Cơ Viễn sau khi thao thao bất tuyệt, nói:
“Đại quân Vân Châu ta thế như chẻ tre, đã chiếm lĩnh Thanh Châu, Đại Phụng Giám Chính tuẫn quốc ở nửa tháng trước. Nhưng, phụ hoàng lòng dạ nhân từ, không đành lòng dân chúng đối mặt nạn binh đao nữa, nguyện ý đàm phán hòa bình với Đại Phụng, Đại Phụng cần đáp ứng chúng ta bốn điều kiện.”
Tiềm Long thành chủ đã sớm xưng đế ở Vân Châu.
Phụ hoàng... Giám Chính ngã xuống... Vĩnh Hưng Đế đảo qua vài tên quan viên Vân Châu mặc quan bào kia phía sau Cơ Viễn, hít sâu một hơi, nói:
“Cơ sứ tiết mời nói.”
Cơ Viễn nói:
“Thứ nhất, Đại Phụng hàng năm hướng Vân Châu tiến cống tiền cống năm mươi vạn lượng bạc, sáu mươi vạn tấm lụa, sau khi đàm phán hòa bình kết thúc lập tức có hiệu lực, bản quan cần mang về cống năm nay trước.”
Hắn vừa dứt lời, Hộ bộ thượng thư liền nhảy ra, trách mắng:
“Ranh con, nói bừa không chớp mắt.
“Năm mươi vạn lượng bạc trắng? Sáu mươi vạn tấm lụa? Ngươi cũng không sợ gió to đứt lưỡi.”
Hộ bộ thượng thư nhảy cẫng lên là có lý do, chỗ tiền này ở thái bình thịnh thế, trái lại cũng không tính là gì.
Nhưng trước mắt quốc khố trống rỗng, vì duy trì triều đình vận chuyển, quân phí chi tiêu, vốn đã đau khổ chống đỡ, ngay cả lương thực tiền bạc cứu tế nạn dân cũng không có.
Lập tức mất đi năm mươi vạn lượng bạc, Vân Châu thậm chí cũng không cần đánh trận, ngồi chờ triều đình sụp đổ là được.
Đây nào phải nghị hòa, đây là rắp tâm hại người, muốn g iết chết Đại Phụng.
Hộ bộ thượng thư sợ Vĩnh Hưng Đế không hiểu “kinh tế”, tùy tiện đáp ứng, bởi vậy nhảy ra phun trước.
Cơ Viễn “Soạt” mở quạt gấp ra, lắc lắc đầu:
“Đất Trung Nguyên giàu có và đông đúc, vẻn vẹn năm mươi vạn lượng tính là gì.”
Mắt hắn chợt sáng ngời, nói:
“Chẳng lẽ, triều đình đã ngay cả năm mươi vạn lượng bạc cũng không lấy ra được?”
Trong lòng Hộ bộ thượng thư rùng mình, hừ lạnh nói:
“Đại Phụng ta quốc lực hùng hậu, há là ngươi một thằng nhãi con có thể đo lường được.”
Cơ Viễn ép hỏi:
“Ồ, một khi đã như vậy, vậy là Đại Phụng không có ý nghị hòa.”
Kẻ này mỏ nhọn... Chư công âm thầm nhíu mày.
Năm mươi vạn lượng, so sánh với thu nhập từ thuế của triều đình một năm, không tính là gì, nhưng cũng phải xem thời cơ.
Duy trì triều đình vận chuyển, chống đỡ quân phí chi tiêu, cần từng đống ngân lượng, triều đình vốn là “khốn cùng”, chỉ chờ sau đầu xuân khôi phục trồng trọt, hồi lại một hơi.
Ước nguyện ban đầu của nghị hòa là “sống sót”, Vân Châu muốn thông qua nghị hòa, mang Đại Phụng ép lên con đường chết, triều đình khẳng định sẽ không đáp ứng.
Vĩnh Hưng Đế thản nhiên nói:
“Trẫm cố ý đàm phán hòa bình với Vân Châu, xem ra, là Vân Châu không muốn đàm phán hòa bình với triều đình.”
Cơ Viễn nhíu chặt đầu lông mày:
“Bệ hạ thế này khiến ta khó xử rồi, Vân Châu quân ta khí thế như cầu vồng, nếu không phải phụ hoàng nghĩ cho dân chúng thiên hạ, hôm nay chỉ sợ sớm đã binh đến dưới thành. Vân Châu chúng ta thành ý đàm phán hòa bình, tại sao ở trong mắt triều đình, như là đang bố thí ăn xin?”
Hắn lần nữa đề cập ưu thế của Vân Châu quân ở trên chiến trường, ám chỉ quan hệ hai bên không ngang hàng.
Nghe vậy, Vĩnh Hưng Đế cùng chư công nhướng mày.
Lúc này, Cơ Viễn đột nhiên đổi giọng, thở dài nói:
“Mà thôi, bản quan tự tiện chủ trương, lui một bước, năm nay tiền cống hàng năm có thể giảm nửa, nhưng năm sau phải bổ sung.
