Làm người lập chí muốn thành một đời đại hiệp, trừng gian trừ ác, số lần hắn gặp chuyện bất bình rút đao chém người không ít.
“Nhưng ta nghĩ cũng không phải những nguyên nhân này...”
Miêu Hữu Phương bĩu môi, “Ta vẫn là có tự mình hiểu lấy.”
Những hành vi này của hắn, ở trong mắt cường giả thật sự thuộc loại quậy phá nho nhỏ, không có khả năng dẫn tới trận chiến đấu rung động lòng người kia hôm qua.
“Tiền bối, ngươi cho ta cái tin chính xác đi, ta còn có thể sống không? Nếu không thể sống, ngài động thủ lưu loát chút. Ta tuy giết người không ít, nhưng chưa bao giờ tra tấn người khác.”
“Nếu là có thể sống thì sao?” Hứa Thất An hỏi ngược lại.
Miêu Hữu Phương lộ ra vẻ mặt trịnh trọng hơn nữa thành khẩn: “Ngài chính là cha ta.”
... Có chút thú vị! Nhưng không được, ngươi quá xấu, không xứng làm con ta.
Hứa Thất An bắt lấy bờ vai của hắn, “Có thể sống hay không, quyết định bởi biểu hiện của ngươi một lát nữa.”
Ở trong vẻ mặt nghi hoặc của Miêu Hữu Phương, hắn tung người nhảy.
Hai người lập tức biến mất ở tầng thứ nhất phù đồ bảo tháp, trực tiếp truyền tống tới tầng thứ ba.
Miêu Hữu Phương ngạc nhiên đánh giá xung quanh, đây là một không gian diện tích rất lớn, nhưng không rộng lớn như tầng thứ nhất.
Phía nam bắc đều dựng một pho tượng vàng, phía tây là một cái tay cụt, phía đông sát tường bày một cái giường nhỏ, một lão hòa thượng, một nữ tử ngồi xếp bằng trên giường.
Nữ tử kia dung mạo thường thường, trong lòng ôm một con cáo trắng nho nhỏ, nhìn thấy bọn họ tiến vào, nữ tử kia vội vàng chắp hai tay, bày ra tư thái thành kính.
“Đại sư, làm phiền lấy Phật pháp quan sát hắn.”
Hứa Thất An hướng lão hòa thượng chắp tay, đợi lão gật đầu, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Miêu Hữu Phương, hỏi:
“Có lạm sát kẻ vô tội không?”
“Cái gì gọi là lạm sát kẻ vô tội.”
“Người chưa từng phạm phải tội chết.”
“Ta giết đều là người đáng chết.”
“Có gian dâm bắt người cướp của hay không?”
“Không thèm làm.”
Tựa như vì gia tăng sức thuyết phục, Miêu Hữu Phương ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Trong lầu xanh cô nương xinh đẹp nào mà không có? Hơn nữa còn rất biết hầu hạ người ta, không đáng gian dâm bắt người cướp của. Mà ta, luôn có thể kiếm được bạc trắng bóng đi lầu xanh tiêu phí.”
Là người cùng chung sở thích lái xe một người... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía lão hòa thượng.
Người sau gật đầu.
Phù, cuối cùng gặp được một kí chủ long khí phẩm tính tạm được, suốt dọc đường, đều con mẹ nó gặp được những kẻ thế nào vậy!
Hứa Thất An nói: “Ngươi nghĩ hẳn rất tò mò, vì sao hôm qua những người đó đuổi theo không tha đối với ngươi, bao gồm ta vì sao mang ngươi giam giữ trong tháp.”
Miêu Hữu Phương tò mò như cũ, dùng sức gật đầu.
“Thật ra thiên phú của ngươi cũng không tốt.” Hứa Thất An mở miệng giải thích.
Nhưng lập tức bị Miêu Hữu Phương ngắt lời, hắn kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
“Tuy ngươi là tiền bối, ta căn cứ ham muốn sống không nên phản bác, nhưng nói ta cái gì cũng được, nói ta không có thiên phú, đây là không thể nhịn được. Tiền bối, ta là người biết đánh nhau nhất trong thôn trấn.”
Sao ngươi không nói mình là thằng nhóc bảnh nhất, hắn tựa như rất để ý đối với thiên phú của mình... Hứa Thất An khắc chế khóe miệng co rúm, bình tĩnh nói:
“Tuyệt đại bộ phận thành tựu của ngươi bây giờ, đều bắt nguồn từ một thứ gọi là long khí.”
Miêu Hữu Phương vừa không phục, vừa dựng thẳng lỗ tai chuyên tâm nghe.
