Mọi người đều biết, sau khi vận động kịch liệt, thể năng tiêu hao rất lớn, sẽ kèm theo đói khát, bởi vậy Sài Hạnh Nhi chưa hoài nghi.
Lười biếng cuộn mình ở trong chăn, ngủ say sưa.
Lý Linh Tố uống mấy ngụm rượu, ăn mấy miếng đồ ăn, làm bộ mình không chịu nổi sức rượu, một tay chống cằm, ngủ một lát.
Một đạo âm thần lặng lẽ rời khỏi, xuyên qua xà nhà, lượn lờ đi căn nhà nơi nào đó.
Đây là nhà của con thứ hai của Sài Kiến Nguyên, Sài Kiến Nguyên tổng cộng ba đứa con trai, con trưởng chết bệnh lúc còn trẻ, con thứ tu hành không có thiên phú, giúp Sài gia quản lý cửa hàng.
Sài Trọng trong mơ mơ màng màng, nghe thấy có người đang gọi mình, mở mắt nhìn lại, một bóng đen ngồi ở bên cạnh bàn, đưa lưng về phía mình.
“Ai ở nơi đó?”
Sài Trọng quát.
“Trọng nhi, ta là cha con!”
Bóng người đó xoay người lại, chính là Sài Kiến Nguyên.
“Cha?!”
Sài Trọng kinh hô thành tiếng, tựa như bị dọa.
Hắn dùng lực xô đẩy nữ nhân bên cạnh, lớn tiếng gọi thị vệ, nhưng đều không được đáp lại.
“Nơi này là giấc mơ của con.”
Sài Kiến Nguyên giải thích.
“Mơ?”
Sài Trọng nửa tin nửa ngờ hỏi lại một câu, nâng tay cho mình một cái tát, quả nhiên không đau, vì thế tin đây là một giấc mộng.
Trong lòng hắn hơi an tâm, yên lặng nói thầm: Vì sao giấc mơ của ta, còn cần cha tới nói cho ta biết...
“Trọng nhi, ta mấy năm nay đối với Sài Hiền vô cùng tốt, con có trách cha bất công hay không?”
“Sài Kiến Nguyên” hỏi.
Sài Trọng cười khổ nói: “Sài gia dùng võ đặt địa vị, con không có thiên phú tu hành, chỉ có thể giúp gia tộc quản lý cửa hàng, làm ăn buôn bán, cha không coi trọng con cũng là bình thường.”
“Sài Kiến Nguyên” gật gật đầu: “Vậy con có biết, cha vì sao coi trọng Sài Hiền như vậy hay không?”
Sài Trọng theo lý thường phải làm nói: “Tự nhiên là bởi vì Sài Hiền thiên phú cao, tư chất tốt, trước kia mỗi người trong gia tộc đều nói ngài mắt sáng như đuốc, tìm về được một thiên tài.”
Dứt lời, lộ ra vẻ phẫn hận: “Ai ngờ là dẫn sói vào nhà, mang về cái tai họa như vậy.”
Xem ra hắn cũng không biết chân tướng Sài Hiền là con riêng của Sài Kiến Nguyên...”Sài Kiến Nguyên” theo đề tài này, thở dài nói:
“Vi phụ cũng không ngờ sẽ là như vậy, biết sớm như vậy, ngày đó không nên dẫn nó trở về. Đáng tiếc nhiều năm như vậy, thế mà chưa ai nhìn ra nó là hạng người lòng lang dạ sói?”
Sài Trọng hừ nói: “Sài Hiền tính cách cực đoan, hắn thích Tiểu Lam, cha lại không đồng ý hôn sự của bọn họ.”
Sau khi hỏi thêm một ít vấn đề, Lý Linh Tố rời khỏi mộng cảnh của Sài Trọng, lượn lờ đi chỗ Sài gia tam gia, Sài Giai.
Bóng đêm đã khuya, nhưng chỗ Sài Giai vẫn đèn đuốc sáng trưng, hắn đang cùng các thị thiếp chơi hành tửu lệnh. Những thị thiếp này kiều mỵ động lòng người, ở trong phòng ấm áp khoác lụa mỏng, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.
Sài Giai là công tử ca bề ngoài rất khá, tu vi Luyện Khí cảnh, được lợi bởi lúc còn trẻ Sài Kiến Nguyên quản giáo nghiêm, hắn vượt qua thời gian “khó chịu đựng nhất” của võ phu.
Thành công Luyện Tinh.
Nhưng sau đó dần dần sa đọa, trầm mê nữ sắc.
“Hơn nửa đêm còn chưa ngủ...”
Lý Linh Tố thầm mắng một tiếng, kiên nhẫn ở bên ngoài chờ.
Rốt cuộc, hắn thấy Sài Giai trái ôm phải ấp hai thị thiếp xinh đẹp, phía sau dẫn theo hai thị thiếp, tổng cộng năm người, xốc lên màn che, vào giường lớn.
