Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1300

Lạc Ngọc Hành khẽ lắc đầu, mím môi, tư thái điềm đạm đáng yêu: “Nhưng vẫn có xác suất nghiệp hỏa mất khống chế, chỉ cần không phải có mười phần nắm chắc, trong lòng ta liền không yên tâm.”

Quốc sư của ta thật sự quá vững vàng rồi... Vẻ mặt Hứa Thất An hiện ra vặn vẹo rất nhỏ.

Màn che bắt đầu nhẹ nhàng lay động, kéo dài không thôi.

...

Đến giữa trưa, Hứa Thất An tới một gian phòng trống, gọi ra phù đồ bảo tháp, một hơi lên lầu ba.

Mộ Nam Chi cho rằng nam nhân thối này là tới dỗ mình, vội lạnh mặt, chắp hai tay, làm ra một bộ tư thái xuất gia.

Nào ngờ Hứa Thất An cũng không nhìn nàng, đi thẳng đến trước người lão hòa thượng tháp linh, ngồi xếp bằng dưới đất, trầm giọng nói:

“Đại sư, ta ngộ rồi.”

Lão hòa thượng tháp linh sửng sốt, rất vui sướng: “Ngươi ngộ cái gì?”

Trên mặt Hứa Thất An vô hỉ vô bi: “Sắc tức là không.”

Lão hòa thượng tháp linh càng thêm kinh ngạc, mỉm cười gật đầu: “Thiện!”

Mộ Nam Chi mở to mắt, khó có thể tin.

...

Thành Ung Châu, sòng bạc Lục Bác.

Trong miệng Miêu Hữu Phương ngậm một chuỗi mứt quả, đủng đỉnh đi vào sòng bạc. Hắn tướng mạo thường thường, làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời có thần, cho người ta một loại cảm giác tháo vát, khôn khéo.

Nhưng lại không có loại nói năng ngọt xớt kia của lưu manh ngoài đường, khí chất sắc bén, thần thái đoan chính.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Miêu Hữu Phương cất bước đi về phía một bàn lắc xúc xắc.

Hắn đến sòng bạc có hai việc: Một, tới gặp Liễu Lãng chủ sòng bạc. Hai: bạc trên người sắp tiêu hết rồi, tới nơi này kiếm chút lộ phí.

Kẻ lắc xúc xắc hô to “Mua xong bỏ tay”.

Con bạc bên cạnh bàn nhao nhao đặt cược, ánh mắt nóng cháy đuổi theo chuông lắc, hưng phấn hô “Đại” hoặc “Tiểu”.

Vành tai Miêu Hữu Phương khẽ động, nghe ra xúc xắc trong chuông lắc bị người ta giở trò rồi.

Sòng bạc đều như vậy, mở cửa làm ăn, sao có thể dựa hết vào vận khí? Hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ giở một chút thủ đoạn.

Nhưng không sao, mặc kệ sòng bạc chơi xấu như thế nào, hắn cũng sẽ không thua.

Đây là kinh nghiệm rất nhiều lần trước kia tổng kết.

Đại khái từ hơn một tháng trước, Miêu Hữu Phương liền phát hiện vận khí của mình đột nhiên tốt lên.

Vô luận đi đến đâu, cũng có thể có kỳ ngộ không tệ, ban đầu, ngay cả tiểu thư nhà phú hộ trong thôn trấn quê nhà cũng chẳng hiểu sao ái mộ hắn.

Nhưng Miêu Hữu Phương là người trẻ tuổi có lý tưởng, dứt khoát kiên quyết từ chối thiên kim nhà giàu bày tỏ tình yêu, tiếp tục bước lên lữ trình du lịch giang hồ của hắn.

Ở trong quá trình du lịch giang hồ, hắn thường thường kết giao giang hồ hào hiệp, gặp tiền bối đôn hậu chỉ điểm, được các tiên tử ưu ái.

Ở trong một lần xã giao cùng các thiếu hiệp ăn chơi đàng điếm, nhất thời vô ý, bị hoa khôi cướp zin, Miêu Hữu Phương xấu hổ giận dữ muốn chết, đồng trinh của hắn là muốn cho thê tử tương lai.

Vì thế thề, không bao giờ uống rượu nữa.

Sau đó, ngày hôm sau, hắn lại cùng hoa khôi lên giường một lần...

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc Miêu Hữu Phương du lịch ở Thanh Châu, gặp được một cao thủ, khác với trước kia gặp được cao thủ chắc chắn có thể kết giao, đám người đó lần này gặp được, tính tình cổ quái, một lời không hợp liền đánh nhau to.

May mắn lúc ấy có mấy người bạn tốt của hắn trải qua, ra tay giúp đỡ, cộng thêm bản thân có chút bản lãnh, thủ đoạn, đã hiểm lại càng hiểm hơn đào tẩu.

