Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1129

“Về phần khí vận cắn trả, quốc sư chưa nói rõ, nhưng cái này hiển nhiên có liên quan với Hứa Thất An.”

Đã sớm đoán được thân phận của hắn... Mỹ phụ nhân đã kinh hỉ lại bi thương, kinh hỉ là trưởng tử năng lực cường đại, cho dù là nhị phẩm thuật sĩ, cũng đã không thể dễ dàng chúa tể sự sống chết, khiến nàng kiêu ngạo.

Bi thương là chân tướng như vậy, sẽ tạo thành đả kích cho nó?

Hứa Nguyên Sương hơi trợn to mắt, trong mắt thiếu nữ xinh đẹp khó nén được sự rung động. Nàng đi là hệ thống thuật sĩ, biết rõ phụ thân cường đại và đáng sợ.

Huynh trưởng xa ở kinh thành kia, thế mà lại khiến phụ thân mưu tính hai mươi năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng trong phản kích làm phụ thân bị thương nặng, đây là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào.

Hứa Nguyên Hòe vẫn mặt không biểu cảm.

Mỹ phụ nhân hít một hơi, lại hỏi: “Hắn có nói tình huống Hứa Thất An hôm nay?”

Cơ Huyền gật đầu: “Có, Hứa Thất An bị Phật môn Phong Ma Đinh phong ấn, tu vi phế hết, muốn phá giải phong ấn, muôn vàn khó khăn, quá nửa là không có hy vọng.”

Mỹ phụ nhân cúi đầu “A” một tiếng, hốc mắt đỏ lên, vừa lo lắng vừa đau lòng.

Hứa Nguyên Hòe nhíu nhíu mày.

Phế rồi à... Tỷ tỷ Hứa Nguyên Sương cũng lộ ra vẻ mặt tiếc hận, nàng nhìn Cơ Huyền, nói:

“Thất ca, phụ thân cùng bác tìm ngươi, không phải chỉ nói việc này chứ.”

Cơ Huyền mỉm cười đánh giá biểu muội, thản nhiên nói: “Vài ngày nữa, ta muốn ra ngoài du lịch, giúp phụ thân cùng cậu làm việc.”

“Chuyện gì?” Hứa Nguyên Sương hỏi.

“Sưu tập long mạch chi linh tán loạn, tăng cường khí vận của chúng ta, góp một viên gạch cho nghiệp lớn thay thế hoàng tộc Đại Phụng.”

Mắt Hứa Nguyên Hòe sáng lên, “Thất ca, ta đi với ngươi.”

Hứa Nguyên Sương nhíu mày.

Khóe miệng Cơ Huyền chậm rãi khuếch tán nụ cười: “Được, nhưng đệ phải đánh tiếng với phụ thân còn có quốc sư trước.”

...

Ung Châu thành.

Người trẻ tuổi mặc áo xanh, dắt ngựa, từ đường cái đi tới.

Trên lưng ngựa có một nữ tử nhan sắc bình thường ngồi, theo ngựa đi, xóc rồi xóc, thường thường giẫm bàn đạp ngoáy mông, giảm bớt một chút mông đau mỏi.

Ở thời đại này, đối với người thường mà nói, bôn ba đường dài là chuyện cực kỳ mỏi mệt, thân thể yếu, thậm chí sẽ chết bệnh ở trên đường.

Cũng may hai người suốt cả hành trình, vừa ngồi thuyền vừa cưỡi ngựa, tốc độ cũng không nhanh, ngẫu nhiên sẽ ở khách sạn một hai ngày, giảm bớt bôn ba mệt nhọc.

Đôi nam nữ bình thường này lẫn vào trong dân chúng, không chút bắt mắt, còn chưa hấp dẫn ánh mắt bằng con ngựa cái nhỏ thần tuấn kia dưới mông nữ tử.

Ít nhất con ngựa này, cao lớn khỏe mạnh, đường cong tuyệt đẹp, nhìn là biết mặt hàng đỉnh cấp.

“Ung Châu thành ta từng tới một lần, vì cứu một người bạn. Ta nói cho ngươi một bí mật, trong núi cách mấy chục dặm phía nam ngoài thành, có một tòa địa cung viễn cổ, bên trong có một xác ướp cổ ngủ say mấy ngàn năm, phi thường tà dị.”

Mộ Nam Chi lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Ngươi gạt người.”

Hứa Thất An mặt gian nói: “Ta lừa ngươi làm cái gì, buổi tối ngủ, nhớ mang cửa với cửa sổ khóa kỹ, có người gõ cửa tuyệt đối đừng mở.”

Mộ Nam Chi hồ nghi nhìn hắn: “Người sẽ gõ cửa của ta chính là ngươi nhỉ.”

“Nói bừa.”

Hứa Thất An nghiêm trang: “Chúng ta đi nhiều ngày như vậy, ta có từng gõ của ngươi?”

“Cũng đúng!”

Mộ Nam Chi lại xoa cái mông, ghé nửa người vào trên thân con ngựa cái nhỏ, giảm bớt cái mông đau mỏi.

Hai người vào thành, trên đường người đi đường đông như dệt cửi, biển ngõ vải treo phất phới theo gió, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.

