Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1543

Vòng lửa sau đầu hắn chí cương chí dương, chuyên khắc tà vật quỷ mị, đạo môn tứ phẩm m Thần bị lửa đốt tới, cũng phải trọng thương.

Hành thi cũng tính vào hàng ngũ tà vật.

Hứa Thất An quạt cánh tay về, cơ bắp khoa trương căng lên rách tay áo, đầu hành thi phía sau nháy mắt nổ tung, mảnh xương cùng óc xám trắng văng khắp nơi.

“Lực Cổ?”

Vưu Thi phẫn nộ rít gào một tiếng, có chút trở tay không kịp, hắn thao túng hành thi tam phẩm kia bò lên, ý đồ áp chế kẻ địch.

Hứa Thất An vươn tay, vừa vặn bóp cổ tam phẩm hành thi, thoạt nhìn giống như là chính gã chủ động lao lên.

Vòng lửa sau đầu “Ầm” nổ tung, thân thể màu vàng đậm bành trướng một vòng, giống như người khổng lồ cơ bắp dị dạng, đồng thời khí cơ trong cơ thể như triều dâng theo cánh tay trào đi.

Dưới quái lực cộng thêm khí cơ đả kích, cổ của Vưu Thi rắc một tiếng, ngay sau đó liền bị đánh bay ra ngoài.

Hứa Thất An chưa truy kích, chạy xen kẽ ở giữa hành thi, bởi vì không có quán tính, dáng người hắn linh hoạt nhẹ nhàng, tựa như đang nhảy điệu Tăng-gô, hoặc trượt băng.

Bốn hành thi còn lại không chút bất ngờ ngã xuống, có cái đầu bị hái mất, có cái nửa người bị đánh nổ, có cái mất đi hai chân...

Mà lúc này, tam phẩm hành thi kia của Vưu Thi, sau khi bay ra một khoảng cách, mới vừa vặn rơi xuống đất.

Hai đầu gối Hứa Thất An hơi trầm xuống, mặt đất “Ầm” sụp đổ, hắn hóa thân một bóng đen, bổ ngã tam phẩm hành thi vừa đứng vững.

Cưỡi ngồi ở trên thân tam phẩm hành thi, hai cánh tay Hứa Thất An cơ bắp bành trướng, gân xanh nổi lên, hoàn toàn dị dạng.

Phành!

Nắm tay phải hắn hung hăng đánh vào má tam phẩm hành thi, đánh cho mặt gã văng mạnh sang phải, răng bắn tung tóe.

Phành!

Nắm tay trái sau đó bù vào, đánh cho mặt của hành thi lại bật sang trái.

Phành phành phành!

Hắn làm nhiều việc cùng lúc, tận tình phát tiết bạo lực, đánh mặt thân thể tam phẩm võ phu này be bét máu thịt.

Ngoài sân, Loan Ngọc, Thuần Yên, Bạt Kỷ mấy vị thủ lĩnh, cùng với đám người Long Đồ nơi xa thấy một màn như vậy, hơi thất thần.

“Lực Cổ...” Loan Ngọc chợt nhìn về phía Long Đồ cùng các trưởng lão, cất cao giọng:

“Lực Cổ!

“Long Đồ, Lực Cổ tộc các ngươi thế mà mang bí thuật Siêu Phàm cảnh truyền thụ cho người ngoại tộc!”

Mấy vị trưởng lão trợn mắt cứng lưỡi, Long Đồ ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó, bọn họ đồng loạt nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén trừng lên nhìn Lệ Na.

“Không, không phải ta...”

Lệ Na bị từng ánh mắt sắc bén ép liên tục lui về phía sau, dùng sức khua hai tay, kêu oan cho mình.

Long Đồ ánh mắt sắc bén, sáng quắc nhìn chằm chằm con gái, bỗng nhiên sửng sốt, lắc đầu nói:

“Không đúng, bản thân Lệ Na cũng chưa nắm giữ bí thuật Siêu Phàm cảnh.”

Sáu vị trưởng lão cũng phản ứng lại, vừa rồi tức váng đầu, thế mà lại quên một chi tiết này.

Tiếp theo, đại trưởng lão tựa như nhớ tới cái gì, vỗ đầu, kêu lên:

“Thì ra là hắn!”

Nhìn thấy Long Đồ cùng mấy vị trưởng lão còn lại nhìn qua, đại trưởng lão giải thích:

“Hôm nay mang Linh m đi Cực Uyên thăng cấp, phát hiện Cổ Thần chi lực bên ngoài trở nên dị thường loãng, ta cùng lão Tam lão Tứ xâm nhập xem xét tình huống, phát hiện trong rừng rậm nơi nào đó Cổ Thần chi lực loãng tương tự.

“Lúc ấy cho rằng có cổ thú cường đại xuất thế...”

Nói tới đây, đại trưởng lão bỗng nghẹn lời, bởi vì nhớ mãi thịt còn tươi mới vội vàng mang về nhà nấu, bọn họ xem nhẹ chuyện quan trọng nghi là cổ thú xuất thế này.