“Nó là ngày đó Đại Phụng ngân la Hứa Thất An chém giết hôn quân, bởi đủ loại ngoài ý muốn, long mạch tán loạn hình thành một loại khí vận. Ừm, Đại Phụng ngân la Hứa Thất An kinh tài tuyệt diễm, chính là kỳ tài mấy trăm năm khó gặp, những thứ này không cần ta lắm lời nhỉ. Kẻ đạt được long khí, sẽ kỳ ngộ liên tục, tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, mối quan hệ, tiến độ tu hành vân vân, đều sẽ đạt được ích lợi.
“Tình huống của mình chính ngươi rõ nhất, có phải từ hơn một tháng trước, vận khí của ngươi đột nhiên tốt lên, đi đến nơi nào cũng có thể kết giao được bạn bè, được đối phương tặng cho đủ thứ đủ kiểu hay không.
“Phương diện tu hành cũng ngày tiến bộ ngàn dặm, gặp được vấn đề gì khó, sẽ luôn có người đến giải quyết.
“Mặt khác, ở sòng bạc cược mười thắng chín, ngày kiếm đấu vàng.”
Miêu Hữu Phương càng nghe càng trầm mặc, hắn thời gian rất lâu không nói gì.
Điều vị tiền bối này nói đều đúng, toàn bộ đều ăn khớp.
Một tháng trước, hắn từ vùng khác du lịch trở về nhà, không cẩn thận liền được cô nương xinh đẹp nhất trên trấn ưu ái. Lão sư phụ truyền thụ hắn quyền pháp, đột nhiên lấy ra một quyển bí tịch tặng cho hắn, nói mình không sống được bao lâu nữa, không muốn tuyệt học thất truyền...
Hắn rời khỏi thôn trấn tiếp tục du lịch, kỳ ngộ liên tục, trừ bị đám người hôm qua đuổi giết, hầu như chưa từng gặp nguy cơ.
Tu vi còn tiến bộ thần tốc.
Miêu Hữu Phương thử nói: “Cho nên...”
Hứa Thất An trả lời: “Long khí nếu luôn phân tán bên ngoài, vương triều sụp đổ là chuyện sớm muộn. Mà nếu là bị ngoại tộc đạt được, Trung Nguyên đổi chủ cũng là chuyện có thể đoán được. Bởi vậy ta phải thu hồi long khí.”
Thấy Miêu Hữu Phương vẻ mặt giãy dụa, hắn đùa cợt nói:
“Sao, không muốn? Ngươi tự cho mình là đại hiệp, nên biết kẻ vĩ đại trong hiệp sĩ, phải vì nước vì dân.”
Đáp lại hắn là trầm mặc, người trẻ tuổi làn da ngăm đen cúi đầu, nét giãy dụa trên mặt càng thêm rõ ràng.
Sau một hồi, hắn hỏi: “Ta đã là cá trong chậu của tiền bối, long khí cứ lấy là được, cần gì nói nhiều như vậy với ta.”
Hứa Thất An thản nhiên nói: “Ngươi nếu là kẻ ác, ta trái lại cũng không cần lãng phí nước bọt với ngươi.”
Miêu Hữu Phương nhìn chằm chằm Hứa Thất An vài giây, lại cúi đầu.
Trầm mặc mười mấy giây, thở dài:
“Tuy rất không cam lòng, nhưng ta là đại hiệp mà, đại hiệp thì phải có bộ dáng của đại hiệp.
“Nếu long khí thật sự có thể cứu triều đình, nếu nó thật sự ở trong cơ thể ta, vậy, vậy thì lấy đi...”
Hứa Thất An lập tức lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, mặt gương nhắm vào hắn, mặc niệm khẩu quyết.
Trong mắt Miêu Hữu Phương bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu vàng, như có hình bóng con rồng hiện lên, đỉnh đầu của hắn lao ra một hư ảnh rồng vàng tráng kiện, không tình nguyện tiến vào mảnh vỡ Địa Thư.
Miêu Hữu Phương buồn bã như mất mát.
Hắn chưa thấy long khí, nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy có cái gì quan trọng đã rời khỏi.
Như vậy, ta đã có ba luồng cực kỳ quan trọng, chỉ cần tập hợp đủ sáu luồng cuối cùng, ta liền hoàn thành nhiệm vụ... Hứa Thất An vui sướng, ngắn ngủn hơn một tháng, hắn đã thu thập được ba luồng long khí.
Hơn nữa, Thái Bình Đao ôn dưỡng cũng sẽ bởi vì luồng long khí mới này mà đẩy nhanh tiến trình.