Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1539

Bọn họ vẫn là muốn bảo vệ Hứa Thất An một mạng.

Thủ lĩnh Cổ tộc dốc toàn bộ lực lượng, cho dù Long Đồ không nhúng tay, số lượng cao thủ bực này cũng không phải Hứa Thất An có thể ứng phó.

Hắn tuy đã giết Kim Cương, nhưng cho dù La Hán, cũng không dám một mình một ngựa đánh đến Cổ tộc.

Mà Hứa Thất An nếu chết ở chỗ này, Hứa Linh m con bé này tương lai khẳng định sinh ra oán hận.

Vành tai Tâm Cổ sư Thuần Yên khẽ động, lắng nghe một lát, thấp giọng nói:

“Hắn không ở Lực Cổ bộ, không lâu trước đó, theo các trưởng lão Lực Cổ bộ rời khỏi, chưa quay về.”

Nàng câu thông chuột bọ rắn rết, chim chóc chung quanh Lực Cổ bộ, từ chỗ chúng nó tìm hiểu được tình báo.

Đáng để nhắc tới, động vật phụ cận Lực Cổ bộ cực kỳ thưa thớt.

Rắn rết chuột bọ các thứ, chủ yếu là bản lãnh ẩn thân không tệ, mới chưa bị man tử Lực Cổ bộ đuổi tận giết tuyệt.

“Đi đâu rồi!”

Vưu Thi trầm giọng hỏi.

“Không biết.” Thuần Yên lắc đầu.

Lúc này, mắt hạnh linh động của nàng chợt sáng ngời, nghiêng đầu nhìn về phía cuối đồng bằng:

“Hắn đã trở lại.”

Không có bất cứ sự do dự nào cả, Ám Cổ thủ lĩnh nổi lên một mảng bóng ma, bao trùm mấy vị thủ lĩnh, mang theo bọn họ biến mất ở dưới bóng cây.

Đám người đại trưởng lão sắc mặt biến đổi hẳn, dõi mắt trông về phía xa, thấy người trẻ tuổi mặc áo bào xanh, đứng ở cuối đồng bằng, không nhúc nhích, như đang chờ đợi.

“Hỏng rồi, hắn sao lại trở về ở lúc này.”

Đại trưởng lão phẫn nộ chửi má nó.

Long Đồ hơi khom đầu gối, mặt đất “Ầm” trầm xuống, hắn như một viên đạn pháo loại siêu lớn bắn đi, lại giống như một cây lao thẳng tắp, cắm thẳng trời xanh.

Mấy vị trưởng lão Cổ tộc đồng thời gấp đầu gối, mang mình “bắn” ra ngoài.

“Bọn họ đang nói cái gì?”

Mộ Nam Chi giữ chặt Lệ Na bởi vì cúi người buông bát cơm, cho nên chậm một nhịp.

“Bọn họ muốn đi giết Hứa Thất An.” Vẻ mặt Lệ Na nghiêm túc:

“Thủ lĩnh các bộ tộc rất lợi hại, đều là Siêu Phàm cảnh.”

Nàng nói xong, gạt ra Mộ Nam Chi ở bên kéo, nhúc nhích đầu gối, bay vút ra ngoài.

Đều là Siêu Phàm cảnh... Mộ Nam Chi mắt thấy, trong lòng quýnh lên, con ngươi chuyển động rất nhanh ở trong hốc mắt, nhìn Bạch Cơ trong lòng, hơi động tâm, cuống lên nói:

“Bạch Cơ, thiên phú của ngươi là cái gì?”

Bạch Cơ ngẩng đầu, mắt đen lúng liếng lóe ra sự ngây thơ:

“Là tốc độ!”

Mắt Mộ Nam Chi sáng lên, mang hồ ly con to bằng hai bàn tay đặt ở trên mặt đất, cưỡi lên trên người nó, nói:

“Mau, đi mau.”

Bạch Cơ bị mông trái đào đè cho ngây dại.

“Nhanh lên!”

Mộ Nam Chi để ý an nguy của Hứa Thất An, quát lên.

Nước mắt chứa đầy hốc mắt lại nuốt trở về, con cáo trắng nhỏ nức nở một phen, nghiến chặt răng, miễn cưỡng chống đỡ tứ chi lên, trong đôi mắt như cúc áo đen dấy lên ánh sáng màu đỏ, bùng nổ tiềm năng, mang theo Mộ Nam Chi hóa thành bóng trắng, biến mất không thấy nữa.

Hiện trường chỉ còn một mình Hứa Linh m, nó nhìn trái nhìn phải, từ ven đường nhặt lên một cây côn gỗ, lông mày thưa thớt dựng lên, khí thế hùng hổ chạy đi.

Nó đi đánh nhau giúp đại ca.

...

Cuối đồng bằng, Hứa Thất An nhìn cao thủ Lực Cổ bộ tựa như những viên đạn pháo bắn tới, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía cái bóng của mình.

Cái bóng vặn vẹo bành trướng, mấy bóng người chui ra, đồng thời, Hứa Thất An mất đi thính giác, thị giác, khứu giác... Ngũ cảm lục thức đều bị che kín.

