“Bọn họ sẽ tìm ta như thế nào đây?”
Hứa Thất An day day mi tâm, bỗng có ý tưởng: “Công Tôn gia cùng Long Thần bảo là địa đầu xà, để bọn họ làm cơ sở ngầm của ta, tìm hiểu tin tức.”
Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, gõ vang cửa phòng của Lý Linh Tố.
“Tiền bối?”
Lý Linh Tố mở cửa, nghiêng người mời hắn đi vào, sau đó tới bên cạnh bàn, vừa rót nước, vừa nói:
“Ta đang thử trùng kích phong ấn, Dung tỷ là tứ phẩm đỉnh phong, ta lúc trước vừa bước vào tứ phẩm, thực lực kém nàng quá nhiều. Trong thời gian ngắn, không thể đột phá phong ấn. Nếu có thể có một vị cao thủ đạo môn giúp ta thì tốt rồi.
“Chúng ta khi nào đi kinh thành một chuyến? Sư muội ta bây giờ là tứ phẩm, muội ấy có thể phá giải phong ấn cho ta.”
Sư muội ngươi bản thân khó bảo toàn, vẫn là để sư phụ ngươi đến phá giải phong ấn cho ngươi đi... Hứa Thất An chưa uống trà, dứt khoát lưu loát nói:
“Theo ta ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?” Lý Linh Tố theo bản năng truy hỏi.
“Đi là biết.”
Lý Linh Tố “Ồ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài phòng, lại thấy Từ Khiêm chưa đi theo, hoang mang nói: “Tiền bối?”
Lúc này, ngoài cửa sổ mở rộng, một con chim sẻ bay vào, vỗ cánh đáp ở trên vai Lý Linh Tố, miệng nói tiếng người: “Đi.”
Ở chung lâu như vậy, Lý Linh Tố đã thích ứng phong cách cao nhân không thích giải thích của Từ Khiêm, không hỏi nhiều, ở dưới sự chỉ đạo của chim sẻ An rời khỏi thành Ung Châu.
Hai khắc đồng hồ sau, chạy tới Công Tôn sơn trang cách mười tám dặm.
Công Tôn sơn trang xây ở giữa núi xanh, lúc mùa xuân, cảnh sắc tú lệ. Khi mùa đông khắc nghiệt, cũng có một phen phong vị khác.
Xuyên qua cổng chào cao lớn chân núi, leo lên từng bậc, dừng lại ở ngoài cửa lớn sơn trang, Lý Linh Tố hướng người gác cổng chắp tay, nói:
“Làm phiền thông truyền, cứ nói Từ Khiêm tới chơi.”
Người gác cổng lập tức đi thông truyền, nửa khắc đồng hồ sau, Công Tôn Hướng Dương bụng phệ, một bộ dáng trung niên phát phì, dẫn Công Tôn Tú được coi là người thừa kế, bước chân vội vàng chạy đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Linh Tố, hai cha con nhíu nhíu mày, Công Tôn Hướng Dương chắp tay nói: “Từ tiền bối?”
Mắt thấy Công Tôn gia địa đầu xà rất cung kính đối với Từ Khiêm, Lý Linh Tố đã tin vài phần đối với lời của Mộ Nam Chi.
Lý Linh Tố dựa theo Từ Khiêm chỉ thị, “Ừm” một tiếng, không nói quá nhiều.
Nhưng, lão tra nam thánh tử nhìn thấy Công Tôn Tú, có chút kinh diễm, là cô nương không tồi.
Đương nhiên, cái này giới hạn ở thưởng thức mỹ nhân, thánh tử bây giờ thực sự không có tinh lực triển khai đoạn tình duyên tiếp theo, tìm hiểu Thái thượng vong tình.
Ở dưới sự dẫn dắt của Công Tôn Hướng Dương, hắn vào sơn trang, vào ngồi trong nội sảnh đốt than.
“Không biết tiền bối tới chơi, chiêu đãi không chu toàn, còn xin bao dung.”
Công Tôn Hướng Dương khách sáo một trận, tiếp theo cắt vào đề tài chính:
“Đại hội võ lâm đang dựa theo ý tứ tiền bối cử hành, lần này Ung Châu quần hùng tụ tập, không những Ung Châu, ngay cả Thanh Châu, Chương Châu các châu lân cận này, cũng có nhân sĩ võ lâm tới vô giúp vui.”
“Tốt lắm!” Lý Linh Tố gật đầu: “Địa điểm tỷ thí ở nơi nào?”
“Ở thành Ung Châu, sân đấu tây nam. Nơi đó vốn là doanh trại phòng thành quân đóng quân, có diễn võ trường, sân bãi đủ rộng rãi. Bây giờ phòng thành quân đã thay đổi doanh địa, ta liền mang nơi đó tạm thời thuê.”
Loại tụ hội quy mô lớn này, không phải có một lôi đài là đủ, sân bãi phi thường quan trọng.
