Loại thứ sáu gọi là Ám Cổ, có thể ẩn nấp khí tức cùng thân hình, am hiểu tan vào trong bóng tối, mượn bóng tối nhảy nhót, ví dụ như cái bóng.
Mỗi một vị Ám Cổ sư đều là thích khách đáng sợ, giết người trong vô hình, ngươi vĩnh viễn không biết bọn họ sẽ ở lúc nào tới gần ngươi.
Đáng giá nhắc tới là, võ phu chuyên khắc Ám Cổ sư.
Tác dụng phụ là, kí chủ chỉ cần thấy góc âm u, ẩn nấp, sẽ theo bản năng chui vào trong; Kí chủ mỗi ngày đều phải mang mình giấu đi ít nhất hai canh giờ, không bị bất luận kẻ nào phát hiện.
...
Loại thứ bảy gọi là Thi Cổ, cổ mẹ sinh cổ con, ký túc ở trong thi thể, kí chủ có thể thông qua cổ mẹ ảnh hưởng cổ con, do đó thao tác thi thể.
Khác biệt lớn nhất với thuật khống thi của Vu Thần giáo là, kẻ trước bình thường chỉ chơi miễn phí một lần, dùng xong là vứt.
Kẻ sau, cổ con sau khi ký túc ở trong thi thể, sẽ dung hợp làm một với thi thể, mà cổ con sẽ theo cổ mẹ mạnh lên mà mạnh lên, tương ứng, thi thể cũng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh.
Một tam phẩm Thi Cổ sư, ít nhất có thể phân hoá ra hai mươi con cổ con cảnh giới tứ phẩm, cảnh giới khác nhiều hơn nữa.
Còn có một điểm, cổ con nếu ký túc ở trên thi thể vừa mới chết đi, vậy là tương đương đoạt xá, sẽ giữ lại năng lực, khí cơ lúc còn sống của người chết, bảo tồn bao nhiêu, xem tu vi cổ sư mà quyết định.
Tác dụng phụ là, kí chủ sẽ sinh ra bệnh yêu xác chết cực kỳ mãnh liệt, Thi Cổ sư thường thường bởi vì loại tác dụng phụ này, phát sinh quan hệ không thể miêu tả với thi thể.
...
“Rất cường đại, Thất Tuyệt Cổ phi thường cường đại, tiếc nuối là, nó bây giờ là bước đầu thức tỉnh, ta chỉ có thể phát huy một ít năng lực cơ sở của nó. Ngược lại là Thiên Cổ, tựa như khai phá không tệ, ta có thể trực tiếp thi triển năng lực vật đổi sao dời. Chẳng qua, tác dụng phụ của Thất Tuyệt Cổ...”
Hứa Thất An nói tới đây, bỗng dừng lại, vẻ mặt phức tạp.
Cổ khác tác dụng phụ thì thôi, tác dụng phụ của Tình Cổ, Tâm Cổ, Thi Cổ, có thể nói phối hợp hoàn mỹ, không để lại đường sống cho người ta.
Tâm Cổ cùng Thi Cổ sẽ làm kí chủ sinh ra xúc động mãnh liệt, vượt quá hữu nghị đối với muông thú, thi thể, sau đó, mấu chốt này, tác dụng phụ của Tình Cổ đến...
Hứa Thất An phi thường lo lắng đối với sức khỏe tâm lý của mình trong tương lai.
Giám chính để hai tay sau lưng, cười tủm tỉm nói:
“Thật ra, những tác dụng phụ này, là chất dinh dưỡng cổ trùng trưởng thành, ngươi ngày qua ngày bảo trì, Thất Tuyệt Cổ sẽ chậm rãi trưởng thành lớn mạnh, tu vi của ngươi sẽ càng ngày càng cao. Cho dù là bước đầu thức tỉnh, dưới ngũ phẩm, ngươi cũng hiếm gặp đối thủ.”
Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Nhân gian không đáng nha.”
Nghe vậy, Giám chính chậm rãi mất đi nụ cười, xoay người, cũng than nhẹ một tiếng.
Qua hồi lâu, lão từ trong tay áo lấy ra một vỏ ốc biển khắc nổi trận văn, ném tới, nói:
“Có cái gì cần hỗ trợ, ngươi liền liên hệ hắn, nhị đệ tử của ta, Tôn Huyền Cơ.”
Nhị đệ tử của Giám chính lại sẽ là nhân vật kỳ quặc thế nào... Hứa Thất An tiếp nhận vỏ ốc biển, yên lặng nhìn Giám chính.
Ánh mắt hắn tựa như đâm trúng chỗ đau nào đó ở sâu trong nội tâm Giám chính, lão Giám chính thản nhiên nói:
“Cút đi!”
...
