Hứa Thất An bỗng bừng tỉnh, hơi luống cuống tay chân nắm lên tù và, đặt bên tai, bức thiết hỏi:
“Ngươi nói!”
Bên kia trầm mặc vài giây, Viên hộ pháp nói:
“Đ con mẹ nó, Giám Chính lão sư không có khả năng chết... Lão tử muốn giết sạch đám rác rưởi Vân Châu kia... Giám Chính lão sư sẽ không chết, sẽ không... Đ con mẹ nó, Đ con mẹ nó...
“Nên làm cái gì bây giờ... Giám Chính lão sư không có bất cứ dặn dò gì cả... Lão sư thật sự bị giết? Đ con mẹ nó, lão tử muốn tiêu diệt đám rác rưởi Vân Châu kia...”
Đây là nội tâm chân thật nhất của Tôn Huyền Cơ.
Giám Chính, đã chết. Tôn sư huynh tâm tính tan vỡ rồi... Hứa Thất An vẻ mặt đờ đẫn nghe, con ngươi hơi phóng đại.
Hắn yên lặng buông tù và trong tay, im lặng ngồi.
Mộ Nam Chi không nói một tiếng ngồi xổm bên người hắn, con cáo nhỏ màu trắng cuộn mình ở trong lòng nàng, lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, thật cẩn thận nhìn hắn.
Cách một lúc, Hứa Thất An hỏi:
“Thế cục Thanh Châu như thế nào?”
Viên hộ pháp trầm mặc một lát:
“Tâm của Tôn sư huynh chưa nói cho ta biết...”
Đầu óc Tôn Huyền Cơ hỗn loạn.
“Nhưng Thanh Châu quá nửa là không thủ được, ta nhắm chừng sẽ rút lui, rút đến Ung Châu đi.” Viên hộ pháp đưa ra phán đoán của bản thân.
“Ta biết rồi...” Hứa Thất An kết thúc truyền âm.
...
Cổ tộc.
Bên cạnh Cực Uyên, Thiên Cổ Bà Bà dẫn dắt một đám thủ lĩnh Siêu Phàm chuẩn bị tiến vào Cực Uyên càn quét cổ thú, cổ trùng, đột nhiên dừng chân nhìn về phía bắc.
Thủ lĩnh, tứ phẩm cao thủ Cổ tộc bên người đều dừng bước.
Loan Ngọc quyến rũ lắc hông, tò mò hỏi:
“Bà bà, làm sao vậy?”
Thiên Cổ Bà Bà trầm ngâm hồi lâu, sắc mặt ngưng trọng:
“Giám Chính, không còn nữa...”
Thiên Cổ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh tương lai, vừa rồi trong nháy mắt đó, Thiên Cổ Bà Bà nhìn thấy là đài bát quái của Đại Phụng Quan Tinh Lâu.
Đài bát quái trống rỗng.
Làm một Thiên Cổ sư nhị phẩm, bà đối với một góc tương lai, xưa nay giữ thái độ coi trọng.
Sau khi cẩn thận giải đọc, hiểu ngụ ý một góc tương lai đó —— Đại Phụng từ nay về sau, không còn Giám Chính nữa!
Giám Chính không có nữa... Siêu Phàm thủ lĩnh Cổ tộc ở đây, mặt lộ vẻ mờ mịt.
Cái gì gọi là Giám Chính không có nữa?
Giám Chính sao có thể không có nữa, nếu vậy, Đại Phụng làm sao bây giờ?
Đổi thành trước kia, bọn họ biết được tin tức này, chỉ sợ sẽ vui mừng khôn xiết, chúc mừng Đại Phụng mất đi vị thần thủ hộ này.
Nhưng hôm nay, tuy không tính là cột vào trên một sợi dây thừng với Đại Phụng, nhưng cũng đã hạ vốn gốc.
Nhất là thủ lĩnh Lực, Tâm, Thi, Ám bốn đại bộ tộc, trái tim nhất thời treo lên, Tâm Cổ sư Thuần Yên nhíu mày nói:
“Bà bà, lời ấy ý gì?”
Thiên Cổ Bà Bà lắc đầu:
“Lão thân chỉ nhìn thấy Giám Chính không có nữa, có lẽ đã chết, có lẽ bị phong ấn, tình huống chi tiết hơn, thì không biết.”
Sắc mặt các thủ lĩnh lập tức khó coi.
Căn cứ bọn họ hiểu biết đối với Thiên Cổ, bà bà đã mang tin tức này nói ra, vậy nói lên đây là một chuyện đã xảy ra, không tính là tiết lộ thiên cơ.
“Cái này...” Loan Ngọc thu liễm nét quyến rũ, nhíu hàng lông mày tinh xảo:
“Không còn Giám Chính, Đại Phụng làm sao chống đỡ Vân Châu cùng Phật môn liên thủ, tiểu, tiểu tử kia còn nợ ta ba tháng thịt đó.”
Mạc Tang... Long Đồ quay đầu nhìn về phía bắc.
...
Tĩnh Sơn thành.
