Cửa phòng đẩy ra, một vị nam nhân trung niên mặc áo gấm tiến vào, trên mặt treo nụ cười, nếp nhăn nơi khoé mắt rõ ràng, đây là nụ cười mang tính thói quen tạo thành nếp nhăn.
Một lão giả khác dáng người khôi ngô, đeo một thanh đại khảm đao, đầu trọc, khí chất sắc bén, cho người ta ấn tượng hung hãn, không dễ ở chung.
“Long Thần bảo chủ, Lôi Chính.”
Lão giả đầu trọc ôm quyền, thanh âm hùng hồn to rõ.
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, nâng tay ra hiệu: “Ngồi.”
Giờ khắc này, hắn ánh mắt ôn hòa, hai mắt ẩn chứa tang thương năm tháng tạo ra, thái độ thong dong lạnh nhạt, lại lộ ra một luồng uy nghiêm tự nhiên hình thành.
Đáng tiếc thái dương thiếu hai mảng hoa râm.
Công Tôn Hướng Dương không biểu hiện gì đảo qua phòng, ánh mắt lướt qua ở trên người Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, rụt rè lại cẩn thận ngồi xuống.
Lôi Chính thì tỏ ra tùy tiện hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Hứa Thất An tràn ngập đánh giá.
Hắn từng đi địa cung, chỉ ở ngoại vi dạo qua một vòng, chung quy chưa mạo hiểm tiến vào phòng chủ mộ, bởi vậy, đối với lời Công Tôn Hướng Dương nói vẫn luôn nửa tin nửa ngờ.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối đối với tiểu nữ, Công Tôn gia không biết lấy gì để báo đáp, nhất định sẽ thủ hộ Nam Sơn thật tốt, không cho bất luận kẻ nào vào trong mộ.”
Công Tôn Hướng Dương cũng là lần đầu tiên gặp cao nhân, lòng hiếu kỳ cũng không nhẹ hơn Lôi Chính. Hắn mịt mờ đánh giá vài lần, chưa nhìn ra vị cao nhân này có chỗ nào kỳ lạ.
Nhưng chính bởi vì như thế, mới càng thêm cung kính.
Lôi Chính thử nói: “Tiền bối, xác ướp cổ trong địa cung kia là thân phận thế nào?”
Hứa Thất An thanh âm ôn hòa: “Tiểu nhân vật mà thôi.”
Tiểu nhân vật, xác ướp cổ tà dị kia ít nhất tam phẩm, ở trong mắt hắn chỉ là tiểu nhân vật... Trong lòng Công Tôn Hướng Dương cả kinh, hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên co rúm cánh mũi, cùng với đầu váng mắt hoa, hắn kinh hãi đứng lên:
“Có, có độc...”
Lôi Chính cũng đứng lên, lui về phía sau vài bước, hai người mang ánh mắt chiếu về phía viên thuốc nhỏ màu đen trên bàn.
Đây là cái gì, chỉ là mùi phát ra, đã khiến ta không thể thừa nhận... Công Tôn Hướng Dương kinh hãi.
Đến ngũ phẩm Hóa Kình, đại bộ phận thuốc độc trên đời đều có thể dựa vào công năng gan cường đại để thải độc, những viên thuốc độc này trước mắt, chỉ sợ một viên đã có thể độc chết ngũ phẩm.
Hứa Thất An giọng điệu ôn hòa, mang theo áy náy: “Vừa tự chế mấy viên thuốc độc, chuẩn bị làm đồ ăn vặt, ta thu lại ngay đây.”
Dứt lời, hắn cầm lên một viên thuốc, nhét vào miệng, nhấm nuốt kỹ càng.
Ăn, ăn vào rồi... Công Tôn Hướng Dương ngây ra như phỗng, sắc mặt cứng ngắc, lưng phát lạnh.
Con ngươi Lôi Chính kịch liệt co rút lại, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, cảm xúc hoảng sợ ở nháy mắt có khuynh hướng nổ tung.
Ánh mắt hai vị ngũ phẩm cao thủ nhìn chằm chằm Hứa Thất An, theo dõi miệng hắn, theo dõi yết hầu hắn, thấy yết hầu lăn lộn, ý nghĩa viên thuốc đó đã nuốt vào bụng.
Vì sao phải lấy thuốc độc làm đồ ăn vặt? Không, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn quả nhiên là người đáng sợ, là đỉnh cấp cao thủ lánh đời... Công Tôn Hướng Dương yên lặng thẳng sống lưng lên.