Hứa Thất An hướng dân chúng ven đường hỏi thăm khách sạn tốt nhất Ung Châu thành ở đâu, sau khi hỏi rõ địa chỉ, dắt ngựa, hướng về phía người tốt bụng chỉ dẫn đi đến.

Khóe miệng Mộ Nam Chi lộ ra nụ cười.

Nam nhân thối này coi như có tín dụng, quả nhiên mang nàng ở khách sạn tốt nhất, ăn món ngon nhất, bây giờ đến Ung Châu thành, nàng tính đi dạo cửa hàng son phấn một chút.

Đi ngang qua một hiệu thuốc, Hứa Thất An mang con ngựa cái nhỏ buộc ở trên cọc buộc ngựa ngoài cửa hàng, cười nói: “Chờ, ta đi mua chút đồ.”

Mộ Nam Chi lười xuống ngựa, rụt rè “Ừm” một tiếng.

Vào hiệu thuốc, tới trước quầy, Hứa Thất An nói: “Chưởng quầy, cho hai cân thạch tín.”

“Hai, hai cân?”

Chưởng quầy mặc áo kép màu lam đánh giá vị khách nhân khẩu âm kỳ lạ này.

Hứa Thất An mang hai hạt bạc vụn đặt lên bàn.

Chưởng quầy lập tức cảm thấy vị khách nhân này khí chất cùng dung mạo đều nở hoa, cười nói: “Khách quan chờ.”

Lập tức sai tiểu nhị đi cân hai cân thạch tín đến.

Tiểu nhị rất nhanh đã mang tới thạch tín cùng quả cân, trước mặt Hứa Thất An cân xong phân lượng, lại đóng gói cho hắn, nói:

“Khách quan, ngài cầm này.”

Hứa Thất An tiếp nhận, một lần nữa mở ra túi giấy, tháo xuống túi nước, mang một bộ phận thạch tín đổ vào trong túi nước, lắc nhẹ vài cái, sau đó trước mặt chưởng quầy cùng tiểu nhị, ùng ục uống vào.

“Không hổ là hiệu thuốc Ung Châu thành.”

Hứa Thất An giơ ngón tay cái: “Hương vị đúng là chuẩn!”

Chưởng quầy đặt mông ngồi bệt xuống đất, sắc mặt sợ hãi nhìn hắn.

Tiểu nhị cằm sắp rơi xuống đất.

“Quấy rầy, cáo từ!”

Hứa Thất An mang theo thạch tín còn lại, hài lòng rời đi.

“Chưởng, chưởng quầy...”

Tiểu nhị nhìn bóng lưng khách quan áo xanh, sắc mặt trắng bệch.

Cho dù thấy quỷ, cũng không đến mức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vậy, bởi vì quỷ chưa từng gặp, mà hôm nay, hắn thấy một tên điên một hơi uống non nửa cân thạch tín.

“Mau, mau đi mời đại phu Kim Châm quán...”

Chưởng quầy thét to, hắn sau đó nghẹn lời, nói: “Không đúng, mau bắt hắn phun ra!”

Hai người chạy ra khỏi cửa hàng, nhìn chung quanh, phát hiện vị khách nhân áo xanh kia đã biến mất ở trong dòng người.

...

Bất Túy cư, một trong các tửu lâu tốt nhất Ung Châu thành.

Ăn ở sảnh, bình quân tiêu phí nửa chỉ bạc mỗi người. Nhã gian, mỗi người bình quân tiêu phí hai chỉ bạc. Nếu là ở trọ, sương phòng tốt nhất, một đêm ba chỉ bạc.

Mộ Nam Chi cùng Hứa Thất An chậm rãi đi thật lâu, ven đường lại tìm người hỏi đường vài lần, cuối cùng đến ngoài cư tửu lâu.

Điếm tiểu nhị ở cửa nghênh đón khác qua lại, thấy hai người đi về phía tửu lâu, lập tức hiểu ý tiến lên, cúi đầu khom lưng:

“Hai vị khách quan, dùng bữa hay là ở trọ.”

“Ở trọ!”

Hứa Thất An mang cương ngựa đưa cho điếm tiểu nhị, tháo túi nước, đổ ra nước đục màu trắng hỗn hợp thạch tín, nhẹ nhàng bôi ở trên yên ngựa..

Trong quá trình, bàn tay hắn biến thành màu xanh đen, bôi xong, nâng tay, máu thịt lòng bàn tay khôi phục như lúc ban đầu.

Năng lực của Độc Cổ, kết hợp hoàn cảnh cùng tài liệu chung quanh, chế tạo ra độc tố đặc thù.

Hứa Thất An lợi dụng thạch tín, chế tạo ra một loại thuốc độc mạn tính bôi ở trên yên ngựa, chỉ cần có người dám cưỡi con ngựa cái nhỏ, độc tố đọng lại ở trên yên ngựa sẽ theo nhiệt độ cơ thể chậm rãi bốc hơi lên, xuyên thấu quần thẩm thấu làn da, lại từ làn da thẩm thấu mạch máu.

Nhiều nhất một khắc đồng hồ sẽ chết, thần tiên khó cứu.
Bình Luận (0)
Comment