Phù... Ta đã nói mà, có hai mỹ nhân vô song này, chẳng lẽ còn không đủ? Với lại, các nàng cũng sẽ không cho phép Từ Khiêm trêu hoa ghẹo nguyệt!
Trong lòng Lý Linh Tố dễ chịu hơn nhiều.
“Kinh thành còn có mấy người, không nhiều như ngươi không nhiều như ngươi.” Hứa Thất An nói.
Đi tìm chết đi!! Lý Linh Tố giật giật khóe miệng: “Tiền bối, ta, ta đột nhiên có chút lĩnh ngộ Thái thượng vong tình rồi, ta, đi về tu hành trước...”
Ai bảo ngươi khoe, ai bảo ngươi làm màu... Hứa Thất An tươi cười đầy mặt phất tay: “Đi mạnh giỏi.”
Chờ Lý Linh Tố đi rồi, Hứa Thất An phun ra một hơi, yên lặng đợi một khắc đồng hồ.
“Vào đi!”
Tiếng Lạc Ngọc Hành truyền đến.
Hắn sau đó vào phòng trà, thấy Mộ Nam Chi ngồi ở bên bàn, trong lòng ôm con cáo nhỏ màu trắng, cũng không nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Ta muốn trở lại kinh thành.”
Con cáo nhỏ màu trắng kinh ngạc ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Ồ, không phải nói vào trong tháp sao.”
Mộ Nam Chi trở tay cho nó một cú cốc đầu.
Con cáo nhỏ màu trắng hai móng vuốt đè đầu, nức nở khóc lên.
Hứa Thất An muốn nói gì, lại cảm thấy bây giờ không tiện trêu vào nàng, thở dài, triệu ra phù đồ bảo tháp, mang Mộ Nam Chi cùng con cáo nhỏ màu trắng thu vào.
“Ngươi làm sao thuyết phục nàng ấy?” Hứa Thất An cố gắng để cho mình tỏ ra trấn định.
“Ta nói với cô ấy, cùng ngươi chỉ là giao dịch.” Lạc Ngọc Hành nói.
Lí do thoái thác này trái lại khiến hai bên đều có bậc thang để xuống, kế hoãn binh... Hứa Thất An thấp giọng nói: “Chỉ là giao dịch?”
Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trong chớp mắt, tiên tử lãnh diễm thanh cao giống như sống lại, tràn đầy quyến rũ.
Sau khi kẻ vướng bận rời khỏi, không ai quấy rầy bọn họ nữa, nhưng bởi vì biết sau đây sẽ xảy ra cái gì, không khí ngược lại trở nên cứng ngắc.
Lạc Ngọc Hành vẻ mặt lạnh nhạt lại bình tĩnh, giống như đối với chuyện sắp đến cũng không để ý, nhưng thường xuyên uống trà bại lộ trong lòng nàng không trấn định giống bề ngoài.
Hứa Thất An thì cảm giác được về tới mối tình đầu, lần đầu thảo luận cuộc đời với bạn gái, cũng là xấu hổ, thấp thỏm, cùng với hơi quẫn bách như vậy.
“Không nên nha, ta cũng là tài xế già rồi, những năm qua, ta ở Giáo Phường Ti ngủ hoa khôi, chẳng lẽ đều uổng phí sao...”
Hứa Thất An hít sâu một hơi, nói: “Nghiệp hỏa là tối nay?”
Lạc Ngọc Hành dừng một chút, nói: “Tối nay giờ Tý!”
Lại là một đợt lặng lẽ.
“Tu vi đã khôi phục bộ phận?” Lạc Ngọc Hành hỏi.
“Ừm, rút được hai cây rồi.” Hứa Thất An trả lời.
Tiếp theo lại trầm mặc.
Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời chiều ngã về phía tây, ngoài cửa sổ ánh chiều tà như máu.
Lạc Ngọc Hành bỗng đứng dậy, làn váy tỏa ra, nàng thản nhiên nói: “Hậu viện có ao, ta đi tắm.”
Hứa Thất An nuốt nuốt nước bọt: “Được được.”
Lạc Ngọc Hành liếc hắn một cái, không thấy vẻ mặt rời khỏi phòng trà.
Hứa Thất An vội rót cho mình một chén trà, chưa uống, chờ nước trà nóng bỏng nguội ngắt, hắn yên lặng đứng dậy, cũng rời khỏi phòng trà, đi hướng hậu viện.
Mục tiêu rất rõ ràng, đi ao suối nước nóng, yêu cầu tắm cùng quốc sư.
Qua hành lang qua sân vườn, đi nửa khắc đồng hồ, phía trước hơi nước lượn lờ, tựa như sương mù.
Hứa Thất An cắm đầu chui vào, đi chưa được mấy bước, trước mắt chợt quang đãng, lại phát hiện mình lại về tới bên ngoài.
Nàng còn bố trí mê trận, thật là, đợi lát nữa cũng phải song tu rồi, tắm rửa một cái tính là gì... Trong lòng hắn nói thầm, biết điều rời khỏi, an bài nha hoàn Thanh Hạnh viên chuẩn bị nước ấm.