Công Tôn Hướng Dương không gạt ta... Lôi Chính bị chấn động thật sâu, hắn nhanh chóng xem một lần thái độ của mình, vì mình lúc trước khinh mạn cảm thấy lo lắng cùng ảo não, sợ hãi đã khiến cho vị cao nhân mặt ngoài ôn hòa này bất mãn.
“Được rồi!”
Hứa Thất An mang bình ngọc nhỏ thu vào trong lòng.
Thật ra luận chiến lực chân thật, hắn đánh không lại ngũ phẩm, trừ phi hắn có biện pháp mang thuốc độc trực tiếp rót vào trong bụng cao thủ ngũ phẩm.
Trừ độc, hắn thiếu thủ đoạn hữu hiệu đánh tan Đồng Bì Thiết Cốt.
Đương nhiên, võ giả cũng cũng đánh không lại hắn, bởi vì Thất Tuyệt Cổ thủ đoạn quỷ quyệt, có quá nhiều biện pháp đứng ở thế bất bại.
Chờ ta mang chỗ viên thuốc độc này tiêu hóa toàn bộ, hẳn là có thể đánh thắng ngũ phẩm... Hứa Thất An trong lòng nghĩ, mặt ngoài bình tĩnh như cũ:
“Vừa lúc, hai vị cho dù không đến, ta cũng tính tới nơi bái phỏng.”
Công Tôn Hướng Dương cùng Lôi Chính liếc nhau, người trước lập tức cung kính hỏi: “Không biết vãn bối có gì có thể cống hiến sức lực cho tiền bối.”
Hứa Thất An nhìn hai người, ánh mắt ôn nhuận bình tĩnh:
“Ta muốn mời hai vị hỗ trợ, tổ chức đại hội võ lâm Ung Châu, thời gian đặt ở một tháng rưỡi sau.”
Đây là biện pháp hắn không lâu trước đó nghĩ ra được, so với hoàn toàn không có mục tiêu tìm kiếm kí chủ long khí, không bằng nghĩ cách mang bọn họ triệu tập lại, một lưới bắt hết.
Tuy đại hội võ lâm hướng tới là nhân sĩ giang hồ, nhưng lấy thiên tính vô giúp vui của nhân loại, khẳng định sẽ có nhân sĩ gia cảnh hậu đãi tới đây cùng tham dự sự kiện.
Sở dĩ ủy thác Công Tôn gia cùng Long Thần bảo dẫn đầu việc này, đầu tiên là khiêm tốn thu mình. Hắn phòng bị hậu thủ của Hứa Bình Phong, bởi vậy ẩn ở phía sau màn là lựa chọn tốt nhất.
Về phần thời gian đặt ở một tháng sau, là cân nhắc đến tin tức truyền bá, cùng với giao thông bất tiện, nhân sĩ các nơi của Ung Châu thu được tin tức, lại chạy tới Ung Châu, khẳng định cần không ít thời gian.
“Cái này... Vãn bối có thể hỏi nguyên nhân không?”
Công Tôn Hướng Dương thử nói.
... Hứa Thất An vốn muốn nói, mượn “thế” quần hùng Ung Châu áp chế xác ướp cổ, như vậy sẽ tỏ ra cao thâm khó lường. Nhưng nghĩ lại, thân là cao nhân đã trải qua tám trăm mùa thu, trấn áp xác ướp cổ còn cần quần hùng Ung Châu giúp.
Bản thân điều này quá cấp thấp rồi, không có cấp bậc gì.
Vì thế, hắn cười khẽ: “Bởi vì thú vị.”
Công Tôn Hướng Dương cùng Lôi Chính trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Muốn tổ chức đại hội võ lâm, phải có mánh lới hấp dẫn người ta...”
“Không bằng như vậy, hai nhà chúng ta liên hợp đặt ra một phần danh sách trăm người đứng đầu võ lâm Ung Châu, mời các lộ hào kiệt của Ung Châu tiến hành thử, đặt ra xếp hạng, điều này đối với những người giang hồ yêu thích thanh danh kia mà nói, là dụ hoặc khó có thể kháng cự...”
“Còn phải có số tiền lớn thưởng...”
Công Tôn Hướng Dương cùng Lôi Chính lải nhải thảo luận, Hứa Thất An uống trà, mỉm cười lắng nghe.
Nửa canh giờ sau, hai người bàn bạc ra kết quả đứng dậy cáo từ.
Chờ hai người rời khỏi, Mộ Nam Chi nhìn hắn, vào thẳng trọng tâm hỏi: “Ngươi vừa rồi có phải đang sắm vai Ngụy Uyên hay không?”
Hứa Thất An không để ý, nói: “Chúng ta ngày mai rời khỏi Ung Châu thành, đi các nơi của Ung Châu lượn một chút.”