Cát Văn Tuyên am hiểu là bài binh bố trận, bản thân hắn chỉ là ngũ phẩm Hóa Kình, lục phẩm luyện kim thuật sư, vốn không thể xâm nhập đến bên trong rừng rậm nguyên thủy.
Nhưng chớ quên, hệ thống thuật sĩ cửu phẩm gọi là “Y Giả”, y và độc là chẳng phân biệt, hắn trước đó dùng viên thuốc giải độc, cái này có thể khiến hắn không sợ chướng khí.
Sau đó ở trên người bôi thuốc bột đuổi độc trùng.
Vậy mới có thể từ khu vực Độc Cổ chi lực bao phủ xâm nhập Cực Uyên.
Đổi thành khu vực khác, hắn còn chưa tới gần Cực Uyên đã bị cổ trùng cổ thú bên trong giết chết.
Dần dần, cây cối chung quanh bắt đầu giảm bớt, mặt đất lộ ra từng mảng lớn bùn đất màu đen, như những đốm đen.
Nhưng Cát Văn Tuyên xuyên qua cánh rừng rậm này, trước mắt xuất hiện một khe nứt lớn, độ rộng khe nứt khó có thể nhắm chừng, Cát Văn Tuyên dõi mắt trông về phía xa, nhìn không thấy bờ bên kia của khe nứt.
Bên mép khe nứt cũng không dốc đứng, là dốc thoải không ngừng đi xuống.
“Thực vật bắt đầu biến thành dị dạng rồi...”
Cát Văn Tuyên đứng ở bên mép khe nứt, hướng xuống quan sát, thấy sườn dốc bên trái phía dưới mọc một bụi cây, lá bụi cây như là những cái tay trẻ con, trong bụi cây nở ra, giống như khuôn mặt tươi cười của trẻ con.
Rừng rậm nguyên thủy ngoài khe nứt, tuy cũng là thực vật biến dị, nhưng vẻ ngoài không dị dạng như vậy.
Cát Văn Tuyên tháo xuống túi gấm treo bên hông, vừa cảnh giác chung quanh, vừa lấy ra từng món pháp khí.
Miếng hộ tâm đúc bằng đồng thau treo ở ngực, ánh sáng yếu ớt màu vàng bành trướng, lộ ra cảm giác dày nặng, đây là cực phẩm pháp khí dùng để phòng thân.
Tiếp theo nuốt dùng đan dược trừ độc, bôi thuốc bột khiến độc trùng chán ghét, sau đó, hắn ngậm một phiến lá bạch ngọc tạo hình thành, đầu lưỡi nổi lên vị cay độc, khiến tinh thần hắn trở nên phấn khởi, dùng để phòng bị Tâm Cổ thao túng đối với nguyên thần.
Món pháp khí thứ ba là một cây phướn đen như mực, nó tản ra mùi xác thối làm người ta buồn nôn, cán là đúc từ xương trắng, chất liệu tấm phướn là da người, đen sì là vì ngâm ở trong máu tươi thời gian quá dài.
Phướn này tên là Tụ m Phiên, có năng lực chiêu linh dưỡng quỷ khống thi.
“Đúng rồi, còn phải phòng bị Tình Cổ.”
Cát Văn Tuyên cuối cùng lấy ra một bộ kim bạc, đầu ngón tay kẹp lấy, chuẩn xác đâm vào mấy chỗ huyệt vị bụng, eo, sau lưng…
Mục đích châm kim, không phải che chắn tình độc, mà là chặn công năng bộ phận nào đó, để hắn ở lúc trúng độc hoàn toàn không nhấc lên nổi “hứng thú”, xem như một loại tự thiến tạm thời.
Tác dụng phụ là, trong nửa năm tương lai, hắn có thể sẽ không có bất cứ hứng thú gì.
Chỉ cần đủ ác với mình, thì không ai có thể đánh bại ngươi.
Những pháp khí này tất cả đều là lão sư tặng cho, mỗi một món đều giá trị xa xỉ, cấp bậc cực cao.
Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Cát Văn Tuyên dọc theo dốc thoải, hướng tới bên trong Cực Uyên xâm nhập.
Đi xuống nửa khắc đồng hồ, tiếng xé gió thê lương vang lên, Cát Văn Tuyên một tay chống đất lộn nhào một cú thật đẹp, tránh được bên cạnh tập kích.
Sau khi đứng vững, nhìn lại, kẻ tập kích là một con rắn nhỏ vảy đen, nó chỉ dài một thước, cái trán mọc hai cái sừng nhỏ, con ngươi dựng thẳng màu vàng sẫm tràn ngập thô bạo.
Sau khi một đòn trượt, con rắn nhỏ bắn lên lần nữa, mang mình hóa thành một mũi tên rít lên, bắn về phía Cát Văn Tuyên.
