Hoàng cung.
Thái tử từ chỗ quan viên tâm phúc biết được tin tức trực tiếp, ngây ra như phỗng, trình độ chấn động trong lòng không thua gì nghe nói Ngụy Uyên chết trận.
Sau khi biết được tin tức, phản ứng đầu tiên của hắn là đi tìm Lâm An.
Chuyện Lâm An cùng Hứa Thất An có tình cảm với nhau, thái tử ở lúc vụ án Phúc phi đã phát giác. Đặc biệt là đứa em gái ruột không biết lòng người hiểm ác kia của hắn, nói một câu rễ tình đâm sâu cũng không đủ.
Theo năng lực Hứa Thất An biểu hiện ra càng ngày càng mạnh, tâm tình thái tử vạn phần phức tạp, một mặt là gã đắc tội phụ hoàng, nhất định chỉ còn đường chết.
Một mặt khác là gã thật sự quá hữu dùng, hữu dụng khiến thái tử cảm thấy, nếu mang họ Hứa mời chào đến dưới trướng, ngôi vị hoàng đế của mình cũng sẽ càng thêm củng cố.
Cái khác không nói, một vị võ phu đỉnh phong tu vi cao tuyệt, nếu khăng khăng một mực nguyện trung thành với mình, vậy ít nhất an nguy của hắn không phải lo.
Bây giờ, thái tử càng thêm nhận định sự thực này.
Ra khỏi đông cung, rất nhanh đã đến Thiều m uyển khoảng cách không xa, ở dưới thị vệ thông báo, hắn ở hậu hoa viên thấy em gái ruột mặc váy đỏ.
Mặt nàng mượt mà trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như khắc, một đôi mắt hoa đào ngập nước luôn cho người ta cảm giác ẩn tình đưa tình, quyến rũ lại không yêu dã, khi nhìn phong tình vạn chủng, lại không lỗ mãng.
Làm huynh muội, thái tử đối với vẻ đẹp của Lâm An có sức miễn dịch trời sinh, nhưng giờ phút này, chỉ cảm thấy Lâm An mỹ mạo, nội mị, thật sự là một món vũ khí tuyệt hảo.
“Thái tử ca ca sao có rảnh đến chỗ muội.”
Lâm An ngồi ở trong đình nghỉ mát, ngắm cảnh thu, ngoái đầu nhìn một nụ cười trăm vẻ quyến rũ.
Thái tử sải bước đi vào, cười sang sảng nói: “Đến chia sẻ với muội muội một việc lớn.”
Mang hành động vĩ đại của Hứa Thất An ở Ngọc Dương quan nói một lần.
Dừng một chút, thử nói: “Lâm An à, Hứa Thất An thật sự là tuấn kiệt nhân tài khó được, muội đối với hắn là thấy thế nào?”
Tuy đoạn lời này của hắn có hiềm nghi lợi dùng muội tử lung lạc lòng người, nhưng thân là thái tử, đây là thao tác trụ cột.
Lâm An ngây dại, mặt trứng ngỗng xinh đẹp thật lâu không có vẻ mặt.
Qua hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Hắn đi biên cảnh đông bắc rồi nha...”
“Đúng vậy, một mình đánh xuyên trận địa, chém giết vạn người, dọa lui năm vạn quân địch, hành động vĩ đại trong sử sách Đại Phụng cũng hiếm thấy.” Thái tử hưng phấn nói.
Lâm An lại chỉ cảm thấy đau lòng, là cái gì khiến hắn không ngại xa vạn dặm chạy tới biên cảnh, làm gương cho binh sĩ đánh xuyên trận địa chém giết?
Cái chết của Ngụy Uyên, nghĩ hẳn đả kích rất lớn với hắn nhỉ.
Khi ngươi thích một người, ngươi cân nhắc trước hết, vĩnh viễn là hỉ nộ ái ố của hắn, mà không phải mang đến vinh quang cùng huy hoàng cho hắn.
Đương nhiên, Lâm An đồng thời nghe thấy trái tim thiếu nữ của mình điên cuồng đập thình thịch.
Nam nhân kia, đã có năng lật đổ thiên cung, mang theo công chúa thiên giới hạ phàm.
...
Trong quân xá chỗ Ngự Đao vệ, Hứa Bình Chí thu được từng vị đồng nghiệp, thượng cấp chúc mừng.
“Chúc mừng Hứa đại nhân, Hứa gia thật sự là cả nhà trung liệt, Nhị lang theo quân xuất chinh, đại lang một mình thủ biên cảnh, lập công lao hãn mã.”
“Muốn ta nói, vẫn là Hứa đại nhân ánh mắt tốt, sớm nhìn ra Hứa Ngân la là kỳ tài võ đạo tư thái ngút trời.”
“Đúng vậy đúng vậy, thế mà ta trước kia còn thầm mắng Hứa đại nhân không ra làm sao.”
