Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1162

Hắn cầm lên vỏ ốc biển, ghé đến bên tai.

Thanh âm một nam nhân rõ ràng truyền đến: “Ngươi...”

Hứa Thất An duy trì tư thế lắng nghe, sau một lúc lâu, trong ốc biển im ắng, hồi lâu không có động tĩnh.

“Ngươi?”

Hứa Thất An lâm vào trầm ngâm, nhị đệ tử của giám chính là muốn biểu đạt ý tứ gì sao.

Hắn vì thế triển khai liên tưởng, thúc đẩy đầu óc, sau đó, trong ốc biển thật lâu không có động tĩnh rốt cuộc truyền đến thanh âm: “Ở...”

“Ngươi, ở?”

Hứa Thất An nhíu mày chặt hơn nữa, thầm nhủ đây là ý tứ gì vậy, vị nhị sư huynh này muốn biểu đạt cái gì?

Hắn vì thế triển khai liên tưởng, thúc đẩy đầu óc...

Tiếc nuối là, trong ốc biển không có thanh âm nữa.

Hứa Thất An đoán không ra ý tứ nhị sư huynh, bất đắc dĩ bỏ cuộc. Hắn cởi giày tất, ngâm chân một lúc, đang muốn lên giường nghỉ ngơi, thính lực cường đại bắt giữ được ốc biển trên bàn truyền ra tiếng nói chuyện rất nhỏ:

“Đâu...”

Rốt cuộc có thanh âm tới! Hứa Thất An thấp giọng lặp lại: “Ngươi, ở, đâu...”

Hắn chợt cất cao thanh âm: “Ngươi ở đâu?!”

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi, nhị sư huynh nói là: Ngươi ở đâu.

Là đang hỏi vị trí hắn...

Chỉ có vậy?

Là vì khoảng cách quá xa xôi, tù và “tín hiệu” không tốt dẫn tới nhỉ. Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán, đáp lại nói:

“Ta ở biên giới Ung Châu, một nơi tên là Thanh Nhai trấn.”

Đợi thật lâu, trong tù và truyền đến thanh âm: “Được.”

Sau đó lại là im lặng như vĩnh hằng.

Hẳn là không có việc gì nhỉ, tù và giám chính cho không ổn nha, tín hiệu kém như vậy... Hắn vừa lải nhải, vừa đi đến trong ngăn tủ, ôm ra một bộ đệm chăn sạch sẽ.

“Ngủ tạm một chút, vị trí ngươi cho ta cũng quá nhỏ đi.”

Hứa Thất An mang chăn vứt ở trên giường, đẩy vai Mộ Nam Chi một cái.

“Ngươi sao không đặt hai gian phòng?” Mộ Nam Chi xoay lại, trong đôi mắt sáng long lanh tràn ngập nghi ngờ.

“Ta lo lắng ngươi ngủ một mình sợ hãi.”

Hứa Thất An thuận thế chui vào chăn, tuy ngủ chăn khác nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hắn có thể đếm sợi tóc vương phi, gần đến mức chóp mũi ngửi thấy mùi thơm chỉ Hoa Thần chuyển thế có.

Mộ Nam Chi trừng mắt với hắn một cái, xoay người, mặt hướng vách tường, đưa lưng về phía hắn.

Giữa mái tóc hỗn độn, cái cổ nhẵn nhụi trắng trẻo như ẩn như hiện.

Hứa Thất An hướng bên trong nhích lại gần, Mộ Nam Chi cũng hướng bên trong nhích lại, giữa địch lui ta tiến, Mộ Nam Chi bị ép đến bên tường, không thể lui nữa.

Nàng xoay người lại, trừng mắt, cả giận nói: “Ngươi muốn làm cái gì.”

Thật ngại quá, vừa rồi là Tình Cổ động thủ trước... Hứa Thất An im lặng một phen, không thể trả lời.

Hắn chăm chú nhìn ngũ quan bình thường của Mộ Nam Chi, thấp giọng nói: “Ta, ta muốn lại thấy bộ dáng ngươi, bộ dáng chân thật.”

Mặt Mộ Nam Chi lập tức đỏ lên, tính cả bên tai cũng đỏ.

Hai người đối diện trong bóng đêm, hít thở dần dần dồn dập, nhịp tim dần dần tăng lên.

A lên, A lên... Ngay tại Hứa Thất An tính liều một phen xe ô tô biến mô tô, hắn bỗng nghe thấy được tiếng tim đập của người thứ ba.

Nhất thời cả kinh biến sắc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đầu giường.

Một thuật sĩ áo trắng đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn nam nữ trên giường.

Khoảnh khắc nhìn thấy một bóng người áo trắng đứng trong bóng đêm, trái tim Hứa Thất An giống như nhảy lệch vài nhịp, da đầu lập tức phát tê, mỗi một da gà trên người đều nổi hẳn lên.

