹn.
“Ta nói rõ ràng chút nữa, một vị đạo môn nhị phẩm cao thủ, chẳng lẽ không khống chế được thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh?”
Hứa Thất An sửng sốt, nhanh chóng đánh giá một lần suy luận của mình, kết hợp lời của Hoài Khánh:
Ta lâm vào khu tư duy sai lầm rồi, ở sau khi hoài nghi một phân thân khác của đạo thủ Địa tông có thể trốn ở trong long mạch, ta liền mang manh mối Hồn Đan nối lại, tự nhiên mà vậy cho rằng đạo thủ Địa tông luyện chế Hồn Đan là vì bổ toàn hồn phách không hoàn chỉnh... Nhưng ta đã xem nhẹ cấp bậc của nhị phẩm đạo sĩ, đạo thủ Địa tông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, sao có khả năng phân hồn không trọn vẹn... Nhưng Kim Liên đạo trưởng quả thật là tàn hồn...
Ý niệm hỗn loạn hiện lên như đèn kéo quân, Hứa Thất An nuốt ngụm nước bọt, thở ra nói:
“Đây quả thật là một chỗ không hợp lý, nhưng giống ta hoài nghi đạo thủ Địa tông, hoài nghi của ngươi, cũng chỉ là hoài nghi, không có chứng cớ thiết thực.”