Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1709

Hắn sau đó thu liễm nụ cười, châm chước một lát, phân tích:

“Giám Chính tuy gặp hạn té ngã, nhưng lấy trí tuệ của lão, khẳng định có một ít con bài chưa lật để ngừa vạn nhất, người thường cũng biết phòng ngừa chu đáo, huống chi là lão.

“Như vậy, nếu Đại Phụng không còn lão, điểm yếu trí mạng nhất chính là thiếu sót chiến lực Siêu Phàm đỉnh cấp, theo phương hướng này tự hỏi, không khó ra Giám Chính tất có biện pháp bù lại chiến lực cách xa của hai bên.

“Loạn Mệnh Chùy, có liên quan với khí số, khai khiếu...”

Suy nghĩ càng lúc càng rõ, trong đầu Hứa Thất An đột nhiên lóe lên tia sáng, tựa như một tia sét đánh vào đại não.

Hắn ánh mắt nóng rực nhìn cái chùy gỗ nhỏ trong tay Chung Ly, hưng phấn tới mức thân thể bắt đầu run run.

Hắn biết công dụng thật sự của Loạn Mệnh Chùy rồi.

Loạn Mệnh Chùy có thể cho người mang khí vận khai khiếu, không phải khai khiếu trên ý nghĩa bình thường, mà là khai khiếu lĩnh vực khí vận.

Như vậy, khai là khiếu gì? Hứa Thất An không biết, Chung Ly cũng không biết.

Nhưng thật ra có manh mối để theo, khí vận trên người Hứa Thất An, là một nửa quốc vận của Đại Phụng.

Công dụng lớn nhất của nó là cái gì?

Hứa Thất An trước kia cho rằng ra ngoài nhặt được một chỉ bạc, Giáo Phường Ti chơi miễn phí đến sông cạn đá mòn.

Nhưng những thứ này không quan hệ với chiến lực tăng thêm, nhiều lắm thuộc loại vòng hào quang may mắn.

Những biểu hiện nào của quốc vận có liên quan với chiến lực tăng thêm? Đáp án miêu tả sinh động —— lực lượng chúng sinh!

“Là lực lượng chúng sinh!”

Chung Ly thấy vẻ mặt hắn, liền biết hắn đã đoán ra chân tướng, gật gật đầu, cho câu trả lời khẳng định.

Đây chính là quyền bính Giám Chính mới có thể nắm giữ... Hứa Thất An kiềm chế cảm xúc kích động, châm chước nói:

“Ta cũng có thể nắm giữ lực lượng chúng sinh, nhưng phải mượn dùng thủ đoạn “dưỡng ý” của Sở Nguyên Chẩn, ở dưới tình huống tình cảm quần chúng trào dâng, mới có thể điều động lực lượng chúng sinh ngăn địch.

“Theo lý thuyết, ta mang một nửa quốc vận, cho dù không mạnh như Giám Chính, cũng nên có thể ổn định điều động lực lượng chúng sinh.”

Chung Ly giơ giơ lên Loạn Mệnh Chùy trong tay, thanh âm hiếm thấy đề cao đê-xi-ben, lớn tiếng nói:

“Bởi vì ngươi còn chưa khai khiếu, ngươi cần Loạn Mệnh Chùy giúp ngươi khai khiếu.”

Hứa Thất An gật đầu:

“Không sai, từ đầu tới cuối, ta thật ra căn bản chưa thật sự nắm giữ quốc vận này trong cơ thể, nó tuy cùng ta hòa hợp một thể, nhưng ta không thể nắm giữ nó, không thể phát huy sự cường đại của nó.”

Như vậy, các chi tiết liền ăn khớp, cái gọi là khai khiếu, chỉ là để cho Hứa Thất An có thể nắm giữ lực lượng chúng sinh, do đó tăng lên chiến lực, ở trong ngắn hạn thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Đó là đường lui Giám Chính lưu lại.

Chung Ly đột nhiên lẩm bẩm:

“Quốc vận và khí vận là không giống nhau.”

Ý tứ của nàng là, trước kia luôn cho rằng Hứa Thất An khí vận thêm thân, cho nên mới có thể che chở nàng.

Nhưng thật ra khí vận và quốc vận là khác nhau, quốc vận có thể lý giải là phiên bản thăng cấp của khí vận, quốc vận có thể điều động lực lượng chúng sinh, mà khí vận là không làm được.

“Ngươi nói, Hứa Bình Phong biết chuyện quốc vận có thể điều động lực lượng chúng sinh không?”

Chung Ly đột nhiên lại hỏi.

