Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1118

Phân thân Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói: “Song tu cần chu kỳ nhất định, một lần ít nhất bảy ngày, sau khi giao chiến với đạo thủ Địa tông, bản thể đã khó có thể áp chế nghiệp hỏa, lại không biết tình huống của ngươi rốt cuộc như thế nào, vì tự cứu, chỉ có thể bế quan, cố gắng diệt trừ nghiệp hỏa.”

Một lần ít nhất bảy ngày, một lần ít nhất bảy ngày... Hứa Thất An đầy đầu óc cũng chỉ còn lại câu này.

Có chút bị dọa rồi.

Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói:

“Sau lần này, bản thể chỉ sợ khó chủ động áp chế nghiệp hỏa nữa. Cho nên, song tu là điều bắt buộc. Nghiệp hỏa mỗi tháng phát tác một lần, hôm nay tháng sau, nàng sẽ đi tìm ngươi.”

Nói xong, nàng vung tay áo lên, mặt bàn có thêm một lá bùa giấy vàng gấp thành hình tam giác.

“Đây là bùa định vị, ngươi cất nó, một tháng sau, bản thể tự sẽ tìm đến ngươi.”

Nói xong, phân thân chủ động tiêu tán.

Đây là thẹn thùng rồi? Hứa Thất An cầm lấy lá bùa hình tam giác, yên lặng cất đi.

Xem ra, sau khi hành thích vua, Lạc Ngọc Hành hoàn toàn tiếp nhận hắn, quyết định kết làm đạo lữ với hắn.

Trước đó, vẫn luôn do dự nên song tu cùng mình hay không, là vì còn chưa hoàn toàn tán thành, dù sao đạo lữ là chuyện cả đời, Lạc Ngọc Hành cẩn thận đối đãi, thường tình con người.

Hắn trước khi đi Sơn Hải quan, tu vi chỉ là ngũ phẩm, đối với một vị nhị phẩm cao thủ mà nói, quả thật kém chút.

Bây giờ, Hứa Thất An là tam phẩm, Đại Phụng tam phẩm võ phu có thể đếm được trên đầu ngón tay, đủ để xứng đôi thân phận địa vị của Lạc Ngọc Hành.

Cũng tốt, một tháng sau ta cũng chuẩn bị tốt rồi... Hứa Thất An rời khỏi Linh Bảo Quan, hướng hoàng cung bước đi.

...

Thiều m cung.

Khuê các trải địa long tốn than vô số, bên trong cuối mùa thu mà ấm áp như xuân, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương, mùi son phấn, cùng với mùi thơm cơ thể nữ tử thoang thoảng.

Một khắc nào đó, trên giường gấm, nữ tử cuộn mình ngủ đột nhiên bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt.

“Hồng, Hồng Tụ...”

Nàng thấp giọng gọi, thanh âm uể oải.

Cung nữ ghé vào bên giường lập tức tỉnh lại, dịu dàng nói: “Điện hạ!”

Lâm An thấp giọng nói: “Nước, ta muốn uống nước...”

Cung nữ lập tức đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng gạt ra bầu rượu hoặc đổ nghiêng, hoặc bày thẳng, rót cho nàng một chén nước trà ấm áp.

Lâm An điện hạ đêm qua uống rượu, say như chết, uống rượu nhiều, nàng cũng không biểu hiện say quậy, chỉ là ghé vào bên cạnh bàn nức nở khóc to.

Trong lòng các cung nữ rõ, công chúa đây là mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm.

Đêm hôm qua, thái tử điện hạ phái người tới nói cho Lâm An điện hạ, Vu Thần giáo cấu kết hữu đô ngự sử Viên Hùng, cùng với Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo tâm phúc của bệ hạ.

Lấy vu thuật khống chế bệ hạ, cắt lương thảo của đại quân, hại chết tám vạn tướng sĩ cùng Ngụy Uyên ở Tĩnh sơn thành.

Hứa ngân la dưới cơn giận dữ, chém bệ hạ ở ngoài kinh thành.

Điện hạ nghe xong, cả người liền choáng váng, sắc mặt tái nhợt đi đông cung, như tìm thái tử đối chất.

Nàng rát khuya mới về, tiếp theo liền bắt đầu uống rượu không dứt, uống nhiều liền khóc to, khóc xong tiếp tục uống.

Các cung nữ mắt thấy, tim như bị đao cắt.

Hầu hạ Lâm An điện hạ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy nàng đau lòng như vậy.

Nghĩ đến không chỉ có là bệ hạ sủng ái nàng nhất băng hà, càng bởi vì người giết cha là nam nhân kia nhỉ.

Hôm nay nhớ lại, Hồng Tụ hầu như xác nhận, điện hạ là chung tình Hứa ngân la.

