Quan Tinh lâu, trong phòng ngủ.
Sở Nguyên Chẩn Lệ Na Lý Diệu Chân Hằng Viễn đại sư, bốn người ngồi vây quanh ở bên bàn vuông, yên lặng uống nước trà.
Bọn họ đã biết tình huống sau đó của Hứa Thất An, đã biết chuyện Hứa Bình Phong tồn tại, cùng với hắn mang con trai coi là vật chứa, hôm nay tính giết con lấy khí vận.
Hứa Thất An mang sự tình từ đầu tới cuối nói cho bọn họ.
Đi đến một bước này, thật ra không cần thiết giấu diếm, Trinh Đức đế đã chết, cha con hai người ngả bài, tất cả đều đã trồi lên mặt nước.
Ngả bài rồi, ta chính là đứa con khí vận.
Đương nhiên, Hứa Thất An sẽ không tuyên truyền khắp nơi việc này, nhưng nói cho đồng bạn thân mật nhất hoàn toàn không có vấn đề.
“Thực khó có thể tin, thì ra thân thế hắn ly kỳ như vậy, trắc trở như vậy.” Sở Nguyên Chẩn lẩm bẩm.
“A Di Đà Phật.”
Hằng Viễn đại sư vẻ mặt đau khổ: “Cha giết con, thảm kịch nhân gian, thân thế Hứa đại nhân làm người ta thổn thức.”
Lý Diệu Chân sắc mặt âm trầm, cầm chén trà, một câu cũng không nói.
Nàng đã đồng tình lại thương tiếc, đồng thời xen lẫn lửa giận ngút trời.
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, Hứa Bình Phong này, lão nương sớm hay muộn ám sát hắn!”
Thanh xuân của thánh nữ Thiên tông lại về rồi.
“Nam Cương chúng ta có một bộ lạc cũng là như thế, con trai sau khi trưởng thành, nếu cho rằng mình đủ cường đại, là có thể khiêu chiến phụ thân. Thắng, có thể kế thừa mọi thứ của phụ thân, bao gồm mẹ đẻ. Thua, thì phải chết.
“Mà phụ thân nếu cảm thấy đứa con trai nào uy hiếp lớn đối với mình, cũng có thể khởi xướng khiêu chiến, đường đường chính chính giế t chết con trai, bảo đảm địa vị cùng ích lợi của mình.”
Lệ Na nói.
Đó là một bộ lạc cha hiền lành con hiếu thảo.
Ba người bọn Sở Nguyên Chẩn đều mặc kệ nàng, Nam Cương rất nhiều bộ lạc đều ở trong mông muội ăn tươi nuốt sống, phong tục cổ quái gì cũng có.
Nhưng nơi này là Đại Phụng, có luân lý cương thường.
Thân thế Hứa Thất An, làm bọn họ hết sức đồng tình, cũng dâng lên suy nghĩ cùng chung mối thù.
Đều không để ý ta... Lệ Na phồng phồng má, có chút mất hứng, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ôm bụng, lông mày nhíu chặt lại:
“Đau, đau quá, đau quá nha...
“Thất, Thất Tuyệt Cổ...”
...
Trăng sáng sao thưa.
Trên đài bát quái của Quan Tinh lâu truyền đến từng đợt tiếng ho khan.
Gió lạnh gào thét, Hứa Thất An quấn thảm, ngồi ở bên bàn, trong tay bưng một bát canh thuốc.
Chung Ly ngồi xổm trước lò nhỏ, thay hắn đun thuốc, Chử Thải Vi hết sức chuyên chú khâu lại vết thương, bôi thuốc mỡ giảm đau cho hắn.
Tống Khanh nghe nói tri kỉ bạn tốt bị thương nặng gần chết, cũng tỏ vẻ muốn tới hỗ trợ.
Chắn chắn không cần... Hứa Thất An mang hắn đuổi đi.
Ăn vào đan dược của Giám chính, uống mấy bát canh thuốc, lại có Chử Thải Vi cưỡng ép khâu lại những vết thương không thể khép lại kia cho hắn, Hứa Thất An rốt cuộc hồi lại một hơi, tuy ốm yếu, nhưng thương thế vậy mà lại chuyển biến tốt.
Nếu đổi thành là hắn thời kì Ngọc Dương quan, chỉ sợ căn bản không kiên trì đến lúc Giám chính quay về, đã buông tay đi Tây Thiên rồi.
Nhưng, Phong Ma Đinh còn ở trong cơ thể hắn, chưa rút ra.
Cái đinh không rút ra, tu vi hắn liền tính cả Thần Thù cùng nhau bị phong ấn.
“Vị nữ tử Bồ Tát tên “Lưu Ly” kia chết rồi?”
Hứa Thất An nhìn về phía áo trắng dùng gáy nhìn người kia.
Giám chính khẽ lắc đầu: “Giết nhất phẩm nào có đơn giản như vậy, làm cô ta bị thương nặng mà thôi, trong ít nhất hai năm, cô ta không rời khỏi Tây Vực được.”
