“Nhưng nó lựa chọn ở lại bên người ta.” Hứa Thất An cười tủm tỉm lặp lại một lần.
“Đúng, đúng vậy...” Hồn Thiên Thần Kính yếu ớt nói.
Sau đó lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Nhưng công chúa điện hạ yên tâm, tâm của lão thần là ở chỗ ngươi, ta là ở lại bên người họ Hứa làm nằm vùng.”
“Bốp!”
Cửu Vĩ Hồ dùng sức úp ngược Hồn Thiên Thần Kính, cái trán trơn bóng gân xanh giật giật, nàng lạnh như băng liếc Hứa Thất An một cái, hào quang mắt trái chậm rãi tiêu tán.
Dạ Cơ khôi phục khống chế đối với thân thể, thật cẩn thận nói:
“Nương nương tức giận rồi, mấy trăm năm qua, ta chưa bao giờ thấy nàng tức giận.”
Tình cảm chủ tớ ở trước mặt ‘sướng’, không đáng một đồng... Hứa Thất An hắc một tiếng, đối với kết cục như vậy cũng không bất ngờ chút nào.
Hồn Thiên Thần Kính linh trí không trọn vẹn, tiếp tục long khí ôn dưỡng, bồi đắp bản thân.
Đây là nhu cầu cơ bản nhất của một sinh linh.
“Còn không mau mang bổn tọa thu hồi, phi, toàn tìm phiền toái cho ta.”
Hồn Thiên Thần Kính giận chó đánh mèo Hứa Thất An, bay lên muốn đánh mặt hắn.
Hứa Thất An nâng tay bắt lấy nó, nói:
“Quay đầu có chuyện cần ngươi đi làm, có thể thời gian sẽ lâu một chút, phiền toái sẽ nhiều một chút.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nó lập tức từ chối.
“Chờ ngươi tu bổ xong linh trí, ta bảo Giám Chính thay ngươi bổ hoàn nửa thân thể thiếu mất.” Hứa Thất An nói.
Bù tương đương với thân thể, mà không phải khí linh, một điểm này, Giám Chính xuất thân chuyên gia luyện khí khẳng định có thể làm được.
“Hứa Ngân la có việc cứ phân phó.”
Hồn Thiên Thần Kính thành khẩn nói.
Sự tình bước đầu xong xuôi, Hứa Thất An liếm liếm môi, cười nói:
“Nên làm chính sự rồi.”
Từng có vô số lần “trao đổi”, Phù Hương lập tức hiểu ý tứ của hắn, khuôn mặt ửng đỏ.
...
Biên giới Vân Châu, sáu vạn đại quân mặc giáp cầm binh khí tập kết.
Bọn họ ngay ngắn có trật tự tạo thành sáu khối trận vuông, một vạn người một trận vuông, mỗi một cái đều có một ngàn trọng kỵ, một ngàn hỏa thương thủ, hai ngàn khinh kị binh, năm ngàn bộ binh, năm trăm Hỏa Pháo doanh, năm trăm Thần Nỗ doanh.
Mà ở phía sau sáu vạn đại quân, còn có ba vạn lưu dân tạo thành dân binh.
Ở lúc viện binh Đại Phụng còn chưa chạy tới, phản quân Vân Châu đã tập kết xong, chuẩn bị bắc tiến đi đánh Thanh Châu.
Chi quân đội quy mô khổng lồ này dừng ở biên giới Vân Châu cùng Thanh Châu, bên đường cái phía trước dựng một tấm bia, bên trên có khắc hai chữ “Thanh Châu”.
Cơ Huyền kẹp bụng ngựa, từ trong hàng ngũ lao ra, trong tiếng vó ngựa “Đát đát”, hắn tới phía trước trận vuông trung ương, nghiêng đầu, nhìn chủ soái ngồi chễm chệ dưới soái kỳ, trên lưng ngựa, cười nói:
“Thích soái, ngươi cảm thấy chúng ta sáu vạn tinh nhuệ, cộng thêm ba vạn dân binh, có đủ Giám Chính giết hay không?”
Thích Quảng Bá chủ soái phản quân Vân Châu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thản nhiên nói:
“Kẻ địch của chúng ta, trước nay đều không phải Giám Chính.”
Hắn ngũ quan tuấn tú, mi tâm có dấu ấn chữ “Xuyên” thật sâu, ánh mắt
Cơ Huyền cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói:
“Tiên sinh tiềm long tại uyên (rồng ẩn đáy vực) mười lăm năm, đầy bụng kinh luân không hiện, như áo gấm đi đêm, tay áo giấu vàng. Nhưng, không lâu nữa, toàn bộ Trung Nguyên thậm chí cửu châu, đều sẽ biết được đại danh ngài.”
Thích Quảng Bá là lão sư vỡ lòng của Cơ Huyền, người này ở Cửu Châu không tiếng tăm gì, lại có được tài hoa kinh thiên vĩ địa.