Câu này thì không cần phải nói, ngươi tên võ phu thô bỉ này... Hứa Bình Chí tâm tình phức tạp mỉm cười xã giao.
...
Quan Tinh lâu.
Vương Trinh Văn mặc áo bào đỏ đi lên đài bát quái, trong trí nhớ, số lần hắn đi lên đỉnh Quan Tinh lâu, không vượt qua năm lần.
Số lần hắn gặp Giám chính, cũng không vượt qua năm lần, vị thủ hộ thần này của Đại Phụng, nhân vật thần tiên ngồi ngắm nhân gian năm trăm năm, rõ ràng thân ở hồng trần, lại phát hiện thoát ly hồng trần.
Từ lúc Vương Trinh Văn vào triều làm quan tới nay, thật sự thấy Giám chính ra tay can thiệp triều chính, chỉ có lần trước ép Nguyên Cảnh đế hạ chiếu tự kể tội.
Trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy... Vương Trinh Văn thở dài một tiếng, sau đó nói:
“Lệnh đồ... Là thân thể có vấn đề phải không?”
Cách đó không xa, Dương Thiên Huyễn ngồi ở nơi đó, đưa lưng về phía hai người, không ngừng lải nhải, Vương Trinh Văn trong mơ hồ nghe thấy vài chữ:
“Ta không có ghen tị, ta không có ghen tị... Đáng giận Hứa Ninh Yến, đáng giận Hứa Ninh Yến, đáng giận Hứa Ninh Yến...”
“Không cần để ý tới.”
Giám chính tiên phong đạo cốt như nghẹn một chút.
Vương Trinh Văn gật gật đầu, mang chuyện hai phần tình báo quân sự nói một lần, chắp tay nói: “Xin Giám chính dạy ta.”
Một phần tình báo quân sự trước là Ngụy Uyên chết trận, một phần tình báo quân sự sau là chuyện lương thảo.
Giám chính đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm chén rượu, khẽ cười nói: “Thủ phụ đại nhân cảm thấy, Đại Phụng này, ai có thể đoạn lương thảo của mười vạn đại quân.”
Mùa thu gió lớn, gào thét cuốn qua đài bát quái.
Thân thể Vương thủ phụ tựa như bị gió thổi lay động một cái.
Qua hồi lâu, hắn mở miệng ngập ngừng, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn: “Vụ án Hoài Vương tàn sát cả thành, hắn cũng có phần, đúng không.”
Giám chính chưa đáp lại, trầm mặc, đại biểu cho ngầm thừa nhận.
Vị lão nhân ngoài năm mươi tuổi này, khuôn mặt từng chút một trắng bệch đi, con ngươi tràn đầy tro tàn.
“Ngài, vì sao chưa từng ngăn cản?” Vương thủ phụ giọng khàn khàn.
“Giang sơn này là của hắn, không phải sao.” Giám chính cười hỏi lại.
Vương thủ phụ không còn lời nào để chống đỡ, trong mắt khó hiểu cùng hoang mang nồng đậm, chính bởi vì giang sơn là của người nọ, vậy mới càng làm người ta không thể lý giải, khó có thể lý giải.
Thẳng đến trước khi bước vào Quan Tinh lâu, ở trước đoạn đối thoại này, Vương thủ phụ vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với phán đoán của mình..
Giám chính tiếp đó bổ sung nói: “Nhưng giang sơn của này, cũng là của lê dân bách tính.”
Nói xong câu đó, lão liền không mở miệng nữa.
Vương thủ phụ đi đến bên cạnh đài bát quái, nhìn phương hướng hoàng cung, trong ánh mắt bi thống phẫn nộ hoang mang đau thương thất vọng đều có.
Bệ hạ, cớ gì tạo phản?!
Vương thủ phụ vái lần nữa, lần này lại chưa dò hỏi, mà là xoay người rời khỏi.
...
Tầng bảy Quan Tinh lâu.
Trong phòng ngủ, Hứa Thất An nửa chết nửa sống nằm ở bên giường, một vị thuật sĩ áo trắng đang đổi thuốc cho hắn.
Tống Khanh mang theo một đám thuật sĩ áo trắng ngưỡng mộ Hứa công tử ở bên cạnh quan sát.
“A, này, thương thế nghiêm trọng như vậy.”
“Bị thương nặng như vậy, cho dù là khỏi, cũng sẽ để lại mầm bệnh nhỉ.”
“Chúng ta không bằng đổi một thân thể cho Hứa công tử đi, ta cảm thấy sẽ rất thú vị.”
“Sau đó, thân thể này để lại cho Tống sư huynh làm thực nghiệm sinh vật luyện kim thuật?”
“Hứa công tử cả đời si mê thuật luyện kim, nghĩ hẳn cũng rất thích ý hiến thân cho thuật luyện kim.”
Các thuật sĩ áo trắng châu đầu ghé tai.