Hắn không chút hoang mang hướng phía bên phải lộn một cái, lộn ra mười mấy trượng, kéo giãn khoảng cách với kẻ địch áp sát tới.

Ầm ầm ầm...

Tiếng vang lớn của vật nặng đập xuống liên tiếp vang lên, Long Đồ mang theo cao thủ Lực Cổ bộ chạy tới, cắm vào giữa hai bên.

“Long Đồ!”

Thủ lĩnh Thi Cốt bộ, Vưu Thi giọng nói xen lẫn tức giận:

“Ngươi thật muốn cản chúng ta? Ngươi từng nghĩ hậu quả vi phạm ý chí Cổ tộc không, niệm ở đều là Cổ tộc, chúng ta năm lần bảy lượt nhường nhịn, đừng có không biết điều.”

Thuần Yên mắt thấy Long Đồ đôi mắt sắc bén, muốn phát lời hung hăng, thở dài, vượt ở trước khi Long Đồ mang mâu thuẫn trở nên gay gắt, khuyên nhủ:

“Long Đồ, Cổ tộc đã quyết định xuất binh, như vậy Hứa Thất An là họa lớn trong lòng. Không trừ hắn, tương lai các bộ tộc không biết phải chết bao nhiêu người.

“Rốt cuộc là Cổ tộc quan trọng, hay là một người bạn quan trọng?”

Một câu khiến Long Đồ nhăn mặt nhíu mày.

Thuần Yên không tiếp tục khuyên bảo, mà là nhìn về phía Thiên Cổ Bà Bà đầu đầy tóc bạc: “Bà bà, ngài nói đi?”

Long Đồ cùng sáu vị trưởng lão, cũng không khỏi nhìn về phía Thiên Cổ Bà Bà.

Thiên Cổ bộ chế định hoàng lịch, quan trắc tinh tượng, các bộ tộc trồng trọt đều phải dựa vào Thiên Cổ bộ, mà năng lực móc nối với ăn, thường thường được tôn sùng.

Lại thêm Thiên Cổ bộ có thể thăm dò tương lai, đưa ra chỉ dẫn chính xác, sáu bộ tộc Cổ tộc tuy nói không đến mức lấy Thiên Cổ làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng Thiên Cổ uy vọng rất cao, lời Thiên Cổ Bà Bà nói, sáu bộ tộc đều nguyện ý nghe.

Ở lúc mọi người nhìn bà, Thiên Cổ Bà Bà ngược lại nhìn về phía Hứa Thất An, cười nói:

“Long Đồ, vì sao không hỏi xem ý của chính hắn?”

Không đợi Long Đồ đáp lại, đại trưởng lão không vui nói:

“Hắn nói không đánh, các ngươi sẽ bỏ qua hắn? Bà bà cần gì ở nơi này nói mát.”

Long Đồ hơi trầm mặc, quay đầu nhìn phía Hứa Thất An:

“Ta từng hứa hẹn, không nhúng tay chiến đấu giữa bọn họ cùng ngươi, đây là giúp đỡ lớn nhất ta có thể cho ngươi. Thân là võ phu, ngươi chết ở chỗ này là số mạng của ngươi.

“Ngươi nếu có thể giết sạch bọn họ, ta cũng sẽ không ngăn trở, đây cũng ta hứa hẹn đối với ngươi.”

Lực Cổ bộ rất thích tranh đấu tàn nhẫn, có mâu thuẫn liền đánh một trận, phong tục là như thế.

Đại trưởng lão nghe vậy, bất đắc dĩ hừ một tiếng, nói:

“Đừng tới gần người con bé kia, khi chiến đấu đừng hít thở, chú ý cái bóng dưới chân... Thật sự đánh không lại, chạy là được.”

Đây là cực hạn hắn có thể làm được, nửa câu đầu là đang nhắc nhở hắn chi tiết phải chú ý trong chiến đấu, nửa câu sau thật ra mới là trọng điểm.

Chạy!

Một vị tam phẩm võ phu trạng thái hoàn hảo, một lòng muốn chạy trốn, muốn ngăn cản rất khó khăn. Nhưng một khi lâm vào khổ chiến, còn muốn chạy, lấy thủ đoạn Cổ tộc, cơ bản chạy không thoát.

Đào tẩu đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như vậy, kết minh của Cổ tộc cùng Vân Châu là đạt thành, Đại Phụng chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ... Hứa Thất An chậm rãi đảo qua mọi người, ý niệm trong đầu lóe lên.

Hắn lần này trở về, là vì phá Cổ tộc cùng nghịch đảng Vân Châu kết minh.

Trong lòng có một kế hoạch đại khái.

“Xùy ~ “

Ngón tay Hứa Thất An ấn lên mi tâm, sau đầu cháy lên vòng lửa, phát ra nhiệt độ cao mãnh liệt, làn da nhanh chóng chuyển thành màu vàng đậm.

Trong chớp mắt, một Kim Cương thần thể chí cương chí dương, khí thế mênh mông xuất hiện ở trước mắt đám người Cổ tộc.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra cười lạnh kiệt ngạo lại khinh thường:

“Lĩnh giáo cao chiêu của các vị!”
Bình Luận (0)
Comment