Thích Quảng Bá xuất thân đại tộc hiển hách Vân Châu, tuổi nhỏ tập võ, thiên tư tuyệt hảo, đến mười bảy tuổi tu đến Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, không biết vì sao, đột nhiên thất vọng đến cực điểm đánh giá võ đạo:
Thô bỉ!
Liền bỏ võ đọc sách, hai mươi ba tuổi thi đỗ công danh cử nhân, lại lắc đầu, đánh giá đọc sách:
Không phải thứ ta thích!
Sau đó là tận tình hưởng lạc dài đến bảy năm, sống phóng túng, lầu xanh tìm say, việc con người làm hắn từng, việc con người không làm, hắn cũng từng làm.
Người nhà cũng không nhìn nổi nữa, muốn mài tính cách một chút, để hắn làm người cho tốt, liền đưa hắn vào quân đội.
Ai ngờ Thích Quảng Bá ngày đầu tiên tòng quân, đã yêu kiếp sống quân ngũ, đánh giá là hai chữ:
Thú vị!
Sau đó ở trong mấy lần diệt phỉ liên tục lập chiến công, được Vân Châu đô chỉ huy sứ ti đề bạt, trong một năm liên tục thăng hai cấp.
Hứa Bình Phong lúc đó, vừa hoàn thành một cái mục tiêu nhỏ trong cuộc đời —— đánh cắp quốc vận Đại Phụng!
Tiến hành mục tiêu nhỏ thứ hai, đào móc nhân tài, bồi dưỡng thân tín.
Hắn rất nhanh đã được Hứa Bình Phong chú ý tới, Hứa Bình Phong tìm tới cửa, chưa lập tức biểu đạt ý mời chào, mà là cùng hắn làm một lần thôi diễn sa bàn.
Thôi diễn chính là chiến dịch Sơn Hải quan năm năm trước chấn động Cửu Châu, chắc chắn lưu lại một nét bút đậm màu mực ở trong lịch sử.
Hứa Bình Phong chỉ huy hai thế lực lớn Đại Phụng cùng Phật quốc, Thích Quảng Bá thì dẫn dắt Vu Thần giáo, nam bắc Yêu tộc, man tộc phương Bắc cùng với Cổ tộc.
Lần đầu tiên, Thích Quảng Bá chỉ kiên trì nửa canh giờ, đã bị ép đến hoàn cảnh chết chóc hết đạn cạn lương.
Hai người hẹn nửa tháng sau tái chiến.
Lần thứ hai, Thích Quảng Bá kiên trì hai canh giờ.
Hai người lại ước định ba tháng sau tái chiến.
Một năm sau, Thích Quảng Bá vẫn kiên trì đến đại quyết chiến trong chiến dịch Sơn Hải quan, cuối cùng chiến bại, hắn chưa thể đánh bại Hứa Bình Phong.
Hứa Bình Phong lúc này mới nói:
“Người thắng ngươi không phải ta, mà là Ngụy Uyên.
“Theo ta đi thành Tiềm Long, trong hai mươi năm, ta cho ngươi cùng hắn đánh cờ sa trường.”
Thích Quảng Bá không chút do dự gia nhập thành Tiềm Long, bắt đầu dốc lòng tu hành dài đến mười lăm năm.
Hắn hầu như một tay xây dựng quân đội thành Tiềm Long hôm nay, phát minh mười mấy loại chiến thuật, ở dưới hắn cách tân, quân đội thành Tiềm Long quét sạch bệnh trầm kha, biến thành một mũi quân đội hổ lang thật sự.
Thích Quảng Bá ghì cương ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía bắc, lẩm bẩm:
“Quốc sư gạt ta.”
Ngụy Uyên đã chết, quyền lực thống soái ba quân này cho dù cho hắn, lại có tác dụng gì?
“Tiên sinh lời ấy ý gì?”
Cơ Huyền cũng không biết ước định của Thích Quảng Bá cùng Hứa Bình Phong năm đó.
Thích Quảng Bá khẽ lắc đầu, liếc đệ tử, nói:
“Tử Tố hôm nay đã là Siêu Phàm cảnh, Cửu Châu to lớn, Siêu Phàm tuổi như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nay khởi sự, làm sao không phải thời điểm ngươi nổi danh lập vạn.”
“Vậy tiên sinh cảm thấy, ta so sánh với Hứa Ninh Yến, như thế nào?” Cơ Huyền trầm giọng hỏi.
Thích Quảng Bá thản nhiên nói: “Cần cù bù lại.”
Cơ Huyền bị nghẹn một phen, cười khổ nói: “Tiên sinh thật sự là khoái nhân khoái ngữ, không để mặt chút nào.”
Thích Quảng Bá hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta so với Ngụy Uyên, như thế nào?”
Cơ Huyền chưa trả lời.