Bịch bịch bịch... Miêu Hữu Phương ở đường trên tường thành liên tiếp bước ra hố sâu, tựa như bò tót phát cuồng, lấy thân thể ngũ phẩm húc về phía tứ phẩm Trác Hạo Nhiên.
Trác Hạo Nhiên cười một tiếng dữ tợn, đao ý bùng nổ, đao quân đội thống nhất nháy mắt đỏ như bàn ủi, mang theo ý chí chém chết tất cả, tạo thế muốn mang gã ngũ phẩm chém ở dưới đao.
Cách đó không xa, Hứa nhị lang ở dưới sự bảo vệ của hai hộ vệ, quanh thân căng lên thanh khí mờ nhạt, một tay để sau lưng, một tay đặt ở bụng, trầm giọng nói:
“Đại trượng phu, nên chết mà không hối hận.
“Đại trượng phu, nên mang lòng nhân nghĩa.”
Ngọc bội Dương Cung đeo bên hông hắn sáng lên, thêm một phần sức cho Hạo Nhiên Chính Khí.
Đồng thời, thị vệ bên trái Hứa nhị lang giương cung cài tên, hướng bầu trời bắ n ra một mũi tên.
Mũi tên buộc pháo hoa, nổ tung ở trời cao.
Hai câu dứt lời, Miêu Hữu Phương như là tiêm thuốc kích thích, khí tức tăng vọt một đoạn, mà trong ánh mắt Trác Hạo Nhiên rõ ràng hoảng hốt một phen, hai chữ nhân nghĩa, khiến hắn chưa thể mang đao trong tay bổ ra.
Thừa dịp cơ hội này, Miêu Hữu Phương áp sát, một chưởng đập rơi đao trong tay gã, ngay sau đó bước cong nghiêng vai, húc thân thể Trác Hạo Nhiên không chịu khống chế bay lên không trung, sau đó, là tuyệt học võ phu Hóa Kình sở trường——
Một bộ chiêu thức đánh chết ngươi!
Hứa nhị lang là thất phẩm Nhân Giả, hắn vừa rồi sử dụng là năng lực bát phẩm Tu Thân cảnh—— văn đảm chi lực.
Văn đảm chi lực tác dụng lớn nhất là naagn cao sĩ khí, gia tăng chiến lực nhất định, tiêu trừ ốm đau nhất định cho tướng sĩ bên ta.
Tiếp theo, có thể ảnh hưởng tâm chí kẻ địch ngắn ngủi, vận dụng tốt, có thể suy yếu kẻ địch.
Văn đảm chi lực của bát phẩm Tu Thân, bản tiến giai là ngũ phẩm Đức Hạnh, Đức Hạnh tên như ý nghĩa, quy phạm ngôn hành cử chỉ của người ta, lấy “quân tử lục đức” để yêu cầu người khác.
Cái đó phi thường tương tự với giới luật của Phật môn.
Chẳng qua giới luật không có không gian tiến giai, mà Đức Hạnh, hướng lên trên một bước nữa, chính là Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Đến một bước đó, quy phạm ngôn hành cử chỉ người ta, liền không cần “quân tử lục đức”, có thể làm được tùy ý hơn nữa mạnh mẽ.
Phành!
Bộ chiêu thức của Miêu Hữu Phương bị Trác Hạo Nhiên phục hồi tinh thần mạnh mẽ đánh gãy, bụng ngay sau đó trúng một cước, nhất thời bay ngược đi, ở trên đường tường thành không ngừng quay cuồng.
Trác Hạo Nhiên không để ý Miêu Hữu Phương chật vật, ở trên tường chắn mái ngay cả giẫm, mục tiêu rõ ràng giết về phía Hứa nhị lang.
Trong vài lần công thành chiến đã qua, người đọc sách xuất thân thư viện Vân Lộc này khiến hắn nếm hết đau khổ, dựa vào pháp thuật nho gia kiềm chế ngắn ngủi, phối hợp một tên ngũ phẩm võ phu, nhiều lần khiến hắn trụi lông mà về.
Miêu Hữu Phương hai khuỷu tay hai chân cày ra dấu vết thật sâu trên mặt đất, mạnh mẽ giảm bớt lực, mở ra lòng bàn tay hút đến hai quả đạn pháo trong cái sọt ném về phía Trác Hạo Nhiên.
Lại lấy khí cơ dẫn cháy.
“Ầm!”
Ánh lửa bành trướng bao phủ Trác Hạo Nhiên, Hứa nhị lang nhân cơ hội ở dưới sự bảo vệ của thị vệ lui ra phía sau.
Hắn dị thường bình tĩnh, không có chút nào bị một vị tứ phẩm võ phu đuổi giết mà sợ hãi, ở sau khi Trác Hạo Nhiên lao ra khỏi quầng lửa, một lần nữa vận thanh khí:
“Quân tử nên dĩ hòa vi quý.
“Quân tử nên hy sinh vì nghĩa.”
Sắc mặt Miêu Hữu Phương dữ tợn từ bên cạnh lao ra, cùng Trác Hạo Nhiên dây dưa lăn xuống đầu tường.