“Bệ hạ, các vị đại nhân, nghĩ như thế nào?”
Vĩnh Hưng Đế yên lặng phun ra một hơi, cười nói:
“Phương diện quy tắc chi tiết, cứ giao cho Hồng Lư tự cùng Cơ sứ tiết bàn bạc.”
Cái gọi là quy tắc chi tiết, chính là tiếp tục cò kè mặc cả, cãi cọ..
Nghị sự trước điện, chỉ thảo luận một cái đại khái, việc nhỏ không đáng kể không bàn.
Hứa Nguyên Sương yên lặng nghe, xấp xỉ thăm dò rõ chiêu trò của Cơ Viễn, đêm qua Cơ Viễn cùng Cát Văn Tuyên tù và truyền âm, trước tiên thảo luận, phân tích nội tâm hoàng đế cùng chư công Đại Phụng, cùng với năng lực thừa nhận đại khái.
Ra kết luận là, cực hạn ở giữa hai mươi vạn đến hai mươi lăm vạn lượng bạc (lụa tính riêng).
Trên đường xuất phát, Hứa Nguyên Sương còn đang suy nghĩ, điều kiện đầu tiên này, có lẽ là một trận “ác chiến”, nhưng lấy tài ăn nói của Cửu ca, nghĩ hẳn vấn đề không quá lớn.
Hôm nay mới ý thức được, mình vẫn đã xem nhẹ Cơ Viễn.
Hắn vì sao tính ra chuẩn xác như thế... Hứa Nguyên Sương giật mình, đoán là có liên quan với hôm qua ở ngoài kinh thành tự cao tự đại thăm dò.
Sau khi bước đầu định ra điều kiện đầu tiên, Cơ Viễn tiếp tục nói:
“Điều kiện thứ hai, phụ hoàng hy vọng bệ hạ có thể bố cáo rộng rãi, thừa nhận Vân Châu nhất mạch ta cũng là Trung Nguyên chính thống.”
Chư công đối với điều này trái lại vẫn trấn định, chưa có ai nhảy ra nghiêm khắc chỉ trích.
“Khinh người quá đáng!”
Càn Thân vương mặc thường phục, đệ đệ của Nguyên Cảnh Đế sải bước đi ra khỏi hàng, tức giận nhìn Cơ Viễn, quát:
“Phản tặc các ngươi, xứng Trung Nguyên chính thống? Chẳng qua là phỉ khấu chiếm sơn làm vương mà thôi.”
Lập tức có vài vị quận vương, thân vương bước ra khỏi hàng, phụ họa theo.
Phản ứng hoàn toàn khác với chư công, thái độ của hoàng thất tông thân cực kỳ kịch liệt, Trung Nguyên nhất mạch tính là Trung Nguyên chính thống, vậy chúng ta thì sao? Chúng ta chẳng lẽ là phản tặc?
Nếu cứ phải truy cứu sâu, thật đúng là vậy, nhưng chính bởi vì như vậy, hoàng thất tông thân Đại Phụng là tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lui bước.
Cơ Viễn sắc mặt lạnh lùng, đảo qua mấy vị thân vương, quận vương, thản nhiên nói:
“Võ Tông hoàng đế năm đó được thiên hạ như thế nào, trong lòng các vị không rõ? Chúng ta chỉ là đòi về thân phận, địa vị của mình, chính là thường tình con người.”
Vị thân vương kia mới vừa rồi đứng ra khiển trách:
“Năm trăm năm trước, hôn quân vô đạo, xa hiền thần thân tiểu nhân, giết hại trung lương, Võ Tông hoàng đế vì bảo vệ cơ nghiệp tổ tông, đứng ra, chính là việc thuận theo lòng dân.”
Cơ Viễn đối chọi gay gắt, cất cao thanh âm:
“Tiên đế Nguyên Cảnh hoa mắt ù tai vô năng, trầm mê sắc đẹp Nhân tông đạo thủ, tu đạo hai mươi năm không để ý tới triều chính, dẫn tới dân chúng lầm than. Vân Châu nhất mạch ta không đành lòng cơ nghiệp tổ tông bị hủy bởi tay hôn quân, dựng cờ khởi nghĩa, cũng là thiên lý sáng tỏ, thuận theo lòng dân.”
Mấy vị thân vương, quận vương giận tím mặt:
“Ăn nói ngông cuồng! Bệ hạ, kẻ này đáng chém!”
Nếu để chư công đến lựa chọn, đây là điều kiện không cần do dự có thể đáp ứng, bởi vì không cần trả giá mang tính thực chất.
Đương nhiên, cũng không phải không có trả giá.
Một khi triều đình thừa nhận việc này, như vậy loạn đảng Vân Châu liền biến thành “danh chính ngôn thuận”, dân chúng quy thuận trái lại còn là thứ yếu, sợ là sợ những hương thân địa chủ, quan viên địa phương kia sẽ đúng lý hợp tình làm phản, đầu nhập vào Vân Châu.