Cát Văn Tuyên ngũ phẩm Hóa Kình trở tay rút ra một con dao ngắn, mang nó chặt đứt.
“Bịch.”
Con rắn nhỏ cắt thành hai đoạn, ở trên mặt đất điên cuồng vặn vẹo, chỗ mặt cắt sinh trưởng ra vật dinh dính như tơ tằm, giống như muốn cố gắng nối lại.
Lực Cổ, thực lực bình thường... Cát Văn Tuyên bình tĩnh nhìn con rắn nhỏ giãy dụa một lát, hoàn toàn chết đi.
Lúc này, tiếng xé gió dày đặc gào thét mà đến, hai bên trái phải, phía dưới dốc thoải, phóng tới mưa tên rậm rạp.
Ong ong ong... Mưa tên đánh vào trên màn ánh sáng miếng hộ tâm dựng lên, kích lên vầng sáng dạng gợn sóng.
Cát Văn Tuyên đội mưa tên, vùi đầu chạy trốn, mang đàn rắn bỏ lại ở sau người.
Chỉ vừa rồi một đợt “mưa tên” đó, không có miếng hộ tâm bảo hộ, hắn nhắm chừng đủ sặc, cho dù có thể bằng vào Đồng Bì Thiết Cốt trốn ra, cũng phải bị thương chút.
Mà lúc này mới vừa mới tiến vào Cực Uyên.
Đáng tiếc trong Cực Uyên không thể thi triển Vọng Khí Thuật, không thể sớm tránh né nguy hiểm phía trước. Ở Cực Uyên thi triển Vọng Khí Thuật, tất nhiên sẽ nhìn thấy khí số Cổ Thần, đánh giá khí số siêu phẩm, sẽ làm ta nháy mắt hồn phi phách tán... Cát Văn Tuyên càng thêm cẩn thận, bảo trì tốc độ không nhanh không chậm đi xuống.
Lại hướng bên dưới mò mẫm thời gian một chén trà nhỏ, trên đường tránh được rất nhiều độc trùng mãnh thú công kích, ánh sáng chung quanh dần dần tối đi.
Đột nhiên, Cát Văn Tuyên ngửi được một khí tức ngọt ngào, sau đó tim đập nhanh hơn, huyết mạch phun trào, hắn biết mình trúng tình độc rồi.
Nhịp tim cuồng loạn khiến hắn có chút choáng váng, nhưng chỉ vậy mà thôi, tình độc kịch liệt không thể khiến hắn sinh ra bất cứ ý niệm gì, nửa thân dưới vững như Thái Sơn, không chút dao động.
Hắn khoanh tay nhìn chung quanh, thấy Cổ thú hướng mình phóng thích tình độc, đó là một động vật toàn thân lông đen, giống như loài chó
Thấy Cát Văn Tuyên nhìn tới, nó xoay người, mang mông hướng về nhân loại áo trắng, ý đồ dùng “vũ khí bí mật” của mình câu dẫn đối phương.
... Khóe miệng Cát Văn Tuyên co giật một cái, mặt không biểu cảm từ bên cạnh vòng qua, đối với vũ khí bí mật của con “chó đen” này coi như không thấy, không chịu hấp dẫn.
Tiếp tục theo dốc thoải tiến lên, trên đường kế tiếp, hắn gặp Ám Cổ tập kích, Lực Cổ đuổi giết, Tình Cổ câu dẫn, Tâm Cổ thao túng, cũng gặp một đám cái xác không hồn, nhưng đều an toàn thông qua.
Hắn rốt cuộc đi tới một chỗ bằng phẳng.
Nơi này ánh sáng đã cực kỳ tối tăm, như là chạng vạng màn đêm sắp bao phủ.
Vùng bằng phẳng đi tiếp về phía trước, chính là vách núi thật sự, dưới vách núi có Cổ Thần ngủ say.
Nơi này là cuối dốc thoải.
Cát Văn Tuyên nhìn thấy một pho tượng cao lớn, sừng sững ở bên cạnh vách núi.
Hắn mặc trường bào, đầu đội nho quan cao cao, một tay sau lưng, một tay đặt bụng, hơi cúi đầu, nhìn xuống Cực Uyên phía dưới.
Nho Thánh... Trong đầu Cát Văn Tuyên hiện lên cái tên này, vẻ mặt hắn trở nên khiêm tốn mà câu nệ.
“Nho Thánh thật sự phong ấn Cổ Thần.”
Hắn sớm biết việc này, nhưng thật sự nhìn thấy pho tượng Nho Thánh sừng sững ở nơi đây, trong lòng vẫn rung động như cũ.
“Nho Thánh tại thượng, Nhân tộc vãn bối Cát Văn Tuyên có lễ.”
Hắn sửa sang lại mũ áo, hướng tới bức tượng Nho Thánh khom người chắp tay.
“Đắc tội rồi...”