Ầm ầm ầm... Trong quá trình, hai người tay chân cùng sử dụng, kịch liệt vật lộn, quân địch theo thang leo lên bị lan đến, kêu thảm rơi xuống.
Miêu Hữu Phương rất nhanh không địch lại, bị Trác Hạo Nhiên một quyền đánh bật trung lộ, ngay sau đó, Trác đồ tể dựng bàn tay như đao, đao ý bùng nổ ở ngực Miêu Hữu Phương.
Lúc đó, một ánh thương sắc bén tựa như sao băng bắn tới, đánh gãy thế công của Trác Hạo Nhiên, ép hắn vung chưởng đao đón đỡ.
Trúc Quân ở đầu tường bay vút, ở lúc chỉ mành treo chuông chạy tới.
Lấy thực lực của Hứa nhị lang cùng Miêu Hữu Phương, ứng phó Trác Hạo Nhiên thuộc loại miễn cưỡng, gặp Trác Hạo Nhiên công thành, Hứa nhị lang sẽ bảo người ta lấy pháo hoa làm tín hiệu, thông báo Trúc Quân cửa bắc thành.
Trúc Quân liền biết tứ phẩm trong quân địch ở bên này, sẽ lập tức chạy tới.
“Phành!”
Trong luồng khí bùng nổ như hỏa pháo, Miêu Hữu Phương nhân cơ hội giãy thoát, giẫm tường thành quay về đầu tường, canh giữ ở bên người Hứa nhị lang.
Trác Hạo Nhiên sau khi bổ ra trường thương, cũng quay về đầu tường, đứng ở trên tường chắn mái.
Trúc Quân thì cắ m vào giữa hai bên, vẫy tay gọi trường thương, giằng co cùng Trác Hạo Nhiên.
Ánh mắt Trác Hạo Nhiên xẹt qua Trúc Quân, nhìn Hứa Tân Niên phía sau, cười lạnh nói:
“Ta từng ở trước mặt đại tướng quân khẳng định, trong năm ngày công chiếm Tùng Sơn huyện. Hôm nay là ngày thứ tám, thành chưa đánh hạ, tinh nhuệ dưới trướng tổn hại quá nửa.
“Không ngờ được lão tử anh danh một đời, ngã ở trên người ngươi thằng nhãi con này.”
Hứa nhị lang bình tĩnh chống đỡ, thản nhiên nói:
“Nhi tử ngã ở trên người lão tử, không oan uổng.”
Biểu cảm trên mặt Trác Hạo Nhiên chợt lóe lên sự giận dữ, nhịn xuống cảm xúc, chậm rãi nói:
“Biết ta vì sao ở hôm nay công thành không?”
Đây chính là nghi hoặc của Hứa nhị lang, nhưng hắn chỉ thản nhiên đáp lại:
“Bởi vì ngươi chán sống.”
Cái trán Trác Hạo Nhiên gân xanh giật giật: “Ta cũng không cần nổi giận với một kẻ sắp chết, bởi vì tinh nhuệ quốc sư dốc lòng bồi dưỡng đã đến rồi.”
“Éc ~ “
Đột nhiên, tiếng cú kêu cao vút bén nhọn từ chân trời truyền đến.
Lúc này, phía đông hơi lộ ra đường sáng, sắc trời một mảng sáng sủa.
Ở dưới bầu trời màu xanh đậm, một đám quái vật lớn vỗ cánh chim, hướng tới Tùng Sơn huyện lướt đến.
“Chu Tước quân!”
Trác Hạo Nhiên nhìn chân trời một cái, thu hồi ánh mắt, cười dữ tợn nói:
“Hôm nay phá thành, lão tử phải giết ba ngày ba đêm.”
Phi thú quân... Con ngươi Hứa nhị lang co rút lại.
...
Nam Cương.
Hứa Thất An triệu hồi ra Phù Đồ bảo tháp, cửa tháp mở ra, chiếu xuống một chùm sáng.
Trong chùm tia sáng là Mộ Nam Chi ôm Bạch Cơ.
“Tìm ta chuyện gì?”
Hắn vừa thu hồi Phù Đồ bảo tháp, vừa nhìn về phía Bạch Cơ.
Tiểu hồ ly thông qua tháp linh truyền tin cho hắn, nói có chuyện quan trọng thương lượng.
Ánh mắt của Mộ Nam Chi, ngay lập tức ném về phía Lạc Ngọc Hành bên người Hứa Thất An.
“U, người nào đó lại động dục rồi.”
Mộ Nam Chi giọng điệu kỳ quái nói.
Bấm ngón tay tính, cách lần trước song tu, đã qua gần một tháng rưỡi, nàng vốn tưởng Lạc Ngọc Hành sẽ không đến tìm Hứa Thất An song tu nữa.
Trong lòng âm thầm cao hứng.
Nhưng nàng không ngờ, cuối cùng con trâu già gặm cỏ non này tới tìm họ Hứa song tu, nàng cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không thể cần chút thể diện sao?