Chờ hắn tắm xong, trời đã tối.
Lạc Ngọc Hành lúc này cũng tắm rửa xong, nàng rõ ràng có tâm sự, thế mà lại quên dùng pháp thuật chưng khô nước, mái tóc ướt sũng rối tung, khuôn mặt bị suối nước nóng hấp hơi trong trắng lộ hồng.
Có sự kiều mỵ khó mà che giấu được.
“Ta cần chỗ yên tĩnh ngồi thiền, đừng quấy rầy ta.”
Nàng chưa nhìn Hứa Thất An, nói xong, liền vào phòng ngủ, để lại một mình hắn ở phòng ngoài.
Bước chân vội vàng, tựa như không muốn nán lại lâu với hắn.
Nàng là thẹn thùng sao, không đến mức chứ... Hứa Thất An theo bản năng “Ồ” một tiếng, nhìn theo bóng lưng của nàng rời khỏi, cửa phòng ngủ đóng lại.
Phòng rất lớn, chi ra phòng ngủ trong cùng phòng ngoài, phòng ngoài là nha hoàn ngủ, tiện cho ban đêm dậy bưng trà rót nước các loại phục vụ cho chủ nhân bất cứ lúc nào.
Hứa Thất An nhìn đồng hồ nước, cách giờ Tý còn có hai canh giờ, còn sớm.
Hắn quay sang nhìn lại tình huống hôm nay.
“Ta đoán chắc Phật môn sẽ ở Ung Châu đối phó ta, nhưng không ngờ được nhanh như vậy, chân trước vừa tới Ung Châu, lập tức nghênh đón Độ Nan mai phục.
“Pháp khí truyền tống trong tay Độ Nan Kim Cương là thuật sĩ luyện chế, cái này nói rõ Phật môn quả thật liên thủ với kẻ không đáng làm người, nhưng hôm nay chỉ có Độ Nan Kim Cương, không thấy thủ hạ của Hứa Bình Phong.
“Độ Nan Kim Cương đơn phương hành động, tính giành trước một bước bắt ta? Hắc, tên Kim Cương ngu xuẩn này, rút dây động rừng. Nhưng lấy kí chủ long khí câu ta, quả thật là dương mưu khó giải.
“Cho dù biết đây là hố, ta cũng buộc lòng phải nhảy xuống. Nhưng lấy tư thế nào để nhảy, ta vẫn có thể tự mình quyết định. Đổi thành ta trước kia võ phu thuần túy, chỉ có thể chơi cứng.
“Nhưng ta bây giờ đã có Thất Tuyệt Cổ, không gian có thể thao tác liền lớn rồi...”
Trong tự xét lại cùng tự hỏi, thời gian qua đi từng chút một, rất nhanh đến giờ Tý.
Mà ngay lúc này, Hứa Thất An nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc của nữ tử, như là cực lực nhẫn nại cái gì.
Thanh âm khàn khàn ngọt ngào, gãi chỗ ngứa trong lòng người ta.
Hứa Thất An hít sâu một hơi, từ giường nhỏ đứng dậy, xỏ giày, chậm rãi tới gần cửa phòng ngủ.
Hứa Thất An đẩy ra cửa phòng ngủ, trong không khí tràn ngập đàn hương thanh u, phòng trong một mảng tối đen, không đốt nến.
Hắn nương ánh đèn mỏng manh phòng ngoài lộ ra, đi đến bên cạnh bàn, thắp sáng bấc đèn.
Sau đó lại mang hai hàng ngọn nến bên giường lần lượt thắp sáng, từng ngọn lửa thiêu đốt sáng sủa, trung tâm ngọn lửa yên tĩnh, đầu ngọn lửa nhảy nhót, xua tan bóng tối trong phòng.
Lúc này, hắn mới có thời gian đi quan sát Lạc Ngọc Hành, trên giường gấm mềm mại, nàng mặc quần áo đạo nhân nằm nghiêng, dưới quần áo có đường cong động lòng người của nữ tử trưởng thành.
Ánh mắt Hứa Thất An từ dưới hướng lên trên di động, đầu tiên là một đôi chân ngọc trắng nõn thò ra khỏi váy, đường nét bàn chân tuyệt đẹp mượt mà, ngón chân tinh xảo thanh tú, linh lung tinh xảo, tựa như món đồ bằng ngọc đỉnh cấp nhất thế gian.
Làm người ta nhịn không được muốn nắm ở trong tay thưởng thức.
Sau đó là đường cong phần chân, một đường đi lên, đến bên mông là đỉnh phong, chỗ vòng eo chợt thắt lại... Hay cho một cái núi non chập chùng, đường cong kỳ diệu.
Trong lòng Hứa Thất An cảm khái, ánh mắt xẹt qua gáy ngọc trắng trẻo thon dài, dừng lại ở khuôn mặt như hoa như ngọc của Lạc Ngọc Hành.