Rất nhanh, trong màn che buông xuống, truyền đến tiếng nữ tử rên rỉ động lòng người.
Trận vận động nhiều người này duy trì nửa canh giờ mới yên tĩnh, Lý Linh Tố hâm mộ không chịu nổi.
“Vẻn vẹn Luyện Khí cảnh, còn là kẻ tận tình thanh sắc, cũng có thể ứng phó nhiều nữ tử như vậy... Hệ thống võ phu có đôi khi cũng rất làm người ta hâm mộ...”
Đợi thêm một lát, xác nhận Sài Giai ngủ rồi, hắn không kéo dài thời gian nữa, nhanh chóng đi vào giấc mộng.
...
Sài Giai trong lúc mê mệt, nghe thấy có người gọi mình, mở mắt ra, phát hiện thì ra là phụ thân Sài Kiến Nguyên đã chết.
“Cha không phải chết rồi sao?”
Sài Giai tát mình một cái tát, phát hiện không đau, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đang nằm mơ.
“Nghiệt súc!”
Sài Kiến Nguyên chửi ầm lên: “Cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ngươi nếu có một nửa tiền đồ của Sài Hiền, lão tử cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.”
Vốn có thể mơ thấy phụ thân, vẫn rất vui vẻ, sắc mặt Sài Giai lập tức suy sụp xuống, cười lạnh nói:
“Có tiền đồ như hắn, sau đó giết cha sao.”
“Sài Kiến Nguyên” bị nghẹn, sắc mặt chuyển sang mềm mỏng, trầm giọng nói:
“Cha cũng rất hối hận mình lúc trước mang về Sài Hiền, nhưng, con biết cha vì sao mang nó về hay không?”
Sài Giai nghe vậy, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
“Sài Kiến Nguyên” lại hỏi: “Con có biết Sài Hiền có chỗ nào kỳ lạ hay không, ví dụ như sáu ngón chân?”
Sài Giai sửng sốt, lắc đầu nói: “Hắn có sáu ngón chân?”
Sài Hiền rất để ý đối với ngón chân dị dạng của mình, ngay cả “đồng bạn” ở chung của thời thiếu niên cũng không biết? Ừm, hai đồng bạn này quan hệ không tốt cũng có nguyên nhân... Lý Linh Tố lại hỏi hắn là có biết “vi phụ” có sáu ngón chân hay không.
Vẫn nhận được đáp án phủ định.
Nhưng đối với Sài Hiền, Sài Giai đầy bụng oán niệm, nói Sài Hiền một tên lộn giống người ngoài, đoạt sự cưng chiều của Sài Kiến Nguyên đối với mình, đoạt sự nổi bật của hắn cùng nhị ca, lúc còn nhỏ đánh nhau, Sài Hiền thiếu chút nữa bóp chết hắn vân vân.
“Con chỉ mắng mẹ hắn là nữ nhân trong câu lan, hắn là tên nạ dòng, đã thiếu chút nữa bóp chết con.”
Sài Giai là nói như vậy.
Giống với Từ Khiêm nói, tính cách Sài Hiền có chút cực đoan nha... Lý Linh Tố phát hiện không có manh mối quá quan trọng, kết thúc hành động.
...
Trong núi rừng sau trấn Tam Thủy, một bóng người đi vội ở trong đêm đen, khi thì nhảy lên, khi thì chạy như điên.
Hắn mặc đồ đen, khoác áo choàng, khi phóng qua một chỗ khe núi thì ngừng lại.
Dưới ánh trăng mỏng manh, lạnh lẽo, trên tảng đá lớn bên khe núi, có một tăng nhân trẻ tuổi mặc nạp y màu xanh đứng, bên hông đeo cái túi.
Chắp hai tay, ánh mắt bình tĩnh, hắn nhìn bóng người áo đen, giọng điệu ôn hòa: “A Di Đà Phật, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Hòa thượng Tây Vực?”
Người áo đen mặc áo choàng tháo nón xuống, lộ ra chân dung, hắn ngũ quan tuấn tú, khí chất ôn hòa nội liễm, trong ánh mắt tích tụ khó giải.
Theo người này lộ ra chân dung, trong túi của Tịnh Tâm, Phật quang mơ hồ chiếu xạ ra.
Tịnh Tâm mở túi, lấy ra một cái bát vàng, bát vàng nóng bỏng, sáng lên Phật quang trong suốt.
Hắn mang bát vàng nhắm vào người áo đen, miệng bát bắn ra một luồng ánh sáng vàng trong suốt, nhưng không chói mắt, chiếu ở trên người Sài Hiền.
Tịnh Tâm nhìn thấy trong ánh sáng vàng, trong cơ thể Sài Hiền, mơ hồ có một cái bóng rồng tráng kiện trói buộc.
Kí chủ long khí... Tịnh Tâm thu bát vàng, nhìn người áo đen một lần thật sâu, nói:
“Thí chủ cao tính đại danh?”
Người áo đen nhíu mày, giọng điệu trầm ổn: “Sài Hiền.”