Hứa Thất An không biết tính toán của hai tỷ muội Đông Phương, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai mươi bảy tòa kim thân ngoài Phật Đà, cố gắng phân biệt một kim thân nào đại biểu cho Thần Thù.
Kim thân mười tám vị La Hán bài trừ đầu tiên, các La Hán có được bộ mặt rõ ràng, Hứa Thất An là từng thấy bộ dáng Thần Thù, xác nhận hắn không ở trong đó.
Nếu Thần Thù cũng ở trong đó, vậy chỉ có thể là một trong chín vị Bồ Tát, không, không đúng, chín tòa kim thân kia đại biểu là chín đại pháp tướng, mà không phải riêng người nào đó... Ừm, ít nhất có thể xác nhận, Thần Thù không phải La Hán.
Tịnh Tâm hòa thượng không nói gì nữa, mang theo các tăng nhân đi về phía kim thân Phật Đà.
Kim thân La Hán cùng Bồ Tát đứng hai bên, như hoan nghênh hai bên đường.
Khi bọn họ sát qua bên người kim thân La Hán đầu tiên, bước chân tiến lên bỗng nhiên chậm lại, bước ra mỗi một bước, liền tạm dừng ba giây.
Hứa Thất An thấy thế, không rõ nguyên do.
Liễu Vân anh khí bừng bừng chậm rãi tới gần, thấp giọng nói:
“Các hạ có biết khong, phù đồ bảo tháp này hàng năm mở ra một lần, phàm là muốn bái vào Tam Hoa tự, đều cần vào phù đồ bảo tháp thí luyện.”
Hứa Thất An bình tĩnh gật đầu.
“Căn cứ cách nói của Tam Hoa tự, cái này gọi là kiểm tra Phật tính. Người có Phật tính, có thể vào Phật môn. Người không có Phật tính, vô duyên với Phật.” Ánh mắt của Liễu Vân nhìn phía đám người Tịnh Tâm, nói:
“Dọc theo con đường này đi tới, ở dưới La Hán cùng Bồ Tát “nhìn chăm chú”, tiến lên trăm bước, đó là người có duyên với Phật. Trong vòng trăm bước, thì không có Phật tính. Ta từng nghe người từng vào phù đồ bảo tháp này nói, ở trên con đường này, bước đi gian nan.”
Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Nếu là võ tăng thì sao?”
Võ tăng cùng thiền sư đi là con đường khác nhau, Phật tính này, giới định như thế nào?
Liễu Vân bĩu môi, nói: “Ở đây các võ phu kia có thể bước vào lục phẩm, cơ bản đều có “Phật tính”. Đối với Phật môn mà nói, có thể bước vào lục phẩm, đều là người có tư chất. Người như vậy vì sao không lấy? Không có đạo lý từ chối ngoài cửa. Đương nhiên, người tu hành Phật pháp, khẳng định cũng có Phật tính.
“Ngươi xem, hòa thượng Tam Hoa tự đi nhanh hơn người khác.”
Hứa Thất An theo ánh mắt của nàng nhìn lại, lúc này, các phe nhân mã đã bước lên “đường thí luyện”, ba nhóm cấp bậc rõ ràng.
Hòa thượng Tam Hoa tự một mình một ngựa, vững vàng cất bước.
Tiếp theo là Đông Phương tỷ muội, Lý Thiếu Vân, Viên Nghĩa, Canh Nguyên Võ mấy vị tứ phẩm này.
Cuối cùng là nhân sĩ giang hồ Lôi Châu.
“Các hạ không đi?” Liễu Vân hỏi.
“Ta xem chút nữa.” Ánh mắt Hứa Thất An trông về phía xa.
“Tiểu nữ tử đi trước một bước.” Liễu Vân nói xong, rất nhanh đuổi kịp đại đội ngũ, nàng bước chân vội vàng, ở trước mặt La Hán đầu tiên bỗng nhiên thả chậm bước chân.
Mỗi một lần cất bước, đều phải giãn cách gần mười giây, cho người ta cảm giác từng bước khó khăn.
Cách một lúc, Tam Hoa tự thủ tọa Hằng m đại sư khoảng cách với mọi người càng lúc càng dài, quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, mặt mang mỉm cười, chắp hai tay:
“Các vị, đi đến dưới tượng Phật Đà, chắp tay vái ba cái, liền có thể đi tầng thứ hai. Bần tăng ở nơi đó đợi các vị.”
Hắn giống như là đang chế nhạo mọi người.
Chắp tay vái ba cái, có thể vào tầng thứ hai... Hứa Thất An giật mình, không do dự nữa, thử đi về phía trước.
