Người sau tâm tình phức tạp hơn rất nhiều, Hứa Thất An là tâm phúc của Ngụy Uyên, không hề nghi ngờ thuộc về Ngụy đảng, đổi thành trước kia, Vương đảng đánh bạc tính mạng cũng phải ngăn trở Hứa Thất An chấp chưởng Đả Canh Nhân.
Nhưng bây giờ...
Mọi người đều biết, Hứa Nhị lang là con rể tương lai của Vương thủ phụ.
Có tầng quan hệ này, võ phu kiêu ngạo ương ngạnh này tựa như lại có thể trở thành minh hữu.
Hứa Thất An tên chó này đã trở lại... Sắc mặt Hình bộ thượng thư có thể nói cảm xúc phức tạp.
Hắn đối với võ phu họ Hứa, có thể nói vừa yêu vừa hận, yêu là vì người này giá trị lợi dụng cực cao, hận là vì tên chó này từng viết thơ mắng hắn, trước kia còn nhiều lần phá chuyện tốt của hắn.
Kẻ thù cũ.
Nhưng không thể không thừa nhận, trước mắt chỉ có tên chó này có thể áp chế văn võ cả triều.
“Bốp!”
Thái giám vung roi, quật mặt sàn sáng bóng có thể soi gương được, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vĩnh Hưng đế nhìn quét quần thần, thản nhiên nói:
“Đả Canh Nhân duy trì trật tự bách quan, thủ hộ hoàng cung cùng hoàng thất, do ai thống lĩnh Đả Canh Nhân, là trẫm định đoạt.
“Từ lúc nào đến lượt các vị ái khanh bao biện làm thay?”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Định quốc công từ trong đội ngũ huân quý cất bước bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói:
“Bệ hạ cân nhắc.”
Định quốc công tuổi khoảng năm mươi, đầu đội mũ bát lương, mặc áo the đỏ, lưng thắt đai ngọc, đeo dải gấm hoa vân phượng bốn màu.
Tuy đã năm mươi tuổi, hai mắt sáng ngời có thần, khí huyết tràn đầy không thấy vẻ già nua, nhìn qua là biết có tu vi không tầm thường.
Trọng Định quốc công rất vang dội:
“Bệ hạ sao có thể bổ nhiệm một kẻ hành thích vua chấp chưởng Đả Canh Nhân.”
Thấy có người chạm đến đề tài cấm kỵ này, các quan trong điện lâm vào yên tĩnh.
Định quốc công tiếp tục nói:
“Phụ vi tử cương, tiên đế dù sao cũng là phụ thân của bệ hạ, bệ hạ bổ nhiệm Hứa Thất An chấp chưởng Đả Canh Nhân, trăm năm sau, sách sử ghi một bút, đối với thanh danh bệ hạ chỉ sợ không tốt.
“Trên dưới triều dã, chắc chắn sinh ra dị nghị.”
Hắn lời này nói rất uyển chuyển, ý tứ là, ngươi bổ nhiệm một kẻ thù giết cha làm quan to, việc này truyền ra, như thế nào cũng không dễ nghe. Tương lai sách sử cũng sẽ ghi, cho ngươi bị hậu nhân lên án, dị nghị.
Vĩnh Hưng đế để ý nhất chính là thanh danh.
“Bệ hạ, Định quốc công nói có lý, mong cân nhắc.”
“Việc này, ài, quả thật không ổn đâu bệ hạ.”
Quần thần nhao nhao phụ họa.
Lúc mọi người ở đây mồm năm miệng mười, tình cảm quần chúng trào dâng, Vĩnh Hưng đế thản nhiên nói:
“Hứa Ngân la sáng nay đã vào cung, người đâu, mời hắn lên điện.”
Tiếng kháng nghị bỗng nhiên không còn nữa, trong điện một mảng yên tĩnh, kim rơi có thể nghe thấy.
Ngươi mang người cũng mời vào cung rồi, vì sao không nói sớm... Chư công sững sờ nhìn Vĩnh Hưng đế, vẻ mặt trên mặt giống như viết:
Ngươi chơi chúng ta?
Không có ai nói chuyện.
Định quốc công cứng ngắc ở nơi đó, tiến thối lưỡng nan.
Hứa Tân Niên ở cửa đại điện đưa tay che miệng, mới không để mình cười ra tiếng.
Chư công phản đối dữ dội, kêu gào người hành thích vua, vừa nghe đại ca đã vào cung, lập tức không dám nói tiếp.
Giống như đơn phương cách bức tường mắng, không ngờ đối phương cầm thang trèo qua tường, lập tức sợ tới một nửa rồi.
