Quýt xanh vị chua, có thể tiêu đàm khỏi ho bổ phổi, vỏ quýt vị nặng, sau khi phơi khô có thể đốt lên đuổi muỗi.
Giá trị làm thuốc của nó rất mạnh, bởi vậy lượng tiêu thụ trước nay rất tốt.
“Quốc sư thoa không ít son, ta phải khử mùi...”
Hứa Thất An theo bản năng mua một túi quýt xanh, sau đó dùng nước vỏ khu trừ mùi son phấn trên người.
Sau đó, hắn bỗng ý thức được —— ta vì sao phải trừ đi mùi son phấn?
Lúc trước sở dĩ dùng nước quýt xanh làm yểm hộ, là vì thiết lập nhân vật Hứa Đại lang là thiếu niên thật thà chất phác “Câu lan cũng sẽ không đi”.
Cả nhà đều cho rằng như vậy.
Nhưng theo thanh danh hắn càng lúc càng lớn, danh hiệu thủ lĩnh Giáo Phường Ti liền không đè xuống được nữa.
Cho đến ngày nay, đã sớm không cần che che giấu giấu.
“Ài, thanh xuân của ta kết thúc rồi.”
Hứa Thất An vẫn như cũ cẩn thận dùng nước vỏ quýt trừ đi mùi son, sau đó xách một túi quýt xanh về nhà.
Có thể cho Linh m ăn!
Coi như là đại ca về nhà tặng quà cho nó.
Hắn không nhanh không chậm đi thong thả đến cửa Hứa phủ, vành tai khẽ động, nghiêng đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Hứa Nhị lang cưỡi tuấn mã về nhà.
Nhị Lang cũng thấy Hứa Thất An, sắc mặt khó nén vui mừng, vội vàng ghì cương ngựa, vừa xuống ngựa, vừa hô:
“Đại ca!”
Hứa Thất An đang muốn gật đầu đáp lại, lại thấy Hứa Tân Niên trở tay từ trong túi ngựa đeo lấy ra một túi quýt xanh.
Lúc này, Hứa Tân Niên cũng chú ý tới túi giấy mỡ bò trong tay đại ca, tập trung nhìn vào, là quýt xanh!
“...”
Hai huynh đệ nhìn nhau không nói gì một lát, ai cũng chưa nhắc tới chi tiết này, khi gật đầu với nhau, Hứa Nhị thúc cũng đã trở lại.
“Ninh Yến!”
Hứa Nhị thúc nhìn thấy cháu trai cách xa lâu ngày gặp lại, vui sướng không thôi, tuy đêm qua đã từ chỗ Hứa Linh Nguyệt biết được tin tức Đại Lang trở về.
“Cháu coi như trở lại rồi, thím cháu ngày nào cũng lo lắng cho cháu...”
Hứa Nhị thúc xoay người xuống ngựa, vừa nói vừa từ trong túi ngựa lấy ra một cái túi giấy căng phồng.
Hứa Nhị thúc nhìn thấy quýt xanh trong tay cháu trai cùng con trai, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Cha con, chú cháu, anh em, nhìn nhau không nói gì.
Tuổi trẻ của ta về rồi... Trong lòng Hứa Thất An lẩm bẩm.
Hứa Nhị lang da mặt mỏng, nhìn thoáng qua đại ca, lại liếc phụ thân một cái, khóe miệng nhịn không được giật giật mấy lần.
Trong không khí xấu hổ làm da đầu người ta phát tê, Hứa Thất An đằng hắng cổ họng, nói:
“Thơm quá, ta hình như ngửi được món ăn Linh Nguyệt muội muội làm.
“Nhị thúc, đêm nay không say không nghỉ.”
Không khí xấu hổ bị đánh vỡ, ba nam nhân ăn ý mang túi quýt xanh kia giấu ở bên người, làm bộ như không thấy.
Trong quá trình này, Hứa Thất An liếc Nhị Lang một cái, chỉ thấy Hứa Nhị lang mặt không đổi sắc, sớm đã che giấu sự xấu hổ vừa rồi.
Trong thời gian hai năm, Nhị Lang cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhớ hắn lúc trước ở nhà cũ ngâm thơ thắt cổ, sau khi bị người nhà phát hiện, hận không thể chết ngay lập tức... Hứa Thất An nhớ tới lúc trước, sinh ra cảm khái.
Ba người vào phủ, đến thẳng nội sảnh.
Nội sảnh ánh nến sáng ngời, dưới mái hiên treo mấy cột băng, mùi thơm đồ ăn từ trong cửa rộng rãi bay ra.
Nội viện không ít người hầu lui tới, thêm mấy nha hoàn xinh đẹp.
Trong hơn một tháng hắn rời kinh, Hứa phủ đã mua không ít người hầu..
