Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1446

Ngự Phong Chu biến mất hắn cũng thấy, Hứa Bình Phong chuồn phi thường nhanh, hơn nữa anh linh cao tổ hoàng đế có ý nghĩ của bản thân, không chịu hắn khống chế.

Cho nên chưa thể đuổi giết.

Vách đá đỉnh núi phía nam lục tục xuất hiện bóng người võ giả Võ Lâm minh, bọn họ như chim sợ cành cong, cũng đang quan sát tình huống.

Hứa Thất An nhìn lướt qua, tạm thời chưa tìm được bóng người Lý Linh Tố cùng Miêu Hữu Phương.

Hắn cố nén mỏi mệt cùng suy yếu, khống chế phù đồ bảo tháp, hướng tới thi thể Tu La Kim Cương bay đi.

Hắn muốn thừa dịp cơ hội này, mang Kim Cương Thần Công đẩy lên cấp bậc cao hơn.

Hứa Thất An ngự không phi hành một lát, ở trong một chỗ khe núi tìm được thi thể Tu La Kim Cương.

Hắn ngã trong vũng máu màu vàng sẫm, không còn động tĩnh, hai mắt trống rỗng tĩnh mịch.

Hứa Thất An nhẹ nhàng rơi xuống đất, không lãng phí thời gian, sải bước chạy tới bên thi thể Tu La Kim Cương, dùng Trấn Quốc Kiếm cắt vỡ động mạch cổ Tu La Kim Cương, há mồm hút.

Ực ực ~

Yết hầu lăn lộn, Kim Cương thần huyết hóa thành dòng chảy nhỏ vào miệng, nóng cháy, như là nham thạch nóng chảy, làm bỏng dạ dày Hứa Thất An.

Thi thể Tu La Kim Cương nhanh chóng khô quắt.

Theo Kim Cương thần huyết hút vào càng lúc càng nhiều, con ngươi Hứa Thất An chuyển thành màu vàng rực, hai má phồng lên những mạch máu màu vàng, tiếp đó làn da cũng nhuộm lên màu vàng.

Hắn bao phủ ở trong ánh sáng màu vàng nồng đậm, ánh sáng màu vàng khi phồng lên khi xẹp xuống, tựa như hít thở.

Quá trình này giằng co nửa khắc đồng hồ, ánh sáng màu vàng từ từ thu liễm.

Hứa Thất An lúc này, làn da hiện ra màu vàng sẫm, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên từng khối, “Xẹt” một tiếng, sau đầu cháy lên một vòng lửa, nhiệt độ chung quanh bắt đầu tăng lên.

Tràn ngập khí tức chí cương chí dương.

Hắn trở nên uy nghiêm thâm trầm, tựa như một vị Phật môn Hộ Pháp Kim Cương.

“Khí cơ chưa biến hóa, nhưng lực lượng thân thể tăng vọt, ta bây giờ, cho dù không có Trấn Quốc Kiếm, cũng có thể đơn đấu đánh thắng Độ Nan hoặc Độ Phàm Kim Cương...

“Ta bây giờ, tương đương với kết hợp thể một vị tam phẩm võ phu cùng tam phẩm Kim Cương.”

Cảm thụ được bản thân biến hóa, Hứa Thất An vui sướng phát hiện, Kim Cương Thần Công rốt cuộc đuổi kịp bước chân, bước vào lĩnh vực tam phẩm Kim Cương.

Có được thể phách tam phẩm Kim Cương, cùng với năng lực tự lành của tam phẩm võ phu.

Ở trong lĩnh vực tam phẩm này, hắn tuyệt đối là người đứng hàng ngũ đầu, nếu là có thể phá giải Phong Ma Đinh khôi phục tu vi, như vậy, ở cảnh giới này làm được vô địch cũng không phải không có khả năng.

“Thu thập hai đạo long khí của Võ Lâm minh, đạt được vị cách Kim Cương, lãi to rồi...

“Ta nhớ Triệu Thủ từng nói, vượt cấp triệu hồi anh linh, phải trả giá thật lớn, thậm chí là sinh mệnh. Ngụy Công lúc trước triệu hồi anh linh nho thánh, chính là ôm tử chí. Ta lấy thân thể tam phẩm triệu hồi anh linh cao tổ hoàng đế, trừ gánh nặng thật lớn, tựa như không bị cắn trả.

“Chẳng lẽ là bởi ta thân mang quốc vận?”

Chưa nhận được đáp án, Hứa Thất An mang nghi hoặc này ném ra sau đầu, sức chú ý bị vòng tay Tu La Kim Cương đeo ở trên cổ tay hấp dẫn.

Cái vòng tay này có khí tức Thiên Cổ, là một món pháp khí cao cấp có được năng lực “vật đổi sao dời”.