Trong sự yên tĩnh làm người ta hít thở không thông, chư công trong điện nghe thấy tiếng bước chân vượt qua bậc cửa cao cao.
Thi nhau liếc mắt, chỉ thấy một bộ áo xanh hoa lệ cất bước mà đến, khí chất trầm ổn, ánh mắt ôn hòa, trong hoảng hốt, mọi người suýt nữa cho rằng đại áo xanh ngày xưa chết mà sống lại.
Trong yên tĩnh, tiếng bước chân không nhanh không chậm quanh quẩn, đi đến trước ngự tòa, đi đến bên Định quốc công.
Đát!
Hứa Thất An dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Định quốc công, nói:
“Nghe thấy giết một tên giặc, chưa nghe thấy hành thích vua.
“Định quốc công cảm thấy thế nào?”
Da mặt Định quốc công nóng rát, vừa xấu hổ vừa mất mặt, cố gắng chống đỡ hầm hừ nói:
“Hứa Thất An, ngươi...”
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Hứa Thất An cười nhạo nói: “Phàm phu tục tử, không xứng nói chuyện với ta.”
Hắn phất phất tay, liền mang Định quốc công quét bay đi, ngất ngay tại chỗ.
Đường đường quốc công, thế mà lại ở trong điện gặp nhục nhã cỡ này... Ngay lập tức có hoàng thân tôn thất tức quá, quát:
“Hứa Thất An, trong Kim Loan điện, ai cho phép ngươi hành hung!”
Tiếng quát này cực kỳ vang dội, quần thần ngoài điện nghe rõ ràng, nhao nhao ngẩng khởi, hướng trong điện quan sát.
“Hứa Thất An thế mà lại động thủ ở trong Kim Loan điện?”
“Hoang đường, Kim Loan điện chính là nơi bệ hạ cùng chư công bàn việc, trung tâm của vương triều, Hứa Ngân la quá không có chừng mực rồi.”
“Thất phu này, càng ngày càng to gan lớn mật, về sau ai còn có thể kiềm chế hắn?”
Ngoài điện quần thần nói nhỏ, một ít quan văn tôn sùng Hứa Thất An, cũng cảm thấy Hứa Ngân la quá mức xúc động, có nhục nhã nhặn.
Lúc này, bọn họ nghe thấy trong điện truyền đến tiếng cười điên cuồng của Hứa Ngân la:
“Ngày đó ta cầm đao xông vào Kim Loan điện, giết Nguyên Cảnh, sao các ngươi không trách tội ta hành hung trước điện?
“Nguyên Cảnh cấu kết Vu Thần giáo, ý đồ đảo điên cơ nghiệp lão tổ tông lưu lại, Hứa mỗ chém hắn, ở trong mắt các ngươi, thế mà lại thành người hành thích vua?
“Ta ở Ngọc Dương quan giết lui liên quân hai nước Viêm Khang, ở ngoại ô chém giết hôn quân Nguyên Cảnh, lúc này mới bảo vệ giang sơn Đại Phụng không chịu Vu Thần giáo ăn mòn, vì cho các ngươi đám phế vật này hút mồ hôi nước mắt nhân dân?
“Vẻn vẹn một tên quốc công, cũng dám ở trong điện tùy tiện nghị luận ta, cũng không nghĩ xem, hắn còn có thể đứng ở trong điện diễu võ dương oai, là công lao của ai.”
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Quan lại kinh thành hai bên bậc thềm, cùng với trên quảng trường nhìn nhau.
Có người nói thầm: “Đánh quốc công tính là gì, đầu chợ bán thức ăn còn chém hai tên đó.”
“Đúng vậy, Hứa Ngân la vì xã tắc cống hiến to lớn, không thua Ngụy công năm đó, sao cho phép một tên quốc công phỉ báng dị nghị.”
“Hôm nay lưu dân làm loạn khắp nơi, thế đạo không yên ổn, có một vị tam phẩm võ phu tọa trấn, xã tắc mới có thể an ổn. Bệ hạ cùng chư công phàm là còn có lý trí, nên biết lựa chọn như thế nào.”
Quan văn tôn sùng Hứa Thất An nhao nhao mở miệng, mà quan viên bất mãn hắn, thì trầm mặc không nói.
Trong điện, Hứa Thất An khoanh tay đứng, ánh mắt sắc bén đảo qua chư công, huân quý, tôn thất, cười khẩy nói:
“Ta cửu tử nhất sinh, bảo vệ xã tắc Đại Phụng, cũng không phải là vì nuôi các ngươi đám phế vật này.
“Hôm nay các ngươi đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, nha môn Đả Canh Nhân đều phải do ta chấp chưởng. Kẻ cứng đầu, đừng trách ta không khách khí.”