Cái này không chỉ là lúc làm chuyện riêng tư bị người khác vây xem dẫn tới kinh hãi, càng bởi vì sau khi trải qua Hứa Bình Phong đánh bất ngờ, Hứa Thất An đối với người áo trắng đột nhiên xuất hiện, không có phòng bị tâm lý sinh ra bệnh sợ k1ch thích phi thường đáng sợ.

Hắn lấy năng lực Độc Cổ kết hợp nước miếng, trong miệng phun ra nọc độc đen sì, ăn mòn vạn vật.

Sau đó, bổ ngã thân thể mềm mại đầy đặn, của Mộ Nam Chi ý đồ mang theo nàng nhảy trong cái bóng.

Thuật sĩ áo trắng nghiêng đầu, tránh đi nọc độc phun ra, vội vàng nói ra một chữ “Đừng”.

Ừm?

Hứa Thất An sửng sốt một phen, thanh âm này không hiểu sao quen tai, hơn nữa không phải tiếng của Hứa Bình Phong, hắn cắt ngang nhảy bóng.

“A!!”

Tiếng thét chói tai của Mộ Nam Chi quanh quẩn ở trong phòng, nàng vẫn như cũ chưa phát hiện thuật sĩ áo trắng, nhưng nàng cho rằng Hứa Thất An muốn áp dụng bạo lực đối với mình.

Vương phi đắp chăn, thân thể lại bị hắn đè, giống như thiên nhiên trói buộc, khiến nàng không thể xô đẩy phản kháng, đành phải không ngừng vặn vẹo thân thể, giống một con giòi đẫy đà béo tốt.

Câu cửa miệng nói, thần xạ thủ cao minh tới đâu, cũng không cách nào trúng mục tiêu vật thể vận động tốc độ cao.

Lúc này, nàng nghe thấy thanh âm Hứa Thất An vang lên ở bên tai: “Ngươi là nhị sư huynh Tôn Huyền Cơ?”

Mộ Nam Chi nhất thời an phận, ngẩng đầu, hướng đầu giường nhìn lại, quả nhiên có một bóng người áo trắng đứng ở đầu giường, trong bóng đêm ngũ quan mơ hồ..

Thuật sĩ áo trắng quan sát nam nữ trên giường, trầm giọng nói: “Sợ...”

Sợ? Sợ cái gì, hắn sợ cái gì... Trong đầu Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi hiện lên nghi hoặc giống nhau.

Đợi một chút, hắn vừa rồi còn nói một chữ, hình như là “Đừng”, Hứa Thất An giống như đã hiểu cái gì.

“Hắn là nhị đệ tử của giám chính, Tôn Huyền Cơ Tôn sư huynh.”

Hứa Thất An cúi đầu, chăm chú nhìn đôi mắt đẹp đen bóng của Mộ Nam Chi, giải thích một câu.

Hắn sau đó từ trên thân thể mềm mại đầy đặn của vương phi bò dậy, khoác thêm áo choàng, đi đến bên cạnh bàn, châm ngọn nến.

Quầng sáng màu lửa xua tan bóng tối, mang đến ánh sáng mờ nhạt.

Hứa Thất An nương ánh nến, đnáh giá nhị sư huynh chưa từng gặp mặt? Hắn cao khoảng 1m7, rất bình thường, ngũ quan đoan chính, nhưng vô duyên với hai chữ “anh tuấn”, cũng rất bình thường.

Trong đệ tử của giám chính, vị nhị sư huynh này là bình thường nhất. Cho dù là Bức vương Dương Thiên Huyễn... Ồ, Hứa Thất An chưa bao giờ thấy hắn bộ dạng thế nào.

Nhưng luyện kim cuồng nhân Tống Khanh, thật ra là một nam tử rất tuấn lãng.

Về phần Chử Thải Vi cùng Chung Ly, người trước em gái dễ thương mắt to hoạt bát đáng yêu. Người sau tuy lôi thôi, nhưng ngẫu nhiên lộ ra ngũ quan “một góc của tảng băng trôi”, có thể kết luận là mỹ nhân cực xuất sắc.

Vương phi cuộn mình ở trong chăn bông thật dày, chỉ thò ra nửa cái đầu, đôi mắt sáng ngời linh động, im lặng nhìn chăm chú vào hai người, chủ yếu đánh giá ở trên người Tôn Huyền Cơ.

Tôn Huyền Cơ nói: “Lão... Sư... Bảo... Ta... Đến... Tìm... Ngươi...”

Nói xong đoạn lời này, một khắc đồng hồ đã trôi qua.

Vương phi một lần nữa ngủ rồi, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

... Hứa Thất An đờ đẫn nhìn thuật sĩ áo trắng: “Tôn sư huynh đây là?”

Đây là chướng ngại ngôn ngữ?

Tôn Huyền Cơ nghiêm trang gật đầu, giải thích: “Ta, không...”

Hứa Thất An vội vàng ngắt lời: “Không sao, không cần giải thích.”

Chờ ngươi giải thích xong, lại một khắc đồng hồ trôi qua rồi nhỉ. Trong lòng hắn oán thầm.
Bình Luận (0)
Comment