Nó do tơ tằm bện thành, treo răng thú, mảnh đồng, ngọc thạch sắc thái sặc sỡ... các thứ.

Pháp khí Thiên Cổ tộc, vị cách cực cao, rõ ràng dễ thấy, đây là pháp khí Thiên Cổ Lão Nhân đối tác Nam Cương để lại.

“Ta tương lai khẳng định phải đi Nam Cương một chuyến, pháp khí này giữ lại trước, đến lúc đó làm lễ gặp mặt, tặng cho vị Thiên Cổ Bà Bà kia, di vật của người chồng đã mất, bà ấy hẳn là sẽ rất để ý...”

Hứa Thất An lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, mang long khí trong cơ thể hút ra, tiếp theo mang vòng tay cùng thi thể Tu La Kim Cương thu vào trong đó.

Thân thể Kim Cương cũng là tài liệu cực phẩm luyện chế pháp khí, hoặc đan dược, hắn tính đưa cho Tôn Huyền Cơ, làm hồi báo.

“Độ Nan cùng Độ Phàm ngã xuống ở Kiếm Châu, Phật môn hoàn toàn không có tam phẩm nữa, cũng không biết A Lan Đà bên kia sẽ có phản ứng gì. Có thể Bồ Tát cũng xuất hiện, liên thủ giết ta hay không?”

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An nhe răng.

Độ Tình La Hán bị nhốt ở Ti Thiên Giám, hai vị Kim Cương Độ Phàm Độ Nan ngã xuống, tất cả cái này đều là vì hắn.

“Tuy Phật môn và ta vốn có mâu thuẫn, nhưng lần này, chỉ sợ không chết không thôi. Ta ở bước đường cùng, chỉ có thể hoàn toàn đầu nhập vào Cửu Vĩ Thiên Hồ.

“Ài, mạng Độ Nan Độ Phàm, coi như là đầu danh trạng đi.”

...

Thẳng đến lúc Hứa Thất An ngự không rời khỏi, đám người Võ Lâm minh lấy Tào Thanh Dương làm đại biểu mới chậm rãi tìm được cảm giác chân thật, tìm về bản thân.

“Kết thúc rồi sao, sẽ không lại có địch nhân nữa chứ?”

“Phật môn còn có thể có Bồ Tát giáng xuống sao? Vu Thần giáo hội có thể còn có nhất phẩm cao thủ chưa tới hay không?”

“Hứa Ngân la đi đâu rồi, chẳng lẽ còn có địch mạnh phải đối phó?”

Trong đám người, không ngừng có người đưa ra nghi ngờ, hoài nghi chiến đấu còn chưa chấm dứt, hai bên còn có con bài chưa lật chưa ra.

Từ khi tiểu hòa thượng tứ phẩm Phật môn đánh bất ngờ, đến hỗn chiến giữa tứ phẩm, lại đến tám người mặc áo choàng giao thủ với Tào minh chủ, sau đó Kim Cương từ trên trời giáng xuống, nhị đệ tử của Giám chính mang Kim Cương “từ chối ngoài cửa”, sau đó Vũ Sư của Vu Thần giáo ra tay, triệu đến sấm sét oanh kích.

Hứa Ngân la ra sân, làm bị thương nặng Vũ Sư của Vu Thần giáo, lão tổ tông phá quan, kim thân mười hai đôi cánh tay buông xuống, người áo trắng ra sân, Hứa Ngân la triệu đến pháp tướng cao tổ hoàng đế...

Cái này giống như “gặp chiêu giải chiêu” không ngừng nghỉ, tạo thành bóng ma tâm lý thật lớn đối với đám người Võ Lâm minh.

Thần tiên đánh nhau, làm bọn họ đám phàm nhân này như giẫm trên miếng băng mỏng.

Rầm... Lão thất phu giáng xuống đỉnh núi phía nam, nhìn lướt qua mọi người, tiếp đó nhìn về phía Tào Thanh Dương, nói:

“Giải quyết hậu quả đi.”

Đến tận đây, đám người Tào Thanh Dương mới xác nhận, chiến đấu đã kết thúc.

Mọi người đều như trút được gánh nặng.

“Vâng, lão tổ tông!”

Tào Thanh Dương mịt mờ đánh giá lão thất phu vài lần, dẫn một đám thủ hạ rời khỏi.

“Lão tổ tông, Hứa Ngân la đi đâu rồi?”

Tiêu Nguyệt Nô chưa đi, uyển chuyển thi lễ.

Mọi người nhất thời nhìn về phía lão tổ tông.

“Không cần lo cho hắn.”

Lão thất phu khoát tay.

Đám người Võ Lâm minh lúc này mới an tâm.
Bình Luận (0)
Comment