Doanh trại rời xa khu cư dân, lại có diễn võ trường đủ rộng rãi, mới có thể đảm đương sân bãi của đại hội võ lâm.
Lý Linh Tố hỏi: “Thay ta làm một chuyện, phái người theo dõi thành Ung Châu, một khi phát hiện tung tích tăng nhân Phật môn, lập tức hướng ta báo cáo.”
Công Tôn Hướng Dương nói: “Vâng!”
Lúc này, Công Tôn Hướng Dương nghe thấy con chim sẻ nhỏ trên vai “Từ Khiêm”, miệng nói tiếng người, cười nói:
“Xem ra Công Tôn gia chủ gần đây sống thái bình, Từ mỗ không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Chim sẻ dứt lời, vỗ cánh bay ra khỏi nội sảnh, biến mất ở chân trời.
Công Tôn Hướng Dương sửng sốt một lúc lâu, nghĩ lại giật mình nhìn về phía Lý Linh Tố: “Vừa rồi...”
Lý Linh Tố gật đầu: “Vừa rồi, mới là Từ tiền bối.”
Hứa Thất An làm như vậy, chủ yếu là một chiêu cẩn thận, bởi vì đổi vị trí tự hỏi, Phật môn, hoặc là nanh vuốt của Hứa Bình Phong, tới Ung Châu, rất có thể cũng sẽ tìm địa đầu xà địa phương, bảo bọn họ ở trong thành tìm kiếm một người tên là Từ Khiêm.
Hoặc là, một đoàn đội nhỏ có được ngựa chiến.
Biển rộng tìm kim cũng là một loại biện pháp tìm người.
Bây giờ xem ra, Công Tôn gia tạm thời an toàn.
Từ Khiêm tiền bối biến thành một con chim? Không, khống chế một con chim, thật sự là thủ đoạn quỷ quyệt khó lường... Trong lòng Công Tôn Tú vô cùng rung động.
Công Tôn Hướng Dương khẽ nhíu mày, mỉm cười nhìn Lý Linh Tố: “Vậy các hạ là....”
Lý Linh Tố gật đầu: “Ta là tri kỉ bạn tốt, cũng là vãn bối của Từ tiền bối.”
Hắn tự giới thiệu đơn giản, lại nói: “Chuyến này còn có một mục đích, chúng ta ở thành Ung Châu chưa thể tìm được khách sạn tốt, không biết Công Tôn gia chủ có chỗ ở để đó không dùng hay không, tốt nhất đừng ở Công Tôn sơn trang.”
Sau khi được Công Tôn Hướng Dương khẳng định, Lý Linh Tố rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nói: “Công Tôn gia chủ là như thế nào quen biết Từ tiền bối?”
Cái này... Công Tôn Hướng Dương cười khổ nói: “Tiền bối từng dặn chúng ta, không thể để lộ bí mật.”
Lý Linh Tố không cam lòng hỏi: “Vậy Công Tôn gia chủ biết lai lịch cùng thân phận Từ tiền bối hay không? Ta cùng hắn quen biết ở trên đường du lịch, đặc biệt tò mò đối với thân phận tiền bối.”
Hắn cho rằng, nói dối không bằng nói thật, biểu đạt sự tò mò của mình.
Công Tôn Tú tiếp lời: “Chúng ta biết không nhiều hơn huynh đài, cũng tò mò thân phận Từ tiền bối.”
Dừng một chút, nàng do dự nói: “Có câu thơ, không biết huynh đài có từng nghe hay không.”
“Thơ?” Lý Linh Tố hỏi lại.
Công Tôn Tú giải thích: “Ta từng hỏi thân phận Từ tiền bối, hắn chưa nói thẳng, nhưng để lại một bài thơ.”
“Thơ gì?” Lý Linh Tố chợt thẳng lưng lên, truy hỏi.
“Đắc đạo niên lai bát bách thu, bất tằng phi kiếm thủ nhân đầu. Ngọc hoàng vị hữu thiên phù chí, thả hóa ô kim hỗn thế lưu.”
Công Tôn Tú chậm rãi đọc.
Thời gian cách nhiều ngày, lại niệm tụng thơ này, vẫn có loại rung động khó nén, khiến người ta cảm xúc mênh mông.
“Đắc đáo niên lai bát bách thu, đắc đáo niên lai bát bách thu...” Lý Linh Tố lẩm bẩm.
Một hồi lâu, hắn day day mi tâm, âm thầm nhe răng, thân phận Từ Khiêm lão già thối này, so với ta tưởng tượng càng đáng sợ hơn.
Mọi người trong phòng chưa từng lưu ý, chim sẻ sau khi ở bên ngoài bay một vòng, lại lộn trở lại Công Tôn sơn trang, lẳng lặng đứng ở trên mái hiên, như là một lính gác trầm mặc.