Vốn tưởng Hứa Thất An chịu thua, mà người giang hồ Lôi Châu đang thất vọng, nghe vậy nhất thời mắt sáng lên.
Khó trách dễ dàng trả người, thì ra là không sợ hãi.
Tịnh Tâm hòa thượng nhìn Hứa Thất An một cái thật sâu, nghiêng người, làm ra một cái động tác “mời”, nói:
“Thí chủ có thể vào chùa, bần tăng làm chủ, cho ngươi đi vào.”
Từng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hứa Thất An.
Ngươi đây là muốn đóng cửa đánh chó à... Hứa Thất An hiểu ý tứ đối phương.
Thấy hắn do dự, Tịnh Tâm hòa thượng hỏi: “Sao, thí chủ sợ rồi?”
Nếu trẻ lại mười tuổi, ta đầu óc nóng lên xông lên luôn... Hứa Thất An đứng chắp tay sau lưng, cao giọng nói: “Mấy vị, lúc này không ra mặt, còn đợi tới khi nào?”
Vừa dứt lời, bậc đá phía dưới truyền đến tiếng cười sang sảng: “Canh mỗ nguyện ý cùng huynh đài vào chùa.”
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử nai nịt gọn gàng cao tám thước, lưng đeo song đao đi lên từng bậc, phía sau dẫn theo một đám môn đồ cũng đeo song đao.
“Song Đao môn tới rồi.”
Có người kinh hỉ hô.
Ánh mắt của Hứa Thất An tự động lướt qua Song Đao môn chủ, nhìn về phía một nữ tử anh khí bừng bừng phía sau hắn, dáng người cao gầy, môi dày, mắt sáng, khuôn mặt xinh đẹp, là mỹ nhân rất khá.
Tên, tên... Liễu Vân, lúc ở kinh thành, ta từng thấy nàng.
Hứa Thất An mất một lát nhớ ra tên của vị mỹ nhân này, sau đó nhìn về phía thánh tử Thiên tông, phát hiện gã đàn ông tồi mặt mang mỉm cười, vẻ mặt thưởng thức đánh giá Liễu Vân.
Lúc này, trong rừng rậm có một trận động tĩnh, kèm theo tiếng giáp trụ leng keng, một tướng quân trẻ tuổi làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời đạp bụi cây đi ra.
Hắn đeo một cây trường thương, hông dắt quân đao phổ thông, ánh mắt kiệt ngạo hung ác, lộ ra sát khí lạnh lẽo của quân nhân, trong miệng ngậm một cọng cỏ.
“Phương Châu trấn phủ Lý Thiếu Vân!”
Hắn chống thương, liếc xéo mọi người, tự báo họ tên.
“Nghe nói Tam Hoa tự xuất hiện bảo bối, có thể giúp tứ phẩm bước vào lĩnh vực siêu phàm, đặc biệt đến xem. Con lừa trọc, dám cản ta, lão tử một thương đâm chết các ngươi.”
Binh lính Lôi Châu kiệt ngạo, làm tướng quân tứ phẩm càng kiệt ngạo hơn.
Thật cuồng... Đám người giang hồ nhao nhao liếc mắt đánh giá, người này nhìn qua là biết người của quân đội, giọng điệu cuồng ngạo, không chút nào che giấu khí tức của mình.
Thế này còn chưa hết, không bao lâu, trên bầu trời truyền đến tiếng chim ưng kêu to rõ.
Mười mấy con Xích Vĩ Liệt Ưng sải cánh ba trượng bảy thước từ xa xa bay tới, lượn trên bầu trời Kim Quang sơn, chậm rãi đáp xuống.
Hai cánh vỗ ra gió mạnh, thổi bay bụi bậm cùng lá rụng.
Mọi người bên dưới tản ra, dọn ra một mảnh đất trống có thể cho Xích Vĩ Liệt Ưng hạ xuống.
Kỵ sĩ cầm đầu, mặc khải giáp, có làn da ngăm đen mang tính dấu hiệu của người Lôi Châu, dáng người khôi ngô, râu ngắn tua tủa.
Trên lưng Xích Vĩ Liệt Ưng phía sau hắn, thuần một sắc quân nhân giáp trụ.
Viên Nghĩa!
Lôi Châu đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa.
Đám giang hồ thất phu phần lớn không có duyên nhìn thấy vị võ phu địa vị hiển hách Lôi Châu này, chưa ngay lập tức nhận ra, thẳng đến khi trong đám người có người kinh ngạc nói:
“Đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa?”
Tiếng xôn xao lập tức vang lên.
Mấy ngày hôm trước truyền ra tin tức Lôi Châu đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa, bái phỏng Phi Yến nữ hiệp, hỏi thăm dị bảo Tam Hoa tự.
Quả nhiên không phải gạt người.
Viên Nghĩa thật sự đến rồi.
Lần này náo nhiệt rồi, đối với mọi người mà nói, là chuyện tốt.