Nội các, Vương thủ phụ ở trên bố cáo ấn lên đại ấn nội các thủ phụ, sau đó bảo lại viên mang bố cáo đưa đi hoàng cung.
Làm xong tất cả cái này, thủ phụ đại nhân đứng dậy, tới bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, ánh mắt từ sân chuyển mãi tới bầu trời xanh thẳm.
Vương thủ phụ im lặng ngắm nhìn, chỉ cảm thấy bầu trời hôm nay đặc biệt trong suốt.
Thời đại mới tiến đến rồi!
...
Nước không thể một ngày không có vua, mà so với câu này càng khẩn cấp hơn là làm sáng tỏ chân tướng, phát công báo cho quan phủ các nơi, dán từ đầu đến cuối họa loạn kinh thành; phát bố cáo thông báo dân chúng kinh thành, nói tình huống.
Sự tình như vậy kéo dài càng lâu, càng dễ xuất hiện hỗn loạn.
Thái tử vì thể hiện khác với cha của hắn, ở sau đêm trước nghị sự, liền lập tức bảo Hàn Lâm viện soạn bố cáo, sau đó trải qua nội các phê duyệt, rốt cuộc ở giờ Mão hôm nay, mang bố cáo dán ở tường bố cáo các chỗ cổng thành của kinh thành.
Sau khi trời sáng, thấy triều đình rốt cuộc đưa ra kết quả, nhất thời đám đông tụ tập đến.
“Trên bố cáo viết cái gì? Người biết chữ nhìn xem.”
“Ngươi đừng hỏi ta, ta thật ra nhận biết một ít chữ, nhưng chúng nó nối lại ta liền không đọc hiểu.”
Văn chương loại này, không phải biết chữ là có thể đọc hiểu, phải có đủ nội tình văn hóa.
Lại viên đứng ở bên cạnh tường bố cáo quát lớn: “Yên lặng!”
Dân chúng niên đại tỷ lệ phổ cập văn hóa không cao, phần lớn đều xem không hiểu nội dung bố cáo, cho nên cùng ngày bố cáo tuyên bố, phía quan phủ sẽ an bài một vị lại viên, có nửa canh giờ đọc, giải thích nội dung bố cáo.
Một ngày sau, tin tức gì cũng sẽ truyền khắp kinh thành, liền không cần đọc nữa.
Dân chúng sớm thành thói quen, lập tức dừng thảo luận, nghe lại viên đọc.
Lại viên đọc xong bố cáo, đại bộ phận dân chúng đều nghe hiểu, hiện trường lập tức ồ lên, nhao nhao ồn ào.
“Hôn quân!”
“Đầu tiên là tu đạo hai mươi năm, về sau bị Vu Thần giáo mê hoặc, làm hại tướng sĩ Đại Phụng, loại hôn quân này, lịch sử Đại Phụng hiếm thấy.”
“Đáng tiếc hơn tám vạn tướng sĩ, thế mà lại bị hôn quân hại chết. Càng đáng tiếc hơn là Ngụy Công trấn quốc chi trụ như vậy, cứ như vậy tổn hại vô ích...”
“Hổ thẹn, ta thời gian trước còn từng mắng Ngụy Công, hắn mới là trung thần thật sự, trấn quốc chi trụ thật sự.”
Có người bóp cổ tay thở dài, có người tức đấm ngực dậm chân.
Một lão nhân gánh hàng nước mắt giàn giụa, vừa đấm ngực, vừa kêu r3n:
“Ngụy Công chết oan, Ngụy Công là nhân vật cỡ nào, năm đó trận chiến Sơn Hải quan hắn cũng đánh thắng, không ngờ cuối cùng chết ở trong tay hôn quân...”
“May mắn có Hứa ngân la chủ trì công đạo.”
Một người dân hai mắt đỏ bừng, siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu không có Hứa ngân la, chẳng những hơn tám vạn tướng sĩ cùng Ngụy Công hy sinh thân mình vô ích, ngay cả chúng ta cũng phải gặp họa, gót sắt Vu Thần giáo sớm hay muộn san bằng kinh thành.”
“Đúng, may mắn có Hứa ngân la, chỉ cần có Hứa ngân la, Đại Phụng chúng ta liền còn có chính khí.”
“Hứa ngân la có thể giết cẩu quan, cũng có thể giết hôn quân.”
“Ta ngay từ đầu đã cho rằng Hứa ngân la là đúng, hắn sẽ không vô duyên vô cớ hành thích vua. Hắn ngày đó lúc xông vào hoàng cung cũng từng nói, hôn quân vô đạo, Hứa ngân la phạt hắn, các ngươi còn không tín.”
“Ai không tin, ta vẫn luôn tin tưởng Hứa ngân la.”