Tam trưởng lão buồn bực nói:

“Hắn từ khi nào tu hành Lực Cổ? Như thế nào tu đến tiếp cận Siêu Phàm cảnh? Là ai dạy hắn bí thuật tu hành?”

Chuỗi ba câu hỏi, hỏi các trưởng lão trong lòng vị chua cuồn cuộn, hâm mộ ghen tị đến cực điểm.

Ngay cả Long Đồ, cũng nhịn không được nói:

“Cuồng Bạo... Cách Siêu Phàm chỉ kém một tia.”

Ở đây chỉ có đại trưởng lão có thể thi triển Cuồng Bạo ngắn ngủi, nhưng thời gian có tác dụng rất ngắn.

Đại trưởng lão lẩm bẩm: “Hắn tu bao lâu chứ, tu hành bao lâu đạt tới cảnh giới này, sẽ không giống với Linh m chứ?”

Sẽ không giống với Linh m chứ... Bao gồm tộc trưởng Long Đồ ở trong, mọi người nhìn về phía đại trưởng lão, tựa như nhìn kẻ điên.

...

“Giống với tình báo đề cập, hắn thật sự biết cổ thuật. Nhưng lại không giống, lúc ở Ung Châu, khi hắn cùng Cơ Huyền công tử Nguyên Sương tiểu thư giao thủ, cổ thuật thường thường, thậm chí không bằng tứ phẩm...”

Cát Văn Tuyên cầm kính viễn vọng một ống thấy một màn như vậy, lông mày tuấn tú nhíu chặt.

Hắn trong lúc nhất thời thế mà không phân rõ Hứa Thất An ở Ung Châu cố ý che giấu tu vi, hay là gần đây mới có đột phá.

Nếu là thứ trước, nói rõ kẻ này tâm cơ thâm trầm, làm cho người ta sợ hãi.

Nếu là thứ sau, nói lên kẻ này tu vi tiến triển cực nhanh, làm người ta không rét mà run.

“Nếu tình báo lúc ở Ung Châu không có sai lầm, vậy hắn tiến bộ cũng quá nhanh rồi, nếu như vậy, tình báo liền trở nên không có ý nghĩa.”

Lông mày Cát Văn Tuyên suýt nữa nhăn thành chữ “Xuyên”.

Một cái cạm bẫy hoàn mỹ, một cái kế hoạch thích đáng, cần tình báo chuẩn xác chống đỡ.

Giống Hứa Thất An, căn bản không thể tính toán cho lâu dài.

Bởi vì có thể quá hạn bất cứ lúc nào.

“Thân mang quốc vận, thật sự có thể đáng sợ như thế?”

Cát Văn Tuyên là thuật võ song tu, ngũ phẩm võ phu, lục phẩm thuật sĩ, sở dĩ kẹt ở lục phẩm, là vì tạm thời không có lòng tin vượt qua vận rủi “Dự Ngôn sư” phải chịu tải.

Làm thuật sĩ, hắn đối với khí vận cũng không xa lạ, tuy nói người đại khí vận thêm vào người, phúc duyên thâm hậu, nhưng đến Siêu Phàm cảnh, tác dụng khí vận thêm thân sẽ vô hạn suy yếu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cường giả tam phẩm trở lên có tư cách khinh thường để ý đối với hoàng đế Trung Nguyên.

Với nhất phẩm, nhị phẩm, hoặc tam phẩm cường giả mà nói, giết hoàng đế Trung Nguyên sẽ bị khí vận cắn trả, kết quả cắn trả.

Không muốn trêu chọc hoàng đế, chỉ là ta kiêng kị khí vận cắn trả mà thôi.

Ở trong mắt Cát Văn Tuyên, đây là một loại cân bằng.

Bằng không, kẻ khí vận thêm thân chẳng phải là có thể hoành hành không kiêng kỵ?

Nhưng Hứa Thất An tình huống này hắn đã có chút xem không hiểu.

“Là quốc vận và khí vận có sự khác nhau, hay là có nguyên nhân khác...

“Hệ thống thuật sĩ tồn tại chỉ có sáu trăm năm, mà trước đó, chưa bao giờ có bất cứ hệ thống nào cùng khí vận chung một nhịp thở như thế. Trong sáu trăm năm, Giám Chính đời đầu cùng Giám Chính đương đại cũng chưa từng luyện hóa quốc vận, cất vào trong cơ thể người nào đó.

“Lão sư là kẻ đầu tiên thử làm như vậy, ở dưới tình huống không có tiền lệ, có lẽ ngay cả hắn cũng không biết quốc vận thêm thân ý nghĩa cái gì? Lão sư ý tưởng này là kết quả tự mình trầm ngâm suy nghĩ, hay là bị ai dẫn dắt?”

Cát Văn Tuyên ý niệm lóe lên, suy nghĩ đang phát tán, xuyên thấu qua kính viễn vọng một ống quan sát chiến đấu, tinh thần hắn rung lên.

Thế cục trên sân lại xảy ra biến hóa.
Bình Luận (0)
Comment