Sau đó, dưới các loại trùng hợp cùng may mắn, hắn thành công tránh né đám người đó đuổi giết, tới Ung Châu.

Chỉ ở sòng bạc thời gian hai nén hương, hắn đã thắng bốn trăm lượng bạc, trước người chất đống tràn đầy.

Khi hắn thắng đến sáu trăm lượng, một vị tráng hán trông coi sòng bạc đã đi tới, trầm giọng nói: “Huynh đệ, ông chủ của chúng ta muốn gặp ngươi.”

Đến rồi... Miêu Hữu Phương nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm gật đầu, thu hồi bạc vụn, nén bạc trước người, mang túi tiền phồng lên xách ở trong tay, nói:

“Dẫn đường!”

Miêu Hữu Phương theo tráng hán, tới trước cầu thang phía bên phải sảnh đánh bạc, theo cầu thang lên lầu hai.

Tráng hán dừng lại ở cửa một nhã gian, gõ gõ cửa.

“Vào đi!”

Bên trong truyền đến giọng nói hùng hậu chỉ nam tử trung niên có.

Tráng hán đẩy cửa ra, bất động tại chỗ, làm ra động tác tay “mời”, ra hiệu Miêu Hữu Phương vào phòng.

Trong phòng trang trí lịch sự tao nhã, phía đông đặt giá đồ cổ, bên trên bày bình sứ, đồ ngọc, đồ cổ trân phẩm. Bức tường phía nam treo đầy tranh chữ danh gia.

Một cái giường mềm phía đông, ở giữa bày bàn trà, một nam tử trung niên dáng người to lớn ngồi ở bên bàn trà, hắn mặc áo bào màu xanh thêu hoa văn đám mây, trang phục nho nhã phú quý, nhưng hắn khí chất sắc bén cường đại, thân thể người tập võ căng quần áo lên.

Liền tỏ ra có chút nửa Tây nửa Tàu.

Hắn đang cầm ấm tử sa, mang nước trà tỏa hơi nước dày đặc rót vào trong chén, bưng chén uống một ngụm, chậm rãi nhìn về phía Miêu Hữu Phương.

“Các hạ cao tính đại danh?”

“Miêu Hữu Phương.”

Nam nhân trung niên gật gật đầu: “Ngươi có thể gọi ta nhị gia, bằng hữu đồng đạo đều xưng hô ta như vậy.”

Dừng một chút, hắn hỏi: “Nơi nào của Ung Châu?”

Miêu Hữu Phương chưa trả lời, trực tiếp sảng khoái hỏi: “Nhị gia tìm ta có chuyện gì?”

Nam nhân trung niên cũng không tức giận, thản nhiên nói:

“Ngươi cũng thắng không ít rồi, thấy ổn rồi thì thu tay đi. Về sau đừng đến sòng bạc này này của ta, nếu ngươi đồng ý, mọi người chính là bạn bè. Lăn lộn ở thành Ung Châu, gặp phiền toái có thể báo tên của ta.

“Chút thể diện đó, ta vẫn là có.”

Thật ra là lừa hắn, nhị gia nhân vật như vậy, ở trong mắt bình dân quả thật ghê gớm, nhưng ở trong mắt bang phái, gia tộc chân chính, chỉ là tên lưu manh cỡ bự mà thôi.

Có chút tiền, dưới trướng nuôi mười mấy người, ích lợi lui tới với một số quan viên nào đó của quan phủ.

Long Thần bảo thế lực lớn như vậy, ngáp một cái liền có thể khiến sòng bạc Lục Bác hóa thành tro bụi. Huống chi, hôm nay Ung Châu tổ chức đại hội võ lâm, các lộ anh hùng hào kiệt tề tụ.

Giang hồ tán nhân đại bộ phận đều là loại thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành*.

(*: bài thơ Hiệp Khách Hành của Lý Bạch)

Nào phải ông chủ sòng bạc có thể trêu vào.

Miêu Hữu Phương cười nói: “Kết bạn thì thôi, muốn ta đi cũng được, nhưng có chuyện này muốn hỏi nhị gia một chút.”

Nam nhân trung niên vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.

Miêu Hữu Phương chà chà khuôn mặt ngăm đen, hỏi:

“Ta mới tới thành Ung Châu, hôm qua, đi ngang qua cửa nha môn, gặp được một người phụ nữ ở cửa nha môn hoá vàng mã khóc tang. Tiểu lại của nha môn đuổi nàng, đánh nàng.

“Ta không nhìn nổi nữa, liền hỏi rõ tình huống. Người phụ nữ đó nói, chồng nàng tên Trương Hắc, thích đánh bạc. Không lâu trước đó, Trương Hắc ở trên đường trở về từ sòng bạc, bị người ta giết chết, tiền tài trên người không cánh mà bay.”
Bình Luận (0)
Comment