Tĩnh Sơn thành.
Trên tế đàn cao ngất, pho tượng thanh niên mặc trường bào hoa mỹ, đầu đội vương miện bụi gai nhẹ nhàng chấn động lên.
Bầu trời nơi xa, gió âm cuốn theo hào quang như vàng vụn, từ cuối bầu trời kéo tới, trải thành con đường màu vàng vỡ vụn.
Đỉnh đầu bức tượng Vu Thần, một bóng người áo xanh chậm rãi trồi lên, tiếp đó trầm xuống, lặp đi lặp lại như thế.
Mỗi lần bóng người áo xanh trồi lên, mi tâm pho tượng thanh niên liền có một luồng thanh quang sáng lên, mang hồn phách ép về trong bức tượng.
“Ngụy Uyên, hồn hề trở về!”
Cuối con đường vàng vỡ nát truyền đến tiếng kêu gọi trong trẻo.
Bóng người áo xanh không đủ chân thật trồi lên lần nữa, thân thể hư ảo liên tiếp run rẩy, như dốc toàn lực hướng lên trên trôi nổi, muốn từ trong bức tượng giãy ra.
Mà trong bức tượng, từng luồng khí đen đẩy bóng người áo xanh, giống như đang giúp hắn một tay.
Nhưng ba luồng lực lượng, đồng thời bị lực lượng phong ấn mi tâm bức tượng Vu Thần áp chế.
Sau khi lặp lại vài lần, khí đen cùng bóng người áo xanh trở nên uể oải, không thử nữa.
Mặc cho tiếng kêu gọi cuối con đường vàng vỡ nát lặp đi lặp lại vang lên, bóng người áo xanh cũng không trồi lên nữa.
...
“Ngụy Uyên, hồn hề trở về!”
Hoài Khánh chỉ cảm thấy hai cánh tay lạnh lẽo một trận, cái tay cầm cột cờ kết lớp vỏ băng mỏng manh.
Ưu điểm của võ phu vào lúc này liền thể hiện ra, đổi thành Tống Khanh đến vung Chiêu Hồn Phiên, hai tay đã đông lạnh thành tảng đá, sụp đổ từng tấc một.
Về phần độc tố pháp khí tự mang, tuy khiến Hoài Khánh cảm giác được sự không khoẻ rất nhỏ, nhưng bằng vào thể phách tứ phẩm võ giả, trong thời gian ngắn không đáng ngại, chỉ cần dừng lại ở trong một khắc đồng hồ là được.
Mây đen bao phủ trên đỉnh Ti Thiên Giám càng lúc càng lớn, nhiệt độ không khí càng lúc hạ càng thấp, lực lượng Chiêu Hồn Phiên ảnh hưởng chung quanh, khiến Ti Thiên Giám trong mơ hồ hóa thành “Minh thổ”, âm hồn trong ngoài kinh đô chen chúc tới.
Chúng nó có cái bay lượn ở trên không đài bát quái; Có cái xuyên thấu thân tường cùng cửa sổ, xâm nhập Ti Thiên Giám; Có cái quay chung quanh Quan Tinh lâu bay múa.
Trong Ti Thiên Giám, những thuật sĩ giơ pháp khí thu nạp khác nhau, như trẻ con bắt bướm, bắt giữ âm hồn bay loạn khắp phòng.
“Mau, mau mang bọn nó thu thập lại, những thứ này đều là tài liệu luyện khí, luyện dược vô cùng tốt.”
“Quả thực việc tốt trên trời có bánh rơi xuống.”
“Cẩn thận một chút, đừng thu hồn Ngụy Uyên.”
Các thuật sĩ áo trắng vừa phấn chấn bởi số lượng “tài liệu”, lại vừa thổn thức cảm khái, cho rằng gần đây người chết trong ngoài kinh đô quá nhiều.
Người ta sau khi chết, hồn phách sẽ ở trong bảy ngày tụ tập, sau đó ở trong nửa tháng hoàn toàn tan thành mây khói, không thể thông qua bản thân trường tồn nhân gian.
Nói cách khác, những âm hồn Chiêu Hồn Phiên đưa tới, đều là quỷ mới, người chết đi trong nửa tháng gần đây.
Qua nửa khắc đồng hồ nữa... Tống Khanh nhìn thoáng qua hương càng lúc càng ngắn, sắp cháy hết, sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó coi:
“Hồn phách Ngụy Uyên sao còn chưa đến?
“Không có đạo lý nha, chẳng lẽ thật sự bởi vì không thân quen với bệ hạ ngài, cho nên từ chối trở về?”