Khi sắp sát qua bên người La Hán kim thân đầu tiên, hắn có thả chậm bước chân, thử bước ra một bước.
Nhưng, không có bất cứ cảm giác cản trở gì.
Lại bước ra bước thứ hai.
Cũng chưa cảm nhận được áp lực La Hán “nhìn chăm chú”, giống như ngày thường đi lại.
Đây là Phật tính (tư chất) của ta quá tốt rồi sao? Không đúng, tư chất tốt nữa, cũng không có khả năng hoàn toàn không cảm giác áp bách, Tịnh Tâm tứ phẩm thiền sư như vậy, cũng không thể bước đi tự nhiên... Việc có khác thường, Hứa Thất An ngược lại không dám đi tới.
Không phải vấn đề tư chất, là bản thân ta có chỗ độc đáo, nhưng ta và Phật môn cũng không có dính dáng gì... Hắn bỗng hiểu ra, hắn cùng Phật môn là có đại nhân quả.
Nhân quả này bắt nguồn từ lý niệm đại thừa Phật pháp.
Hắn lập tức nhớ tới Độ Ách La Hán xưng hắn là Phật tử, Lưu Ly Bồ Tát muốn bắt hắn về Phật môn làm Phật tử tứ đại giai không.
Lúc ấy, Hứa Thất An cho rằng bọn họ là thưởng thức “tài hoa” của mình, bây giờ xem ra, sự thật không đơn giản như vậy.
Hắn có lẽ thật sự thành Phật tử rồi, ở thời điểm hắn trình bày lý niệm đại thừa Phật pháp, hắn đã sinh ra nhân quả thật lớn với Phật môn.
Đây mới là nguyên nhân Lưu Ly Bồ Tát muốn bắt hắn trở về, xuất gia.
Hứa Thất An thử chạy chậm, “như giẫm trên đất bằng” không chịu trở ngại, hắn lập tức mang chuyện Phật tử ném ra sau đầu, vị Lưu Ly Bồ Tát giá trị nhan sắc cao vút kia bị giám chính đả thương, hai ba năm không thể rời khỏi A Lan Đà.
Hộ Pháp Kim Cương, thậm chí La Hán khác, cho dù có uy hiếp đối với mình, nhưng chỉ phải hiểu được vu hồi, đi đường vòng, tránh né nguy hiểm, La Hán cũng không phải đáng sợ như vậy.
Đánh không lại, còn có thể chạy.
Mà đối mặt Lưu Ly Bồ Tát nhất phẩm cao thủ sở trường tốc độ cùng khống chế, chạy cũng chạy không thoát.
Liễu Vân đi lại khó khăn, sau khi đi vào con đường Bồ Tát La Hán chia ra đứng hai bên này, uy áp thật lớn từ trên trời giáng xuống, áp lực vô biên này cũng không áp đặt vào thân thể, mà là thi triển ở trong lòng mọi người.
Đi xong mỗi một bước, liền thêm một phần tán đồng đối với Phật môn, tựa như trải qua một quá trình tẩy não thong thả...
Sở dĩ từng bước khó khăn, là vì tư tưởng ban đầu sẽ đối kháng với lý niệm tới từ bên ngoài này.
Phàm là sinh linh có trí tuệ có chủ kiến, đối với tẩy não đều là kháng cự theo bản năng.
Tình huống như vậy ở trong dự đoán của nàng, thân là thế lực giang hồ bản địa Lôi Châu, nàng từng tiếp xúc không ít “tín đồ” từng khát vọng xuất gia, những tín đồ này tuy cuối cùng thất bại, nhưng sau khi từ phù đồ bảo tháp đi ra càng thêm thành kính.
“Ta có thể thử tiếp nhận loại “truyền thụ” này, chủ động tiếp nhận phần cảm giác tán đồng này, như vậy có thể khiến tốc độ của ta nhanh hơn một chút hay không?”
Nàng làm thử tương ứng, kinh hỉ phát hiện tốc độ quả nhiên nhanh hơn vài phần.
Bởi vậy ra kết luận, tư chất tốt, dụng tâm tiếp nhận lý niệm Phật môn, sẽ làm tốc độ nhanh hơn, nhưng trung tâm nhất là thứ khác, bởi vì tốc độ của nàng chỉ nhanh thêm một ít, không khoa trương như trong tưởng tượng.
Về phần cái trung tâm kia là gì, Liễu Vân không nghĩ ra.
Lúc này, khóe mắt của nàng thấy một bóng người đi qua bên cạnh mình.
Nhanh như vậy?
Nàng ngạc nhiên tập trung nhìn lại.