Cao thủ càng nhiều, thế cục càng loạn, cơ hội đục nước béo cò cũng sẽ càng nhiều.
Viên Nghĩa nhìn quét một vòng, tự động bỏ qua nhân sĩ giang hồ, trước hướng Văn Nhân Thiến Nhu gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên mặc giáp kia, sửng sốt một phen, nhíu mày nói:
“Lý Thiếu Vân, sao ngươi lại tới đây, thân là trấn phủ, tự tiện rời quân doanh là tội lớn.”
Thanh niên chống thương nhếch miệng:
“Đô chỉ huy sứ đại nhân, ngươi bớt lấy quan hàm ép người, lão tử chính là đến cướp Huyết Đan, nếu có thể tấn thăng tam phẩm, vị trí dưới mông ngài phải chắp tay nhường cho ta.
“Nếu không cướp được, cùng lắm thì chịu mấy trăm quân côn, hoặc cách chức hoặc giáng chức, vấn đề không lớn.”
Thân là tứ phẩm võ phu, tu vi chính là chỗ dựa lớn nhất, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, tùy hứng thích hợp, triều đình cùng quan phủ đều sẽ dễ dàng tha thứ.
Hắn không sợ hãi.
“Ta thấy ngươi là da lại ngứa rồi.”
Viên Nghĩa trừng mắt nhìn hắn một cái, mắng: “Còn chưa lăn qua đây.”
Lý Thiếu Vân cười hắc hắc, lon ton chạy qua.
“Đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa, Song Đao môn Canh Nguyên Võ, Phương Châu trấn phủ Lý Thiếu Vân, còn có cao thủ thần bí mặc áo xanh kia, cùng với tứ phẩm khách khanh của thương hội Lôi Châu...”
“Ở đây đã có năm vị tứ phẩm, ngũ phẩm cao thủ cũng vượt qua con số hai bàn tay, lần này xem hòa thượng Tam Hoa tự kiêu ngạo như thế nào.”
“Không thể sơ ý, chủ trì cùng thủ tọa Tam Hoa tự đều là khổ hạnh tăng, lại thêm hòa thượng không biết từ đâu ra, tên Tịnh Tâm này, thực lực cũng không yếu. Với lại Tam Hoa tự cao thủ nhiều như mây.”
“Vậy không phải còn có chúng ta sao, Tam Hoa tự nhiều cao thủ nữa, có thể có nhiều bằng chúng ta? Chân núi còn có một đám lưu manh chưa lên đâu. Đợi lát nữa phù đồ tháp mở ra, chúng ta trèo cao kêu gọi, tất cả sẽ tới.”
Đương lúc nói chuyện với nhau, mọi người thấy một lão hòa thượng lông mày râu bạc trắng, dẫn một đám tăng nhân đi tới.
“A Di Đà Phật, Viên đô chỉ huy sứ đại nhân, nhiều năm không gặp rồi.”
Bàn Long phương trượng chắp hai tay hành lễ.
“Bàn Long đại sư.”
Viên Nghĩa chắp tay.
“Đô chỉ huy sứ đại nhân, ngươi là đại biểu quan phủ Lôi Châu, đại biểu Đại Phụng mà đến?”
Bàn Long phương trượng chất vấn: “Đại Phụng cùng Phật môn là minh hữu, nhân sĩ giang hồ như thế nào, không quan hệ với triều đình Đại Phụng, nhưng ngươi không được. Mau mau lui đi.”
Viên Nghĩa lắc đầu: “Bản quan kẹt ở tứ phẩm nhiều năm, không thể đột phá, nghe Tam Hoa tự có Huyết Đan xuất thế, đặc biệt đến cầu đan. Năm đó chiến dịch Sơn Hải quan, Đại Phụng ta bỏ sức rất nhiều, Huyết Đan này, không có đạo lý do Phật môn độc chiếm nhỉ.
“Còn nữa, bản quan là lấy thân phận cá nhân mà đến, chỉ dẫn theo tâm phúc, không dẫn quân đội, không quan hệ với triều đình.”
Bàn Long phương trượng lại niệm một tiếng Phật hiệu, nói: “Lão nạp thành tâm khuyên bảo, các ngươi không nghe, thôi vậy.”
Lão không nhiều lời nữa.
Nhưng mọi người lại nhìn thấy, trong chùa một đám người đi ra, nâng kiệu không có nóc, thả rèm, hoa tỷ muội sinh đôi giống nhau như đúc ngồi trên giường mềm.
Một nữ tử kiều mỵ trong đó cười khanh khách nói:
“Chủ trì đại sư, không bằng để hai tỷ muội chúng ta thay ngươi làm thịt Viên Nghĩa này, triều đình Đại Phụng hỏi, cũng không quan hệ với ngươi. Nếu Đại Phụng có gan chất vấn Phật môn.”
Viên Nghĩa nheo nheo mắt.
Lý Linh Tố lập tức cúi đầu, cũng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Từ Khiêm.
Lão già này không có võ đức, lúc này nếu lại cho một cước, hắn liền khó xử rồi.