“Dân chúng địa giới kinh thành cũng chết rét không ít, trong nhà vừa lúc thiếu hạ nhân, thím cháu liền bảo quản gia đi chỗ môi giới mua chút hạ nhân, tốt xấu gì cho bọn họ một con đường sống.”
Hứa Nhị thúc nói.
Hứa Thất An gật đầu, thím tuy lòng dạ hẹp hòi, sĩ diện, còn tự cho là tiểu tiên nữ, tật xấu một đống lớn. Nhưng một nữ nhân sống an nhàn sung sướng, chẳng lo nghĩ gì, lại không cần lục đục đấu đá tranh thủ tình cảm, tâm địa không có khả năng xấu.
Lâm An cũng là ví dụ, cũng may Nguyên Cảnh đế tu đạo nhiều năm, trong cung thiếu đất đai cho việc lục đục với nhau, nếu là trường kỳ sinh hoạt ở trong không khí như vậy, Lâm An chưa chắc là ngây thơ thiện lương như bây giờ.
“Năm tai họa, cũng là chuyện không có cách nào.” Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn đánh giá Hứa Tân Niên, cười nói:
“Vậy thẩm thẩm sao chưa mua cho Nhị Lang một người thông phòng về?”
Hứa Nhị thúc cười “ha ha” nói: “Nhị Lang qua hai tháng nữa sẽ đính hôn với thiên kim thủ phụ, thẩm thẩm của cháu cũng không dám đắc tội thiên kim của thủ phụ.”
Hứa Từ Cựu nhíu nhíu mày, có chút bất mãn đại ca cùng phụ thân trêu chọc.
Khi nói chuyện, ba người vào nội sảnh, bốn góc bày chậu than sưởi ấm. Trên bàn cơm thức ăn phong phú, sơn trân hải vị đều có, đây hiển nhiên không phải bữa tối bình thường của Hứa phủ.
Thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt ngồi ở bên bàn trà, Hứa Linh m cùng Lệ Na thì ghé đến bên bàn, thèm thuồng nhìn thức ăn.
“Linh m, con đừng nghĩ ăn vụng, chờ đại ca con về mới bắt đầu ăn.”
Thẩm thẩm cảnh cáo.
“Vâng ~ “
Hứa Linh m quỳ gối trên ghế, bàn tay nhỏ chống ở mép bàn, lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngoài sảnh, vừa vặn thấy ba người quay về.
“Đại ca!”
Tiểu Đậu Đinh tràn đầy trung khí kêu một tiếng, từ ghế nhảy xuống, hai tay để ở hai bên hông, vung ra phía sau, cúi đầu, khí thế hùng hổ lao tới.
Hứa Bình Chí cùng Hứa Tân Niên đồng thời bước sang bên tránh lui.
Tiểu Đậu Đinh húc vào trong lòng Hứa Thất An.
Khí lực thật lớn... Trong lòng hắn cả kinh, đánh giá muội muội, chỉ là một tháng không gặp, cơ bản chưa có gì biến hóa, ừm, nếu nhất định phải nói, mặt tròn hơn rồi.
Giống một quả táo đỏ mượt mà.
Cái này nói lên khí huyết Tiểu Đậu Đinh phi thường tràn đầy.
Hứa Thất An bằng vào va chạm vừa rồi, tính toán một phen, nhìn ra nó bây giờ khí lực có cửu phẩm Luyện Tinh cảnh.
“Thế này cũng quá khủng bố rồi nhỉ, lúc ta ở tuổi này của nó, đứng trung bình tấn còn không ngừng run rẩy...” Trong lòng Hứa Thất An chấn kinh.
Hắn xoa xoa đầu Hứa Linh m, nhìn lướt qua ba nữ tử trong phòng.
Hứa Linh Nguyệt đã gặp, Lệ Na làn da trắng nõn hơn một chút, biến hóa lớn nhất là thẩm thẩm, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, làn da long lanh trắng nõn, chỉ nhìn khuôn mặt này, căn bản không giống nữ nhân đã sinh ba đứa con.
Là Chử Thải Vi tặng Trú Nhan Đan nhỉ? Hiệu quả thật tốt, nếu ở kiếp trước, ta đã phát tài rồi, đáng tiếc không trở về được... Hắn tiếc nuối nghĩ.
Thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt đi lên đón, người trước ở trên người cháu trai đảo qua, xác nhận không thiếu tay thiếu chân, hơi ngẩng đầu lên, rất rụt rè nói:
“Về rồi!”
Nàng bỗng giật giật cánh mũi, nhíu lại đuôi lông mày tinh xảo: “Lại là mùi quýt xanh, nặng như vậy?”
Hứa Nhị thúc vội mang quýt xanh trong tay lấy ra, mặt không đổi sắc cười nói:
“Quýt xanh có thể chữa ho khan, tôi mua cho Linh m ăn. Trên đường cũng ăn một quả, cho nên có mùi.”
Hứa Linh m vừa nghe, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp xuống.