Hoài Khánh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói:
“Lục ca, ngồi ngôi vị hoàng đế ngươi không đủ tư cách.”
Nàng quay sang nhìn về phía Lệ Vương, đảo qua thân vương, quân vương ở đây, nói từng chữ một:
“Bản cung muốn xưng đế!”
Nàng muốn xưng đế... Tay tứ hoàng tử vươn ra cứng ngắc ở giữa không trung, sững sờ nhìn em gái ruột trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy nàng thật xa lạ.
Lời của Hoài Khánh, tựa như tiếng sét, quanh quẩn ở bên tai Lệ Vương đám hoàng thất tông thân, trình độ chấn động, thậm chí vượt qua nàng và Hứa Thất An ép Vĩnh Hưng thoái vị.
Nàng điên rồi à?!
Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên ý nghĩ này.
Lệ Vương lấy lại bình tĩnh, ánh mắt thoáng đục ngầu nhìn chằm chằm Hoài Khánh, nói:
“Ngươi... Nói cái gì?”
Hoài Khánh giọng điệu không thay đổi:
“Bản cung muốn đăng cơ xưng đế.”
“Bốp!”
Lệ Vương vỗ một phát lên bàn, chống gậy đứng dậy, đầu ngón tay run run chỉ hướng Hoài Khánh, giận không thể kiềm chế:
“Hoang đường!
“Ngươi nghiệp chướng này, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Vẻn vẹn một người phụ nữ, mưu toan đăng cơ xưng đế, ai sẽ phục ngươi! Ta thấy ngươi là h@m muốn quyền lực che lòng, bị che mắt lý trí rồi.
“Ngươi nếu là đăng cơ, lấy gì thuyết phục mọi người. Đến lúc đó nhất định sẽ có người mượn cơ hội tạo phản, Đại Phụng diệt vong càng nhanh hơn.”
Không thể tiếp nhận!
Vĩnh Hưng Đế thoái vị, Lệ Vương có thể nhường nhịn. Thời cuộc náo động sẽ luôn kèm theo quyền lực thay đổi, Vĩnh Hưng Đế không giữ được ngôi vị hoàng đế, là năng lực của hắn không được.
Chỉ cần kẻ kế vị là hoàng thất thân vương chính thống, vậy liền không có vấn đề.
Hoài Khánh là hoàng tộc chính thống, nhưng nàng là công chúa, một người phụ nữ, xưng đế như thế nào!
Các thân vương và quận vương bắt đầu nghị luận, hoặc bóp cổ tay thở dài, hoặc dậm chân tức giận mắng đồ điên, cảm xúc kích động.
Viêm Thân vương thấy các thúc thúc, huynh đệ cảm xúc phản đối tăng vọt, hắn sâu sắc bắt lấy cơ hội, nâng tay ép xuống, nói:
“Các vị thúc bá, an tâm một chút chớ nóng.”
Lúc này, thân phận anh ruột của Hoài Khánh nổi bật lên, các thân vương, quận vương quả nhiên an tĩnh lại.
Nữ nhân trong nhà đắc thế, quầng sáng tất cả trên thân nam nhân, Hoài Khánh là em gái cùng một mẹ của Viêm Thân vương, nàng đắc thế, mọi người liền ngầm thừa nhận quyền phát biểu ở chỗ Viêm Thân vương.
Viêm Thân vương tận tình khuyên bảo:
“Hoài Khánh, tứ ca biết muội xưa nay có khát vọng, cân quắc không kém đấng mày râu, tứ ca đáp ứng, sẽ cho muội một cơ hội cùng không gian thi triển khát vọng.
“Về phần chuyện đăng cơ xưng đế, chớ nhắc lại, dù chúng ta đồng ý, chư công cũng không đồng ý, người trong thiên hạ cũng không đồng ý.”
Chỉ thiếu chưa nói rõ, ngươi một người phụ nữ muốn làm hoàng đế, cái này không phải làm trò cười sao.
Hoài Khánh nhìn nhìn Viêm Thân vương, tiếp đó đảo qua các thân vương, quận vương, giọng điệu bình tĩnh:
“Ai nói nữ tử không thể xưng đế, xưa nay có, Đại Dương nữ đế khơi dòng vạn thế.”
“Dương” là triều đại trước Đại Chu, cách hiện nay gần hai ngàn năm lịch sử, Đại Dương trung kỳ, các lộ chư hầu phản loạn, công chiếm đô thành Đại Dương, tàn sát thành viên hoàng thất, mang nam đinh giết gần hết.
Lúc ấy một vị quận chúa của Đại Dương, thiên phú trác tuyệt, không học cầm kỳ thư họa, chuyên thích múa thương múa gậy (luyện võ, không có ý tứ khác), ở trong phản loạn cha anh cùng nam đinh trong tộc hầu như bị giết hết, dứt khoát đứng dậy.