Dung nhan thanh lệ của Hoài Khánh đã là một mảng xanh trắng, trên lông mi đọng sương trắng, trong ánh mắt chậm rãi ngưng kết một tia lo âu, quát lên:
“Bớt nói nhảm, nhìn xem là nơi nào xảy ra vấn đề.”
Tống Khanh không nói nữa, đầu tiên là kiểm tra trận pháp một lần, tuy không tính là tấn thăng trận pháp sư, nhưng trận pháp nên học, hắn đều từng học, dùng đủ nhiều tài liệu và phong thuỷ bảo địa, Tống Khanh cũng có thể bày ra trận pháp uy lực lớn.
Chỉ là không thể giống trận pháp sư, ý niệm khẽ động, trận pháp tự sinh.
“Chiêu Hồn Trận không có vấn đề, Chiêu Hồn Phiên không có vấn đề, thân thể cùng nguyên thần càng không có vấn đề...”
Tống Khanh nói xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng thướt tha của nữ đế.
“Ý của ngươi là, trẫm có vấn đề?” Hoài Khánh khẽ nhíu đuôi lông mày.
Nàng thề, Tống Khanh dám ở lúc này nói xui, nàng quay đầu liền phán Tống Khanh một cái tội chém đầu ngoài chợ.
Tống Khanh nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, nói:
“Hai loại khả năng, Ngụy hồn phách Uyên, hoặc là đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, hoặc là bị phong ấn nào đó, cho nên cho dù ngay cả Chiêu Hồn Phiên đỉnh cấp pháp khí như vậy, cũng không cách nào triệu hồi.”
Hắn lộ ra sự nghiêm cẩn khi làm thực nghiệm luyện kim.
Hoài Khánh trầm ngâm một lát, vừa vung Chiêu Hồn Phiên, vừa quay đầu liếc một cái:
“Có biện pháp gì?”
Tống Khanh trả lời:
“Vừa rồi là nói giỡn với bệ hạ, nói Hứa Thất An càng thích hợp chiêu hồn hơn, trừ trên người hắn có huyết mạch Ngụy Uyên... Ừm, nói như vậy không quá chuẩn xác, ngài hiểu ý là được.
“Nhưng nguyên nhân chủ yếu thật ra là, Hứa Thất An có đủ khí vận.”
Hoài Khánh nhíu mày:
“Khí vận?”
Nàng không hiểu là, chẳng lẽ chuyện chiêu hồn này, còn cần vận khí? Lời như trò đùa như thế, cần Chiêu Hồn Phiên làm gì.
Tống Khanh nhún nhún vai:
“Ta không hiểu, đây là lúc trước Triệu Thủ mang tàn hồn Ngụy Uyên đưa tới Ti Thiên Giám, chính mồm dặn dò. Lão nói, tương lai nếu là muốn gọi về hồn phách Ngụy Uyên, vậy để cho Hứa Thất An làm, bởi vì hắn đủ khí vận.”
Hoài Khánh nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại:
“Hứa Thất An biết việc này?”
“Tự nhiên là biết.” Tống Khanh đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Vậy trẫm có thể!”
Hoài Khánh giọng điệu khẳng định nói.
Bởi vì vốn là nhiệm vụ Hứa Thất An giao cho nàng.
Hít sâu một hơi, ở sâu trong con ngươi đen nhánh của Hoài Khánh dâng lên một mảng ánh sáng màu vàng, ánh vàng hóa thành hình bóng con rồng, bơi lội ở trong con ngươi.
Chỉ tích tắc, Hoài Khánh cho người ta cảm giác tựa như thay đổi một người khác, quân vương nhân gian uy nghiêm, cường đại, cao cao tại thượng, khiến Tống Khanh phía sau suýt nữa quỳ xuống cúng bái, không dám nhìn thẳng uy nghi của quân vương.
Nàng đã điều động long khí trong cơ thể.
Trước khi đăng cơ, nàng lấy mảnh vỡ Địa Thư làm cây cầu, hấp thu ba đạo long khí chính, cùng với mấy trăm đạo long khí vỡ nát.
Chỗ long khí đó ngủ đông ở trong cơ thể nàng, không thể điều động.
Thẳng đến lúc nàng đăng cơ xưng đế, khí vận gia thân, khí vận ngủ đông trong cơ thể mới hoàn toàn thần phục nàng, biến thành thứ có thể chủ động sử dụng.
“Ngụy Uyên, hồn hề trở về!”
Hai mắt Hoài Khánh hóa thành con ngươi rồng rực rỡ, khí vận đan điền, thanh âm vang vọng phía chân trời.