Hứa Thất An ngẩn ra một phen:

“Khó mà nói, điều động lực lượng chúng sinh là quyền bính của Thiên Mệnh Sư, Hứa Bình Phong chưa chắc hiểu rõ bao nhiêu.”

Hắn sau đó lắc đầu, ánh mắt tỏa sáng:

“Không, Hứa Bình Phong không biết.

“Hắn phái sứ đoàn Vân Châu đến nghị hòa, trừ muốn tay không bắt sói, không đánh mà thắng đoạt đi lãnh thổ, còn có một mục đích chính là thử phản ứng của ta, do đó thông qua ta, để tìm hiểu đường lui Giám Chính để lại.

“Nếu hắn biết quốc vận có thể điều động lực lượng chúng sinh, lấy trí tuệ hắn, đã sớm đoán được, không cần phái Cơ Viễn đến thử.”

Hứa Thất An càng nói càng hưng phấn, hận không thể lập tức thức tỉnh lực lượng chúng sinh, hướng tới Thanh Châu, cho Hứa Bình Phong một niềm vui bất ngờ.

Chung Ly cũng có chút nôn nóng không chờ được:

“Vậy, vậy ta gõ cái đầu quả dưa của ngươi?”

Hứa Thất An ngồi xếp bằng:

“Được!”

Chung Ly tay nâng chùy hạ, “Cốc!” một tiếng nện lên đầu hắn.

Đầu óc Hứa Thất An “Ông” một tiếng, nháy mắt mất đi ý thức, con ngươi phát tán, mở rộng.

Vài giây sau, con ngươi phát tán khôi phục tiêu cự, hắn nhìn Chung Ly một cái, đột nhiên đứng bật dậy, tay làm Lan Hoa Chỉ (ngón trỏ ngón cái chạm vào nhau, xòe 3 ngón còn lại), thanh âm the thé hát:

“Thiên hạ rớt xuống Lâm muội muội...”

Lần này là mệnh cách con hát, khúc chưa từng nghe, dễ nghe kỳ lạ... Chung Ly yên lặng thưởng thức Hứa Thất An một mình biểu diễn, nhìn hắn diễn ra các loại dáng vẻ kệch cỡm, trong miệng bay ra khúc hát.

Sau nửa canh giờ, hiệu quả của Loạn Mệnh Chùy trôi qua.

Hứa Thất An mờ mịt đứng đó một lúc lâu, da mặt run rẩy nói:

“Vì sao không trực tiếp qua?”

Lại đến một chùy, mệnh cách liền có thể cắt đổi, nhưng Chung Ly dám để hắn hát một giờ.

Dưới mái tóc hỗn độn rối tung, Chung Ly chớp đôi mắt sáng ngời một cái:

“Nghe hay lắm.”

Hứa Thất An sờ đầu Chung Ly, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Ta nếu không ở nơi này, hoặc là, vừa rồi người hát khúc không phải ta. Có lẽ, hôm nay chính là ngày giỗ của Chung sư tỷ.”

Ngươi sẽ bị giết người diệt khẩu!

Chung Ly nhỏ giọng nói:

“Chính là vì ngươi ở đây, ta mới lớn mật một chút.”

Ừm ừm, làm sao nhẫn tâm trách ngươi phạm sai lầm, là ta cho ngươi tự do quá mức rồi! Hứa Thất An gật gật đầu:

“Tiếp tục, tốc độ phải nhanh, chúng ta đừng lãng phí thời gian...”

Vừa mới dứt lời, Chung Ly gõ tới một chùy.

Hứa Thất An con ngươi tan rã, sau đó lảo đảo một cái quỳ rạp xuống đất, khóc lóc:

“Nữ Bồ Tát xin thương xót, thưởng chút bạc đi.”

Mệnh cách ăn xin.

Chung Ly tay nâng chùy hạ.

“Cày đồng đang buổi ban trưa, Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi, bưng bát cơm đầy, Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần...”

Chung Ly tay nâng chùy hạ.

“Ăn ngon không gì hơn sủi cảo, chơi sướng ai hơn chị dâu.” Dứt lời, ý đồ mang đầu chui vào dưới váy Chung Ly.

Chung Ly tay nâng chùy hạ.

Cốc! Cốc! Cốc...

Số lần Chung Ly gõ chùy càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, chùy nhanh đến mức tựa như tàn ảnh.

Hứa Thất An mờ mịt ngồi yên, con ngươi tan rã không có tiêu cự.

Giờ khắc này, hắn giống như trải qua vô số lần cuộc đời, nghề nghiệp cao thấp sang hèn, nhân tính đẹp đẽ xấu xí, thể hội dân gian khó khăn, chúng sinh trăm vẻ.
Bình Luận (0)
Comment