Nàng tụ tập quân đội, bình định chung quanh, tốn sáu năm, rốt cuộc bình ổn loạn chư hầu.
Sau đó nàng đăng cơ xưng đế, trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Nguyên.
Lệ Vương cười nhạo nói:
“Ngươi nếu là nhị phẩm võ phu, bổn vương quỳ xuống cầu ngươi đăng cơ.”
Đại Dương nữ đế, cảnh giới nhị phẩm.
Hoài Khánh trấn định tự nhiên, vẻ mặt chưa thay đổi, thản nhiên nói:
“Bản cung tu vi nông cạn, vẻn vẹn cảnh giới tứ phẩm, nhưng Hứa Thất An đã tấn thăng nhị phẩm.”
Trong thiên điện, mọi người vẻ mặt kinh ngạc.
Lệ Vương mở to mắt, cái tay chống gậy run nhè nhẹ:
“Hứa Thất An... Hắn tấn thăng nhị phẩm rồi?!”
Thấy Hoài Khánh không nói, chống quải trượng một phát, cả giận nói:
“Trả lời ta.”
Hoài Khánh cười nói:
“Bằng không, lấy đâu ra tự tin quyết chiến sinh tử cùng phản quân Vân Châu.”
Dự Vương hơi động dung:
“Ngươi là nói, hắn ủng hộ ngươi đăng cơ xưng đế...”
Hoài Khánh hoảng hốt một phen, bởi vì nhớ tới tình cảnh ngày đó hai người Địa Thư truyền tin——
【 3: Điện hạ, một vấn đề cuối cùng... 】
【 1: Mời nói. 】
【 3: Ngươi thật sự nguyện ý lập tứ hoàng tử? 】
【 1: Vì sao có câu hỏi này. 】
【 3: Bởi vì ta cảm thấy, ngươi muốn làm hoàng đế. 】
Trầm mặc thật lâu thật lâu... 【 1: Nếu bản cung muốn đăng cơ, ngươi đối đãi như thế nào. 】
【 3: Có thể! 】
Cho tới bây giờ, nhớ lại đoạn trao đổi đó, Hoài Khánh vẫn có thể cảm nhận được tâm hồ mình lúc ấy cuồn cuộn không thôi.
Một khắc đó, nàng tới bên cửa sổ, đẩy mở cửa sổ, để ánh mặt trời và luồng không khí lạnh cùng nhau ùa vào.
Nàng nghênh đón ánh mặt trời, ngẩng mặt, nhắm hai mắt lại, như thở dài phun ra ba chữ.
“Hứa Ninh Yến...”
Hoài Khánh chưa trả lời vấn đề của Dự Vương, bởi vì không cần thiết.
Nàng nói tiếp:
“Ngụy đảng và Vương đảng, đều là người của ta, đại bộ phận kinh thành mười hai vệ đều đã đầu nhập vào dưới trướng ta, cấm quân ngũ doanh chỉ nhận hổ phù, không nhận người. Mà hổ phù hôm nay đã là vật trong bàn tay ta.
“Lại có Hứa Ninh Yến vị nhị phẩm võ phu này ủng hộ, thúc công, các vị thúc bá, trong hoàng thất, có ai so với ta càng thích hợp xưng đế hơn?
“Khương Luật Trung và Trương Khai Thái chỉ huy mấy vạn thủ quân ở Ngọc Dương quan là người của ta. Sở Châu tổng binh là người của ta.
“Thúc công cảm thấy, có đủ hay không?”
Lặng ngắt như tờ, trầm mặc một lát, Lệ Vương trầm giọng nói:
“Nữ tử xưng đế, phá luân lý loạn triều cương, chớ quên ở ngoài kinh thành, còn có một thư viện Vân Lộc.”
“Khéo, bản cung đang muốn nói việc này.” Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Bản cung đã đồng ý, để thư viện Vân Lộc trở về triều đình, Triệu Thủ vào nội các.”
“...” Lệ Vương nhắm mắt lại.
Hoài Khánh nhân dịp hỏi lại:
“Luận mưu tính luận tài hoa luận gan dạ sáng suốt, trong hoàng tộc, có ai hơn ta?”
Viêm Thân vương mở miệng, cuối cùng vẫn là chưa nói gì hết.
Hoài Khánh đứng dậy, ánh mắt cường thế đảo qua các thân vương, quận vương, nói:
“Trừ bản cung, trong hoàng tộc còn có ai có thể cứu lại Đại Phụng tràn ngập nguy cơ, cứu lại các ngươi ăn bữa hôm lo bữa mai.
“Dựa vào một Vĩnh Hưng yếu đuối vô năng?”
Đây là nàng lần đầu triển lộ mũi nhọn, triển lộ sự khinh thường của mình.