Tát Luân A Cổ đứng ở đỉnh núi hoang vu, nhìn phía nam.
“Giết sư phụ, là số mệnh của thuật sĩ, ngươi bởi giết sư phụ quật khởi, lại bởi giết sư phụ kết thúc, chính là nhân quả tuần hoàn.”
Lão tiếp theo nhìn phía tế đàn nơi xa, bức tượng Vu Thần, cảm khái nói:
“Không còn Thủ Môn Nhân, các ngươi những siêu phẩm này, cuối cùng là thở phào. Chỉ là đưa tới Đại Hoang trở lại Cửu Châu, không biết là phúc hay họa.”
Đại Vu Sư thở dài một tiếng:
“Ngươi đã vẫn lạc, đặt cược giữa chúng ta tiền, liền không tính toán nữa.”
Lão hướng phía nam nâng tay, cao giọng nói:
“Đến!”
Thanh Châu, trong quân doanh Vân Châu, một cột sáng phá tan nhiều tầng trói buộc, hướng tới phía Đông Bắc mà đi.
...
A Lan Đà.
Quảng Hiền Bồ Tát ngồi xếp bằng ở dưới cây bồ đề, nhìn bát vàng phóng ra bóng người Già La Thụ Bồ Tát.
Hắn im lặng nghe Già La Thụ nói xong, hai tay chắp lại:
“A Di Đà Phật, tất cả trả giá đều là đáng giá.”
Dừng một chút, hắn trầm giọng nói:
“Ngươi nhớ lấy, trước khi lật đổ Đại Phụng, cần phải để Hứa Bình Phong đến A Lan Đà một chuyến, Phật môn không thể giẫm vào vết xe đổ năm trăm năm trước nữa.
“Mặt khác, vị hậu duệ Thần Ma kia cần cảnh giác, chúng ta đến nay không biết hắn có mưu đồ gì.”
Già La Thụ Bồ Tát bởi vì không có đầu, cho nên không thể gật đầu, cũng không làm ra được vẻ mặt, chỉ là đơn giản “Ừm” một tiếng.
Quảng Hiền Bồ Tát lại hỏi:
“Kế tiếp có bố trí gì?”
Già La Thụ thanh âm vang dội, ngữ điệu lại bình thản:
“Đợi Hứa Bình Phong luyện hóa khí vận Thanh Châu, đợi bổn tọa nhổ đi lực lượng Nho Thánh khắc đao, dưỡng khỏi thương thế, lại bắc thượng chinh phạt.”
Quảng Hiền Bồ Tát trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý:
“Đây chính là phương pháp ổn thỏa.”
...
Thư viện Vân Lộc.
Triệu Thủ mang á thánh nho quan, Nho Thánh khắc đao một lần nữa thỉnh về điện Á Thánh.
Ông than nhẹ một tiếng, đi ra khỏi đại điện, hướng phía Ti Thiên Giám chắp tay.
...
Hoàng cung.
Vĩnh Hưng Đế ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng, tay phải đỡ đầu, nhẹ nhàng day mi tâm, thần thái mệt mỏi.
Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa ngự thư phòng, sốt ruột chờ đợi.
Không bao lâu, bóng người chưởng ấn thái giám Triệu Huyền Chấn bước chân vội vàng xuất hiện, bước qua bậc cửa, rất nhanh chạy vội vào.
“Thế nào? Gặp được Giám Chính không.”
Vĩnh Hưng Đế lập tức đứng dậy, hai tay chống mép bàn, nhìn chằm chằm Triệu Huyền Chấn.
Người sau khẽ lắc đầu:
“Nô tỳ gặp được Tống Khanh, truyền đạt ý tứ bệ hạ. Tống Khanh đã lên đài bát quái, nói Giám Chính không ở Ti Thiên Giám.”
Hào quang trong mắt Vĩnh Hưng Đế dần dần ảm đạm, suy sụp trở về chỗ ngồi, uể oải nói:
“Tống Khanh có nói Giám Chính ở nơi nào không?”
Triệu Huyền Chấn lắc đầu một cái, muốn nói lại thôi.
Vĩnh Hưng Đế nhướng mày: “Có chuyện thì nói.”
Triệu Huyền Chấn thật cẩn thận nói:
“Lúc ấy sắc mặt Tống Khanh không tốt, có chút nói không lựa lời, hoang mang rối loạn. Nô tỳ hỏi, hắn cũng không nói ra được nguyên cớ, chỉ nói có thể xảy ra việc lớn rồi...”
Có thể có việc lớn rồi... Vĩnh Hưng Đế lâm vào trầm ngâm, trong lòng dâng lên dự cảm điềm xấu.
Lúc này, thị vệ trực bên ngoài, giáp trụ leng keng tới ngoài cửa ngự thư phòng, ôm quyền khom người, lớn tiếng nói:
“Bệ hạ, các thân vương, quận vương cầu kiến.”
Vĩnh Hưng Đế sững sờ, dự cảm điềm xấu trong lòng nhất thời tăng thêm.