Như thế nào cho phải đây, điện hạ còn khuê nữ, đã tổn thương vì tình như vậy, sợ là phải đau lòng rất lâu rất lâu.

Về phần khuyên, các nàng là không dám.

Nô tỳ là nô tỳ, nào dám xen vào chuyện của các chủ tử.

“Điện hạ, trà đến rồi, ngài uống chậm một chút.”

Hồng Tụ cẩn thận bưng trà, đưa qua.

Lâm An bưng trà, mất hồn mất vía uống, con ngươi linh động ngày xưa không còn sắc màu, ảm đạm.

Vừa uống trà xong, liền có cung nữ tới ngoài khuê phòng, gõ nhẹ cửa phòng hai lần, thấp giọng nói:

“Điện hạ, Hứa ngân la đến...”

Hồng Tụ lập tức nhìn về phía Lâm An, chỉ thấy trong mắt điện hạ bỗng nhiên nở rộ ra thần thái loá mắt, nhưng ở một giây sau, chậm rãi tắt.

Lâm An thấp giọng nói: “Không, không gặp hắn!”

“Vâng, nô tỳ lập tức đi trả lời.”

“Đợi một chút...”

Nàng lại bỗng nhiên gọi cung nữ lại, lặng im vài giây, thấp giọng nói: “Cứ như vậy đi.”

Cung nữ ngoài cửa phòng lập tức rời đi.

.....

Ngoài cung Thiều m, nam nhân chống gậy xoay người rời đi.

Mấy trăm thị vệ đại nội như đối mặt đại địch, nắm chuôi đao, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng hắn, không ai dám nói chuyện, càng không ai dám ngăn trở.

Hứa Thất An chưa rời khỏi hoàng cung, ngược lại đi Đức Hinh uyển.

Sáng sớm, Đức Hinh uyển.

Ở dưới sự hầu hạ của thiếp thân cung nữ rửa mặt, một cung nữ bưng ống nhổ, một cung nữ cầm chậu đồng cùng khăn lông.

Hoài Khánh đánh răng, súc miệng, mang nước phun vào ống nhổ, lại tiếp nhận khăn lông cung nữ đưa, lau kỹ khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo.

Lúc này, một tiểu cung nữ bước nhanh đi vào, dịu dàng nói: “Điện hạ, Hứa ngân la đến.”

Hoài Khánh công chúa thích sạch sẽ lập tức buông khăn lông, mắt đẹp lóe lên, nói: “Dẫn đường... Mời hắn đi nội sảnh.”

Nàng đột nhiên lại thay đổi chủ ý, một lần nữa cầm lấy khăn lông, chà lau kỹ càng khuôn mặt, soi gương, hài lòng khẽ gật đầu, lúc này mới mang theo cung nữ rời khuê phòng.

Nàng ở trong nội sảnh gặp được Hứa Thất An sắc mặt trắng bệch, hắn đang ngồi ở bên bàn, nheo mắt, thưởng thức nước trà nóng bỏng.

Các tiểu cung nữ Đức Hinh uyển lo sợ đứng hầu ở một bên.

“Đi xuống hết đi.”

Hoài Khánh phất phất tay.

Tiểu cung nữ như trút được gánh nặng, cúi đầu, bước nhỏ rời khỏi.

Đi chưa được mấy bước, liền nghe vị đại ma đầu hành thích vua phía sau cười nói: “Tiểu cung nữ này không tệ, điện hạ thưởng cho ta đi.”

Trong mắt tiểu cung nữ chứa đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn về phía Hoài Khánh.

Hoài Khánh mặt không biểu cảm phất tay.

Chờ sau khi cung nữ lui ra, Hoài Khánh cẩn thận đánh giá Hứa Thất An, nói:

“Còn có rảnh rỗi trêu cung nữ, xem ra bị thương không nặng.”

Hứa Thất An cười khổ nói: “Cái này không phải thương thế có nặng hay không có thể cân nhắc, ta đã phế rồi.”

Sắc mặt Hoài Khánh nhất thời trở nên nghiêm túc: “Giám chính cũng không có cách?”

Hứa Thất An lắc đầu.

Hoài Khánh mím môi: “Rốt cuộc làm sao vậy.”

Hứa Thất An liền mở vạt áo, cho nàng xem tình huống ngực, chỗ trái tim vết thương dữ tợn, khảm một cây Phong Ma Đinh.

Võ phu dưới tam phẩm, chịu thương thế như vậy, chỉ còn đường chết.

Tứ phẩm võ phu cũng không ngoại lệ.

“Cái đinh như vậy, tổng cộng chín cái, ở chỗ khác nhau của thân thể ta.”

Hứa Thất An cười khổ nói: “Phong Ma Đinh của Phật môn, Giám chính nói nếu cố nhổ, ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Một thân tu vi này, cũng phế rồi.”
Bình Luận (0)
Comment