Hứa Thất An hít một hơi thật sâu, cười ha ha nói: “Vị Bồ Tát này, tựa như so với Tát Luân A Cổ yếu hơn chút.”
Hắn ngửi được xử nữ mùi thơm thoang thoảng trên người Chử Thải Vi, còn có mùi bánh bao thịt nồng đậm.
Đói...
“Có thể thành nhất phẩm, sẽ không yếu, ai cũng có sở trường riêng. Tranh đấu giữa nhất phẩm, thắng bại quyết định bởi thiên thời địa lợi nhân hoà. Cảnh nội Đại Phụng, có thể thắng ta chỉ có siêu phẩm. Nhưng, Đại Phụng quốc lực suy yếu đến nay, đến hai tên nhất phẩm là có thể ngăn được ta.”
Giám chính dừng một chút, tiếp tục nói: “Dây dưa với Tát Luân A Cổ như vậy, thuần túy là không muốn tai họa lan tới dân chúng kinh thành. Tiếp đó là, việc của ngươi cùng cha ngươi, ta không tiện nhúng tay.”
Không tiện?
Đồ đệ ngươi con mẹ nó muốn đâm sau lưng ngươi ta, ngươi còn không tiện?
Không đợi Hứa Thất An mở miệng hỏi, Giám chính liền đưa ra giải thích:
“Thiên Mệnh không thể tiết lộ thiên cơ, chỉ có thể uyển chuyển âm thầm bố cục, thành bại trời định.”
Ý tứ của Giám chính là, lão lợi dụng thủ đoạn của Thiên Mệnh, hiểu rõ mưu tính của Hứa Bình Phong, cái này tương đương với hiểu rõ thiên cơ, cho nên không thể cưỡng ép can thiệp, hoặc tiết lộ thiên cơ... Mà lão ra tay đánh đuổi nữ tử Bồ Tát, không quan hệ với tiết lộ thiên cơ, thuần túy là đánh tan kẻ thù bên ngoài... Hứa Thất An lộ ra sự giật mình.
Hắn sau đó hỏi: “Ngài sớm biết vị nữ tử Bồ Tát kia sẽ đến?”
Giám chính cầm lên chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, thỏa mãn thở ra một hơi:
“Lưu Ly Bồ Tát, có được hai đại Bồ Tát quả vị, Ngũ Sắc Lưu Ly Pháp Tướng cùng Hành Giả Pháp Tướng, thứ sau có thể sáng ở Tây Vực chiều Tĩnh sơn.”
Cho nên? Hứa Thất An không hiểu ý tứ Giám chính.
Giám chính cười cười, nói: “Kế tiếp, ta muốn nói với ngươi hai việc, cái này phi thường quan trọng.”
Hứa Thất An ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc lắng nghe.
“Lệ Na...”
Lý Diệu Chân chấn động, đỡ cánh tay cô nàng Nam Cương da ngăm, tránh cho nàng cắm đầu ngã xuống đất.
Đồng thời, thánh nữ Thiên tông biết chút y thuật nắm thủ cô nàng da ngăm, bắt mạch, xem xét tình huống.
Mạch đập cực kỳ kịch liệt hơn nữa hỗn loạn, trong cơ thể Lệ Na giống như cất giấu một quầng năng lượng hỗn loạn, luồng năng lượng này có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Là, là Thất Tuyệt Cổ...”
Lệ Na cau mày, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, môi trắng bệch, đứt quãng nói:
“Là một loại cổ rất lợi hại, Thiên Cổ Bà Bà giao cho ta, ta vì phòng ngừa mất đi, mang, mang nó nuốt vào trong bụng. Ta không ngờ cổ này sẽ lợi hại như vậy, nó cùng cổ khác không hề giống nhau.”
Sở Nguyên Chẩn và Lý Diệu Chân, còn có Hằng Viễn đại sư, vẻ mặt phức tạp nhìn Lệ Na.
Thực là cái gì cũng dám nhét vào trong bụng!
Hằng Viễn đứng lên, đi ra ngoài: “Ta đi tìm Tống Khanh, không, tìm Dương Thiên Huyễn, không, tìm, tìm...”
Nói một chút, đại sư có chút mờ mịt.
Sở Nguyên Chẩn thở dài một tiếng: “Tùy tiện tìm thuật sĩ áo trắng.”
Hằng Viễn đại sư nhất thời gật đầu, đẩy cửa mà đi.
Tùy tiện tìm thuật sĩ áo trắng, cũng đáng tin hơn so với tìm các thân truyền đệ tử của Giám chính.
Chỉ một lát, một vị thuật sĩ áo trắng trẻ tuổi tràn đầy lòng tin tiến vào, lúc này, Lệ Na đã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, bụng khi thì phồng lên, khi thì hạ xuống, như là bóng cao su không ngừng bơm lên xẹp xuống.